Ngày trùng sinh thứ sáu: Anh ấy vừa đẹp trai lại yếu đuối như thế, làm thế nào để sống sót ở tận thế?
Trans: Cataholic
Anh không còn nhớ nổi người thân của mình nữa, ấn tượng duy nhất trong trí nhớ có lẽ là khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh đã khóc và nói với anh: Mẹ không thể để con liên luỵ tới cuộc đời mẹ được, xin lỗi.
Sau đó anh bị đưa về quê cho bà ngoại chăm sóc, mẹ anh rất nhanh đã tái hôn. Thỉnh thoảng bà ta sẽ gửi tiền về, bà ngoại cũng không thích anh nhưng ít nhất cũng để anh được no bụng.
Người con trai cúi đầu, đã rất lâu rồi anh chưa nhớ lại chuyện cũ bởi vì chẳng có gì tốt đẹp để mà nhớ.
À đúng rồi, sau này hình như anh có gặp lại bà ta. Mẹ…của anh và đứa con trai bà ta sinh ra sau khi tái hôn, cậu ta là một đứa bé rất khoẻ mạnh.
. . . .
Có lẽ Hứa Tang Du biết mình đã nói những điều không nên nói nên hơi xấu hổ. Quan trọng cô là một người ưa thích sắc đẹp, ngoại hình ưa nhìn là một điểm cộng rất lớn đối với cô, chính vì vậy nên cô quyết định: “Muốn đi với tôi không? Tôi sẽ đưa anh đến căn cứ an toàn. Ở trong căn cứ thì cuộc sống qua ngày sẽ đỡ hơn một chút.”
Thật ra cô nói vậy thuần tuý là để an ủi người ta thôi. Nếu như một người thiếu một cánh tay hay cái chân ở tận thế sẽ sống tốt hơn một chút so với một người bị mù loà hai mắt. Nhưng mà cô với người con trai này chẳng có quan hệ gì cả, đồng ý đưa anh đến căn cứ đã là vì ưu ái vẻ đẹp của anh rồi đấy.
Đôi mắt trống rỗng của người con trai rõ ràng không nhìn được bất cứ thứ gì nhưng lại làm cho Hứa Tang Du ảo giác rằng anh đang nhìn mình. Hứa Tang Du nhìn từ góc độ này cảm thấy góc nghiêng này của anh đẹp hơn lúc nãy nhiều…
Mẹ nó.
Đúng là đồ háo sắc hết thuốc chữa.
“Thế thì, làm phiền cô rồi…” Qua một lúc lâu người con trai mới nhẹ nhàng nói.
Anh còn cười một nụ cười không rõ ý vị.
Sau khi Hứa Tang Du thu gom thật nhiều vật tư trên giá hàng của siêu thị rồi đặt lên xe xong xuôi mới quay lại đón người con trai kia. Anh không nhìn thấy gì nên mò mẫm đứng lên, khi đi còn hơi loạng choạng. Hứa Tang Du theo bản năng đưa tay ra: “Nếu không ngại thì cứ nắm tay tôi đi.”
Giọng người con trai rất dịu dàng nhưng không quá mềm mại: “Có thể không?”
“Có thể…”
Hứa Tang Du nắm lấy tay anh. Độ ấm của tay của anh rất thấp cũng rất lạnh, có lẽ bởi vì nhiệt độ ban đêm vốn dĩ đã thấp mà đồ anh đang mặc lại hơi mỏng.
Hứa Tang Du không lo anh bị lây nhiễm, đầu tiên là vì trên người anh không có vết thương. Thứ hai là vì anh nói lúc trước mình từng bị sốt, rất có khả năng anh đã thức tỉnh dị năng. Nhưng mà dị năng cũng phân ra rất nhiều loại, có loại rất mạnh nhưng cũng có loại rất yếu. Hơn nữa còn có những loại dị năng đặc biệt khi mới thức tỉnh, người sở hữu nó thậm chí còn không biết công dụng của nó là gì.
Hứa Tang Du không định tìm hiểu quá nhiều về anh bởi vì bọn họ chỉ là người xa lạ tình cờ gặp nhau trên đường mà thôi. Hứa Tang Du chuẩn bị giải quyết chuyện kia của bạn mình rồi sau đó tiện đường đưa người con trai này đến một căn cứ ổn định một chút. Bọn họ sau này có lẽ cũng không gặp lại nhau nữa.
Hứa Tang Du mở cửa xe để anh lên xe, quần áo trên người anh rách rưới đặc biệt là phần thân trên. Đèn trong xe sáng choang, khi chiếu lên làn da bên dưới quần áo anh thì cô lại cảm thấy đèn không đủ sáng cho lắm.
Anh yên tĩnh ngồi đó cũng không biết dáng vẻ hiện giờ của mình, có bao nhiêu…
Khụ khụ, bây giờ Hứa Tang Du cảm thấy anh bị mù cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không phát hiện cô đang mất tự nhiên.
Trong tận thế này, pháp luật và quy tắc bị sụp đổ, thứ đầu tiên bị loại bỏ là hôn nhân.
Dù sao trong tận thế, tử vong là điều thường thấy nhất. Không một ai có thể bảo đảm rằng mình có thể tiếp tục sống, trong tình cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai này làm gì có ai còn suy nghĩ đến chuyện kết hôn chứ.
Thích đối phương thì ở bên cạnh, không tiếp tục được nữa thì chia tay thôi. Hơn nữa những đoạn duyên phận ngắn ngủi này là thứ thường thấy. Mọi người chỉ đang sử dụng loại hành vi đó để trút bỏ nỗi sợ hãi về thực tế và những ham muốn dư thừa của loài vật.
Những người mạnh có thể sở hữu rất nhiều người phụ thuộc khác giới, dù là nam hay nữ đều giống nhau.
Vào thời điểm Hứa Tang Du đang phải vô cùng khó khăn vật lộn để tồn tại trong tận thế đó, cô đâu rảnh rỗi mà nghĩ đến loại chuyện viển vông kia? Ngược lại bởi vì cô rất đẹp nên thường bị quấy rối, thậm chí có lúc cô còn rất ghét vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Bởi vì nếu như cô không xinh đẹp thì cô sẽ có thể sống thanh thản hơn trong tận thế.
Người con trai này chỉ yên lặng ngồi ở đằng kia mà không hiểu sao lại bắt đầu thu hút sự chú ý của cô. Dường như trên người anh mang theo một loại hấp dẫn kì lạ mà cô không thể nào diễn tả được.
Hứa Tang Du lại càng xấu hổ hơn. Cô nghĩ linh tinh gì với một người con trai dịu dàng, yếu ớt, đáng thương vậy chứ! Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì sao có thể đổ lỗi cho người khác nữa!
Thật là mất mặt!
Cô lén lút tự khinh bỉ chính mình, vô cùng nghiêm túc ngồi lên ghế lái: “Vậy…nếu anh mệt thì có thể cất gọn đồ đạc ở ghế sau qua một bên rồi ngủ một lát,. Nếu anh đói thì có đồ ăn trong cái túi bên tay trái của anh đấy.”
“Thế chúng ta xuất phát nhé.”
Người con trai cuộn mình ở băng ghế sau, cả người trống rỗng. Anh không hiểu vì sao bản thân lại sống lại, rõ ràng anh chẳng có bất kỳ tiếc nuối nào. Hơn nữa, anh còn là loại người tội ác tày trời nữa, cái loại đại ma đầu gϊếŧ người ngoé ấy.
Ông trời điên rồi hay sao mà để loại người như anh có cơ hội sống lại? Nhưng anh đối với sinh mạng thứ hai này không ôm bất kỳ hy vọng gì, thậm chí còn cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.
Cuộc đời anh, tất cả loài người và thế giới này đều vô cùng tẻ nhạt. Anh không có nhu cầu được sống lại, thậm chí còn cảm thấy chán sống nữa.
Anh cũng không hiểu vì sao mình đồng ý đi cùng Hứa Tang Du. Anh đang hy vọng điều gì? Hy vọng Hứa Tang Du bộc lộ ham muốn xấu xa dưới lớp mặt nạ đạo đức giả của mình rồi sau đó anh lại gϊếŧ chết cô sao? Hay lại biến thành một thứ đồ vật nhạt nhẽo khiến người ta không hứng thú.
Con người không phải vốn dĩ là loài sinh vật tàn nhẫn, ích kỷ và dối trá sao?
Đây là sự thật đã được định trước.
Sự thay đổi của cơ thể khiến anh không thể giữ vững tinh thần được nữa. Cả người uể oải cuối cùng dứt khoát ngủ thϊếp đi. Nếu Hứa Tang Du nhân lúc anh ngủ mà làm chuyện gì đó…thế thì càng tốt.
Hứa Tang Du không biết rằng mình đã bị sắc đẹp đánh lừa, cứu về một người không biết trong ngoài bất đồng. Cô lái xe đến khi mệt mỏi thì dừng lại ở bên đường nghỉ ngơi. Sau khi ngủ một giấc ngắn thì tiếp tục lái xe.
Sự thức tỉnh của dị năng đang ngầm biến đổi thể chất của cô. Cô lặng lẽ nép vào chỗ ngồi, khi cô chìm vào giấc ngủ sẽ có một loại cảm giác tựa như mình có thể nghe thấy âm thanh các tế bào giống những hạt giống đang không ngừng sinh trưởng trong cơ thể.
Quá trình thức tỉnh dị năng là một quá trình rất vui vẻ. Ngoại trừ lần thức tỉnh đầu tiên thì những lần sau đó vẫn có thể tiếp tục cảm nhận quá trình cơ thể trở nên mạnh hơn.
Quá trình này diễn ra rất thoải mái, nhưng cũng là quá trình để giúp cô thích nghi với việc cơ thể dần mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm tinh mơ, người con trai ngủ cả một đêm đã tỉnh, trong xe ngoài trừ anh ra thì không có người nào khác nhưng máy sưởi vẫn đang mở. Hứa Tang Du hông quan tâm đến chuyện lãng phí xăng cho lắm.
Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, bên mình lại không có bất kì hơi thở nào của con người làm anh hơi ngỡ ngàng. Ngay sau đó chợt bên cạnh truyền tới tiếng gõ cửa kính, có lẽ bởi vì sau khi gõ xong mới nhớ ra anh là người mù nên Hứa Tang Du cũng không đợi anh kéo cửa kính xuống mà trực tiếp mở cửa xe ra luôn.
“Tôi nấu ít mì gói, ăn không?”
Hưa Tang Du nấu mấy gói mì, bên trong còn bỏ thêm túi rau và hai miếng chân giò hun khói nữa. Ở tận thế, đây được coi như là bữa tiệc lớn rồi.
Chủ yếu là bởi vì buổi sáng trời hơi lạnh rõ ràng vẫn đang là tháng sáu, nhưng nhiệt độ sau tận thế có những thay đổi rất kỳ lạ. Nếu có thể uống một bát canh nóng vào buổi sáng lạnh lẽo này thì có thể thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần.
Người con trai vẫn còn hơi mơ mơ màng màng không biết mình được kéo từ trong xe ra như thế nào, ngồi lên cái đệm lót thật dày được đặt trên tảng đá rồi trong tay bị nhét một bát mì nóng hổi.
Có lẽ sợ anh không nhìn thấy gì sẽ bị phỏng nên Hứa Tang Du rất tri kỷ, khi đặt cái bát vào tay anh còn nắm ngón tay anh giúp anh đặt chúng lên thành bát và nắm chặt nó lại. Tháo một đôi đũa nhẹ nhàng đưa cho anh, sau đó Hứa Tang Du mới trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu ăn mì.
Bây giờ mỗi khi cô ăn mì gói đều cảm thấy hạnh phúc. Chủ yếu bởi vì cuộc sống ở tận thế quá khó khăn, đặc biệt khi cô chưa thức tỉnh dị năng. Một ngày được ăn hai bữa đã là tình huống tương đối tốt rồi. Nhiều phụ nữ và đàn ông có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng không có dị năng, hoặc dị năng của họ không có nhiều ích lợi đều lựa chọn phụ thuộc vào những người mạnh hơn. Ít nhất thì bọn họ sẽ không phải lo lắng việc ăn uống.
Trong mắt mọi người, Hứa Tang Du là một kẻ quái đản. Rõ ràng cô có khuôn mặt xinh đẹp như thế, cô chỉ cần gật đầu là có thể sống một cuộc sống tốt hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng cô thì sao? Thà chịu đựng khó khăn, làm việc chăm chỉ còn hơn có được cuộc sống tốt hơn.
Hứa Tang Du thật sự không khinh thường những người bán thân kia, cô chỉ cảm thấy vẫn chưa tới lúc rơi vào đường cùng thì một người rõ ràng có thể sống bình thường sao lại muốn bán rẻ thể xác và linh hồn như vậy?
Người ta cảm thấy cô sống rất cực khổ còn cô lại cảm thấy mình sống rất tự do.
Nếu như có thể trở thành một người mạnh mẽ và địa vị thì có phải sẽ càng tự do hơn không?
Thay đổi lớn nhất của Hứa Tang Du ở tận thế đó là tốc độ ăn uống càng lúc càng nhanh, hơn nữa cùng một lúc có thể ăn nhanh mà vẫn nhai kỹ nuốt chậm. Khi cô giải quyết xong bát mì đầu tiên thì người con trai đối diện chỉ mới ăn được hai đũa.
Cô lại gắp thêm một ít mì trong nồi rồi nhanh chóng ăn xong bát thứ hai.
Sau khi lấp đầy bụng, Hứa Tang Du bắt đầu mở bản đồ ra xem một chút. Đầu tiên là xác nhận lại khoảng cách giữa mình và điểm đến, sau đó tìm bệnh viện gần nhất. Khi cô làm xong mọi thứ thì người con trai đối diện vẫn đang cúi đầu ăn mì, anh đem lại cho người ta cảm giác dịu dàng, tao nhã và yên tĩnh.
Hoàn toàn đối lập với thời tận thế này.
Hứa Tang Du thở dài rồi nói: “Có một bệnh viện cách chúng ta rất gần, tôi chuẩn bị đi thu thập chút thuốc men. Đến lúc đó anh ở trên xe chờ tôi, không cần lo lắng, tôi sẽ không bỏ rơi anh.”
“Được.” Anh nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên tựa hồ mang theo ý cười nhẹ nhưng trong lòng lại nghĩ ngược lại.
Cần phải mất bao lâu nữa thì cô mới không thể kiên nhẫn nổi mà cởi bỏ lớp da giả dối này?
Ủng hộ mình nhé