Ngày trùng sinh thứ năm: Người đàn ông mù xinh đẹp
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du cũng có nơi mà bản thân vô cùng muốn đến sau tận thế.
Con người sở dĩ được sống lại có lẽ là vì muốn bù đắp tiếc nuối của kiếp trước, mà tiếc nuối lớn nhất kiếp trước của cô ngoại trừ không thể thức tỉnh dị năng sớm hơn một chút còn có người bạn thân nhất của cô: Giang Lam.
Giang Lam là người mà cô gặp được trên đường đến căn cứ dành cho người sống sót, cậu ấy là một thiếu niên lầm lì đến mức khiến người ta cảm thấy có chút tự kỷ. Cậu không có chân, từ đầu gối trở xuống toàn bộ bị cắt nhưng di chuyển rất tự nhiên, người ta khó mà nhận ra được cậu đang dùng chân giả.
Giang Lam đối xử với Hứa Tang Du rất tốt, hai người sống nương tựa nhau vượt qua thời kì khó khăn nhất ở tận thế. Sau này Hứa Tang Du cũng từng hỏi Giang Lam rằng vì sao cậu lại đối xử với cô tốt như thế.
Giang Lam nói cậu có một người chị tên là Giang Chỉ, vào thời điểm đầu tận thế chị ấy đã liều chết để bảo vệ cậu mà Hứa Tang Du thì lại rất giống chị cậu.
Hứa Tang Du nghe cậu kể chuyện xưa của hai chị em bọn họ thì vô cùng cảm động, từ đó về sau liền xem Giang Lam như em trai ruột của mình. Nếu như nay đã được sống lại, đương nhiên cô muốn ngăn chặn mọi thứ sẽ xảy ra. Nếu như Giang Chỉ không chết, Giang Lam có phải sẽ không giống như khi cậu gặp cô ở kiếp trước. Cả người toát lên vẻ cô độc, lầm lì làm người ta thương xót. Giang Lam từng kể cặn kẽ với cô nơi họ gặp phải nguy hiểm, tai nạn xảy ra như thế nào và chị gái đã giải cứu mình ra sao.
Hứa Tang Du quyết định đi tìm Giang Lam, cứu Giang Chỉ!
Nếu sống lại lần này vẫn không thể bù đắp tiếc nuối ngày trước vậy thì còn sống lại làm gì nữa?
Điểm đến cách nơi này vẫn còn khá xa, đợi đi bộ đến đó thì món hoa loa kèn cũng lạnh* mất tiêu rồi. Hứa Tang Du tìm đại một chiếc xe bên đường.
*Cụm từ “món hoa loa kèn cũng lạnh” ý chỉ mọi thứ đã xong xuôi hết rồi.
Hiện tại bên đường cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu xe hơi, hơn nữa có rất nhiều chiếc xe vẫn còn cắm chìa khoá bên trong. Dù sao thì khi đối mặt với chuyện đe doạ tính mạng thì làm gì còn ai quan tâm là có bị mất xe hay không.
Đệm ngồi ở ghế lái bê bết máu, Hứa Tang Du ném cái đệm đi rồi thử khởi động xe. Sau đó cô quay đầu xe, bắt đầu chạy đến thành phố bên cạnh. Thật ra cho tới nay cô vẫn chưa có bằng lái, biết lái xe cũng nhờ học được ở tận thế. Nhưng mà bây giờ cũng đã là tận thế rồi, ai thèm kiểm tra cô có bằng lái hay chưa?
Hứa Tang Du lái xe về phía trước, zombie thời kì đầu tận thế rất dễ bắt nạt, chỉ cần không gặp phải một tốp lớn thì xe của cô sẽ trực tiếp chạy qua luôn, không cần phải dừng lại. Cách đối phó với loại zombie này giống hệt với đối phó với chó sói, dù khác loài nhưng phương pháp lại giống nhau.
Thợ săn có kinh nghiệm dồi dào đều biết rằng một con sói lạc đàn không đáng sợ, đáng sợ là cả bầy sói. Zombie cũng giống vậy, nếu chỉ có hai con còn bản thân lại có vũ khí trong tay thì cho dù chỉ là một người bình thường cũng không cần phải sợ hãi.
Vì sao zombie giai đoạn đầu yếu thế kia nhưng vẫn có thể tự mình phát triển thành bầy đàn ngày càng lớn mạnh? Bởi vì số lượng của bọn chúng đủ nhiều.
Ở thời điểm này Hứa Tang Du không cần phải sợ hãi. Cô nhớ khoảng ngày thứ ba sau tận thế, phần lớn zombie mới tiến hoá đến trạng thái tương đối linh hoạt được gọi là zombie cấp hai.
Hứa Tang Du mang theo điện thoại lên đường, thực ra sau khi cô lên đường không bao lâu thì đã bị mất tín hiệu rồi. Mang điện thoại theo bởi vì còn có thể dùng để xem bản đồ, hơn nữa trong điện thoại còn có đèn pin biết đâu có lúc cần sử dụng đến.
Cô đi về phía trước theo đường trên bản đồ, bởi vì vấn đề duy nhất khi lái xe đó là thỉnh thoảng cần phải dừng lại để đổ xăng. Cô cần phải bảo đảm con đường mà mình đi qua có thể gặp được nhiều trạm xăng dầu. Mặc dù khi gặp trạm xăng dầu lần đầu tiên, Hứa Tang Du chỉ lấy một ít xăng đổ vào thùng xăng rỗng rồi để trên xe.
Xăng mà cô dự trữ tối hôm sau đã xài hết, dù sao cũng không tìm được nhiều thùng xăng rỗng. Vì thế nên cô vừa lái xe vừa tìm trạm xăng dầu cách mình gần nhất, chuẩn bị lấy thêm ít xăng dự trữ trên xe.
Khi cô đến trạm xăng dầu có lẽ đã khoảng chín giờ tối. Bên trong trạm xăng dầu tối đen như mực không nhìn thấy được gì, tay trái cô cầm đèn pin, tay phải cầm thùng xăng rỗng đi vào trạm xăng.
Sau khi tận thế, trạm xăng dầu là nơi đầu tiên nhất bị vơ vét sạch sẽ bởi có quá nhiều người lái xe để bỏ chạy. Trong trạm xăng không những có xăng mà còn có siêu thị nhỏ. Lúc bọn họ xuống xe đổ xăng còn có thể tiện tay vơ vét vật tư.
Hứa Tang Du cũng có suy nghĩ như vậy.
Cô đổ đầy xăng vào thùng rồi đặt sau xe, sau đó chuẩn bị vào trong siêu thị xem thử một chút. Mặc dù trước đó ở trường đã vơ vét được rất nhiều vật tư, cô chỉ có một mình nên cũng ăn được rất lâu nhưng mà trong tận thế này có ai lại chê mình trữ quá nhiều vật tư đâu chứ?
Sau khi Hứa Tang Du cất xăng xong thì chuẩn bị đi vào siêu thị, tay cô vừa đặt tay lên cửa thì ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Hứa Tang Du lập tức ý thức được rằng khả năng cao có zombie bên trong, cô nắm chặt cây rìu chữa cháy rồi nhẹ nhàng mở cửa ra. Bên trong siêu thị tối đen như mực, một chút ánh đèn cũng không có. Cô men theo tường đi vào bên trong còn loáng thoáng nghe được tiếng vải vóc ma sát nhau từ một góc ở phía đông vọng lại.
Cô men theo giá hàng chầm chậm đi qua đó, rất nhanh đã tới nơi. Trong góc phòng có một bóng đen đưa lưng về phía Hứa Tang Du, trên mặt đất còn có một người đang nằm.
Trong nháy mắt Hứa Tang Du như hiểu ra điều gì đó, cô nắm chặt rìu chữa cháy vung về thứ đang ăn uống đó rồi gạt ra thật mạnh. Thứ đó phản ứng nhanh nhạy bất thường, nó nhanh chóng tránh được. Rìu của Hứa Tang Du bổ lên tường, bởi vì sức lực quá lớn nên phân nửa lưỡi rìu bị ghim vào tường.
Cô nhanh nhẹn rút cây rìu ra, lùi về sau một bước. Thứ đó quả nhiên nhân cơ hội nhào tới, Hứa Tang Du cúi người chém ngang qua trực tiếp chặt thứ kia ra làm đôi. Đừng quên toàn bộ xung quanh đây đều là giá hàng, cô hành động khó khăn thì thứ kia cũng khó mà tránh được.
Sau khi chặt nó ra làm đôi Hứa Tang Du vẫn chưa dừng lại, chân đá phần ngực của phía trên của nó lên tường rồi lập tức cầm rìu chặt đầu nó xuống một cách thô bạo. Chỉ có chặt đầu thì mới chắc chắn rằng zombie đã thực sự chết.
Cô nhẹ nhàng thở ra mở đèn pin soi thử, là một con zombie nam. Nhìn tuổi tác thì trước khi biến thành zombie có lẽ nó vẫn còn rất trẻ.
Con zombie này không bình thường, rất có khả năng đã tiến hoá đến cấp hai.
Sự khác biệt lớn nhất giữa zombie cấp hai và zombie cấp một là bên trong não của bọn chúng đã hình thành một loại tinh hạch có kích thước bằng hạt gạo. Tinh hạch có thể giúp cho người có dị năng thăng cấp nhưng không thể sử dụng trực tiếp, bởi vì khi sử dụng trực tiếp thì dù là người dị năng thì tỷ lệ bị lây nhiễm cũng rất lớn. Nhưng sau khi điều chế thành dạng lỏng thì có thể uống bình thường.
Vì vậy trong tận thế, những người dị năng đều sẽ ra ngoài săn zombie rồi cầm tinh hạch của chúng bán cho căn cứ, đổi lấy dung dịch đó để thăng cấp dị năng của bản thân.
Hứa Tang Du vì trở thành người có dị năng vào giai đoạn sau nên đối với chuyện này cũng không rõ lắm nhưng cô biết tinh hạch rất hữu dụng.
Chính vì vậy, Hứa Tang Du ngồi xổm xuống, chẻ đầu con zombie đáng thương kia ra làm đôi. Vị trí của tinh hạch nằm ở trung ương thần kinh của đại não, nhưng mà tinh hạch của zombie cấp hai thực sự quá nhỏ. Cô tìm rất lâu mới thấy được.
Hứa Tang Du cầm khối tinh hạch to bằng hạt gạo lục tìm một cái túi nhỏ trên người rồi nhét vào. Sau đó khi cô chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này từ trong góc vang lên một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Hứa Tang Du không ngờ rằng người đã bị con zombie biến thành đồ ăn kia lại còn sống.
Cô chầm chậm chiếu đèn pin về phía đó, trên quần áo của người nằm trong góc dính rất nhiều máu. Vốn dĩ Hứa Tang Du cho rằng người này đã bị zombie gặm nhấm rất lâu rồi nhưng nhìn kĩ thì hình như trên người anh không có vết thương.
Hứa Tang Du lại gần để nhìn thật kĩ, đúng thật nha. Mặc dù trên người có rất nhiều máu, quần áo cũng rách lỗ chỗ nhưng không có vết thương. Cô chiếu đèn lên phía trên để nhìn khuôn mặt của người này. Nơi khóe mắt anh nhuốm chút máu nhẹ nhàng kéo ra một vệt như giọt nước.
Anh rất đẹp. Khuôn mặt vô cùng tinh tế, làn da cũng rất trắng nhưng không bởi vì khuôn mặt quá đẹp mà làm người ta cảm thấy nữ tính.
Ấn tượng đầu tiên của Hứa Tang Du khi nhìn anh là so với những ngôi sao trong phim điện ảnh thì anh còn đẹp trai hơn.
Khuôn mặt của đàn ông vừa xinh đẹp vừa tinh tế lại không có quá nhiều góc cạnh khiến cho người ta cảm thấy quá sắc sảo. Nói trắng ra là không có tính công kích.
Đẹp đến mức mềm mại.
Nhưng nơi khoé mắt anh bị nhuốm máu. Vết máu chảy xuống phía dưới khiến loại khí chất làm người ta cảm thấy mềm mại kia lập tức lộ ra một chút…tà ác? Điều này thực sự quá mâu thuẫn, Hứa Tang Du theo bản năng muốn đưa tay ra lau đi giọt máu nơi khoé mắt anh thì đúng lúc này người con trai kia mở mắt ra.
Cả người Hứa Tang Du đông cứng lại, tay vẫn còn giơ lên giữa không trung. Nói sao nhỉ, cô có hơi chột dạ giống như khi lén lút quấy rối nhưng đang đưa tay ra thì bị người ta bắt quả tang.
Rõ ràng cô không muốn làm loại chuyện đó đâu! Sao lại tự nhiên lại chột dạ vậy chứ?
Cũng bởi vì chột dạ nên Hứa Tang Du đã bỏ lỡ sự thay đổi nét mặt của người con trai trước mắt này. Khắp người anh ngay lập tức trở nên u ám và sắc bén, hơn nữa dường như còn mang theo một chút nghi ngờ.
Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt mà thôi, sau cái nháy mắt này thì anh liền bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cho hỏi ở đây là đâu? Lúc trước bởi vì phát sốt nên tôi bị bất tỉnh, ở đây có phải là bệnh viện không?”
“Chỗ này sao có thể là bệnh viện được, ở đây là siêu thị của một trạm xăng dầu. Anh không nhìn thấy giá hàng xung quanh đây sao?” Hứa Tang Du tằng hắng một cái lặng lẽ rút tay về, che giấu cảm giác xấu hổ của bản thân.
Người con trai nghiêng đầu qua rồi từ từ ngồi dậy. Anh hơi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…”
Lúc này Hứa Tang Du mới phát hiện ánh mắt của anh trống rỗng, hình như quả thật không giống bình thường. Anh là người mù đồng nghĩa rằng anh không nhìn thấy lúc nãy mình muốn sờ mặt anh…Không đúng, là hành động lau mặt giúp anh?
Hứa Tang Du nhanh chóng chú ý đến trọng tâm đồng thời trong lòng cảm thấy có chút thương xót. Người mù ấy mà, một người mất đi ánh sáng ở trong tận thế này làm sao có thể sống tiếp được đây.
Anh còn đẹp trai thế kia nữa.
Vì vậy cô cố gắng nói thật nhẹ nhàng: “Đáng lẽ là tôi phải xin lỗi mới đúng, anh còn người thân nào không? Nếu như tiện đường tôi có thể tiễn anh một đoạn.”
Người thân?
Người trước mặt chìm vào im lặng kéo dài.