Ngày trùng sinh thứ tư: Ở tận thế, phân biệt là điều phổ biến thường thấy nhất
Trans: Cataholic
Ngày xảy ra tận thế, những thứ như điện nước và tín hiệu vẫn chưa bị ngắt. Các thành phố dần rơi vào tình trạng tê liệt.
Hứa Tang Du cảm thấy rằng ngoại trừ đợt đầu tiên dị biến vào đầu tận thế ra thì cơn mưa đỏ kia vẫn chưa thực sự biến mất mà chúng chỉ xâm nhập vào đất đai, nguồn nước và ngầm biến đổi loài người. Vì thế sau tận thế vẫn có người thức tỉnh dị năng.
Lúc cô và Trương Bội Bội xông ra tới cổng trường, người gác cổng đã hoá zombie loạng choạng bước ra khỏi phòng bảo vệ.
Hứa Tang Du vốn dự định không quan tâm ông ta. Cô định lao ra ngoài, sau đó như nghĩ tới gì đó liền lui lại về phía cửa, đập người gác cổng ngã xuống. Sau đó cô bước vào phòng bảo vệ, thành công tìm thấy dùi cui của ông ta.
“Đến đây.” Hứa Tang Du kéo Trương Bội Bội vào trong phòng bảo vệ: “Ở đây đợi tớ, tớ đi lấy ít đồ. Nếu như ba cậu tới mà tớ chưa quay về thì cậu cứ đi trước với ba cậu đi.”
“Tớ không đi! Tớ đợi cậu!” Trương Bội Bội ôm cây gậy, rõ ràng đang trong tình trạng vô cùng hoảng loạn nhưng lại rất kiên quyết: “Tớ đợi cậu quay lại!”
“Không…Hay là tớ đi cùng cậu nhé!”
“Lỡ ba cậu đến mà không tìm thấy cậu thì sao?” Hứa Tang Du lắc đầu: “Tớ chỉ đi lấy ít đồ thôi, rất nhanh sẽ quay lại, thôi cậu ở đây đợi tớ nhé.”
Hứa Tang Du dặn dò cô: “Khoá cửa từ bên trong, người lạ gọi cậu đừng ra ngoài.”
Hứa Tang Du muốn đến siêu thị nhỏ trong trường, nhân lúc ba của Trương Bội Bội chưa tới thu dọn một số thứ trước. Cô đã luyện tập rất nhiều kỹ năng tiêu diệt zombie ở tận thế, nhưng vì quay về thời điểm trước khi tận thế nên thể chất có hơi kém, không còn giữ được kỹ năng nữa.
Tuy nhiên, cô đã thức tỉnh dị năng hệ lực lượng dù chỉ mới là cấp một thì cũng đủ để bù đắp cho vấn đề thể chất của cô, thậm chí còn khoẻ hơn.
Hứa Tang Du cầm dùi cui đi về phía siêu thị nhỏ, lúc này trong trường học càng lúc càng hỗn loạn. Hầu hết những học sinh thông minh đều chọn một phòng an toàn, sau đó khóa trái cửa im lặng chờ cứu hộ.
Hiện tại hầu hết những người lang thang bên ngoài đều là zombie và một số người có tầm nhìn xa. Họ cũng nghĩ như Hứa Tang Du, muốn đến siêu thị nhỏ lấy một ít vật tư. Ngay cả khi chờ cứu hộ ở một nơi an toàn thì cũng phải chuẩn bị gì đó để ăn uống chứ, ai biết được khi nào cứu hộ sẽ đến?
Nhưng bọn họ hành động không nhanh bằng Hứa Tang Du. Khi Hứa Tang Du vào siêu thị thì đồ ở đây hầu như chưa bị ai đυ.ng đến. Cửa siêu thị hơi khó mở bởi vì nó là cửa cuốn mà bên trong cửa cuốn còn có một cánh cửa nữa.
Sau khi Hứa Tang Du suy nghĩ thật lâu rồi để dùi cui sau lưng và men theo đường ống thoát nước trèo lên tầng hai. Sau đó cô trực tiếp đập vỡ cửa kính tầng hai rồi trèo vào trong.
Siêu thị nhỏ của trường họ là một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây, tầng một bán thực phẩm, các loại đồ dùng học tập. Tầng hai bán các loại đồ dùng sinh hoạt thiết yếu hằng ngày.
Mục tiêu của Hứa Tang Du là một số đồ thường dùng. Cố gắng mang về càng nhiều thực phẩm đóng gói đã được hút chân không càng tốt ví dụ như bánh mì, chân giò hun khói, rau sấy khô.
Ăn vừa tiện lại để được lâu.
Khi cô đi qua thấy một cái kính lúp liền tiện tay nhét vào trong ba-lô. Mặc dù có bật lửa thì không cần lo lắng vấn đề nhóm lửa nhưng phòng xa ngừa tai hoạ.
Lưng Hứa Tang Du đeo một cái túi, trong tay xách cái nữa. Cô cảm thấy mình đã lấy đủ những thứ mình cần đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên thấy cây rìu chữa cháy bên trong tủ kính.
Ánh mắt cô lúc ấy liền dính chặt lên nó, không nói hai lời lập tức dùng dùi cui đập vỡ cửa kính lấy rìu chữa cháy bên trong ra. Thứ này gϊếŧ zombie dễ hơn dùi cui rất nhiều.
Đừng quên vì sao rìu chữa cháy được phát minh.
‘Rìu chữa cháy là một loại công cụ để làm sạch lửa hoặc các vật liệu dễ cháy, đây là dụng cụ dùng để ngăn sự lây lan của lửa, đồng thời nó cũng có thể bổ những cánh cửa đã bị cháy đến biến dạng.’
Cửa mà còn bổ ra được thì huống hồ là đầu của zombie.
Thứ vũ khí sắc bén này có thể dùng để tự vệ, Hứa Tang Du vì quá thích nó nên ngay lập tức ném ‘tình cũ’ ra sau đầu. Đến lúc đó cô sẽ đưa dùi cui cho Trương Bội Bội để cô ấy dùng phòng thân.
Cô vui vẻ trèo xuống từ tầng hai của siêu thị cùng với đống đồ mình vừa thu hoạch được. Cầm rìu chữa cháy trong tay cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Trong trường học cũng có người nhận ra cử động của zombie tương đối chậm chạp, chỉ cần có dũng cảm cầm vũ khí lên vẫn có thể tự xử lý zombie. Vì thế lần lượt người này đến người kia mạnh dạn ra khỏi nơi ẩn nấp, chuẩn bị đến căn-tin hoặc siêu thị vơ vét ít đồ, hoặc là nhìn ra ngoài xem xét tình huống trường học của bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay là ngày diệt vong thật sự đã đến trên toàn thế giới.
Lý Thanh thuộc đội bóng rổ trường, thường xuyên luyện tập thể lực nên sức bền rất tốt. Ngoài ra, khi ngày tận thế đến thì chỉ có một người trong ký túc xá của họ trở thành zombie, ba người còn lại đều thức tỉnh dị năng. Vì vậy, sau khi phát hiện sự bất thường của toàn trường và giải quyết xong người bạn cùng phòng bị hoá zombie thì bọn họ đã ra khỏi ký túc xá.
Bọn họ cũng muốn đi lấy một ít vật tư sau đó lại tìm một nơi an toàn, tốt nhất là càng gần cửa càng tốt, sau đó cả đám sẽ ở lại bên trong hai ngày để xem liệu họ có thể chờ cứu hộ đến hay không.
Tất cả bọn họ đều cầm gậy gộc bỏ đi không biết lấy từ đâu nhưng lực sát thương rất lớn. Ba người đối phó hai con zombie cũng không thành vấn đề, nhưng một người trong số họ bị cửa kính cứa bị thương, máu chảy ra từ miệng vết thương đã hấp dẫn đám zombie xung quanh. Sau khi ra khỏi ký túc xá chưa được bao xa thì đã dần hấp dẫn tới rất nhiều zombie.
Hai con đầu tiên bọn họ gϊếŧ tương đối dễ dàng, nhưng dần dần lại bắt đầu luống cuống tay chân.
Thời điểm ba người họ cảm thấy không thể đối phó nổi với zombie nữa, sắp bị bọn chúng đánh bại tới nơi thì ‘phựt’ một cái, đầu của con zombie đột nhiên bay lên rồi rơi xuống đất lăn hai vòng rồi bất động, máu đen trào ra khỏi hốc.
Đám thiếu niên được cứu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái trẻ cầm cây rìu chữa cháy. Sau khi cười với bọn họ một cái rồi tiếp tục bình tĩnh dùng cây rìu chặt đầu một con zombie khác.
Cánh tay cô thon nhỏ, mảnh khảnh nhìn qua không có chút cơ bắp nào nhưng chém zombie vô cùng thô bạo. Hứa Tang Du không có ý ở lại lâu hơn vì cô chỉ muốn thử cây rìu mới của mình xem dùng có tốt không.
Không ngờ nó còn tốt hơn so với những gì mà cô mong đợi, chủ yếu là vì nó dùng rất thuận tay khiến cô khá hài lòng, cảm thấy tốt vô cùng.
Sau khi cô chém chết hai con zombie thì tự thấy số còn lại ba người kia cũng có thể giải quyết được nên bỏ đi. Sau khi ba chàng trai trẻ khó khăn gϊếŧ sạch những zombie còn lại thì phức tạp nhìn nhau.
Đặc biệt là người đã được cứu trước đó: “Tớ không bị hoa mắt đó chứ…”
Cậu ta thì thầm nói: “Hình như tớ trông thấy một bé thỏ trắng cầm rìu chém chết con sói lớn…”
Lúc này Hứa Tang Du đã ra đến phòng bảo vệ, Trương Bội Bội thấy cô quay lại liền mở cửa, vẫy tay vui mừng: “Ba tớ đến rồi! Chúng ta mau đi thôi!”
“Được.” Hứa Tang Du đưa dùi cui cho cô ấy: “Dùng phòng thân.”
“Cậu thì sao?”
“Tớ có cái này rồi.” Hứa Tang Du đưa cây rìu chữa cháy của mình ra Trương Bội Bội mới cất dùi cui đi.
Ba cô ấy là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi. Vì làm việc ở công trường quanh năm nên có làn da rám nắng nhưng trông cũng khá mạnh mẽ, có thể sống rất tốt ở tận thế.
Ba người rời khỏi trường học, ba của Trương Bội Bội đậu xe cách cổng trường một đoạn ngắn. Vì cổng trường là ngã tư, trước đó còn xảy ra tai nạn liên hoàn nên bị kẹt. Cả ba người đều cầm vũ khí, trên đường chỉ gặp một ít zombie nên an toàn đến chỗ đậu xe rồi sau đó nhanh chóng lên xe.
Ba Trương Bội Bội là một người ít nói, sau khi lên xe mới nhỏ giọng hỏi: “Nhà cháu ở đâu, có liên lạc với ba mẹ mình chưa? Chú đưa cháu về nhà trước nhé?”
Vẻ mặt Trương Bội Bội hơi khó xử, lặng lẽ khều ba mình một cái. Ba cô ấy như chợt nhận ra điều gì nên nét mặt cũng không được tự nhiên.
Hứa Tang Du ngược lại rất bình tĩnh, cũng không quan tâm khi nhắc đến chuyện từ lâu mình đã không còn ba mẹ: “Cháu không có người nhà, hơn nữa cháu cũng khuyên hai người không nên về nhà của mình mà nên đến căn cứ nông nghiệp Tân Giang.”
Cô biết Trương Bội Bội mất mẹ, chỉ còn hai cha con nên không cần đi đón người khác, không bằng trực tiếp đi đến Tân Giang luôn.
“Thế chúng ta cùng đi nhé.” Có lẽ là vì từng cùng chung hoạn nạn nên Trương Bội Bội hơi ỷ lại Hứa Tang Du, cô ấy thì thầm nói: “Dù sao cậu cũng không có nơi nào để đi, thôi thì đi cùng tớ với ba nhé? Có người lớn ở đây sẽ an toàn hơn.”
Hứa Tang Du không tính đi căn cứ dành cho người sống sót ở Tân Giang, cô lắc đầu lại không muốn làm bạn mình lo lắng nên nói dối: “Tớ còn một người họ hàng ở đây nên chuẩn bị đi tìm bà ấy. Căn cứ Tân Giang đó tương đối an toàn, hơn nữa bởi vì từng là trụ sở nông nghiệp nên dự trữ rất nhiều lương thực. Sau này rất có thể sẽ trở thành căn cứ dành cho người sống sót. Hai người đến đó sinh sống có lẽ sẽ ổn định hơn.”
Cô mở túi của mình ra chia một phần cho Trương Bội Bội: “Làm phiền chú chở cháu đến ngã ba đằng kia là được rồi.”
Trương Bội Bội chìm vào im lặng, không nói lời nào.
Ba cô ấy thì cảm thấy nếu đã có họ hàng rồi thì đi cùng họ hàng là tốt nhất liền gật đầu: “Hay là chú trực tiếp chở cháu đến đó luôn nhé.”
“Không cần đâu ạ, sẽ có người đến đón cháu.”
Ba của Trương Bội Bội nghe tới đây cũng không nói gì nữa, bắt đầu lái xe. Bởi vì hiện giờ tình hình giao thông rất tệ, khắp nơi đều là hiện trường tai nạn nhưng rất may là không bị kẹt cả con đường. Vì vậy dưới tình huống zombie đầy đường thì lái xe tương đối an toàn hơn.
Bọn họ rất nhanh đã đến ngã ba đường. Con đường này bên trái là nơi mà Hứa Tang Du muốn đi, còn bên phải là căn cứ Tân Giang.
Trương Bội Bội ôm lấy Hứa Tang Du, nói nhỏ bên tai cô: “Tớ biết rằng cậu có bí mật nhưng chúng ta là bạn bè mà, phải không?”
“A Du, sau này sẽ còn gặp lại.”