Yêu nhau ba năm, địa chỉ công ty Khâu Dạng Đào Tư Nhàn đương nhiên biết đến, chỉ là trước đây Đào Tư Nhàn rất hiếm khi đến trước cửa công ty đợi nàng.
Cho nên Khâu Dạng đối với hành vi hiện tại của Đào Tư Nhàn cảm thấy thật khϊếp sợ.
Nàng mím môi một chút, mày nhíu lại nhưng rồi cũng không hỏi thời gian cụ thể.
Hỏi cũng không có tác dụng gì, sau khi Đào Tư Nhàn kết hôn, Khâu Dạng tự hỏi bản thân một chút vì cái gì vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được Đào Tư Nhàn.
Nàng cần phải buông xuống.
Nàng phải thật mạnh mẽ tiếp tục đi về phía trước.
Phải nhanh chóng làm gì đó để khi nhìn thấy được ba chữ "Đào Tư Nhàn" nội tâm của nàng không còn nổi lên gợn sóng nữa.
Tiếp viên hàng không lên tiếng nhắc nhở hành khách chú ý tắt di động hoặc bật sang chế độ máy bay, Khâu Dạng trả lời Cù tỷ một câu "Cảm ơn chị." liền đem điện thoại chuyển sang chế độ máy bay, sau đó đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Không bao lâu liền phải phất tay tạm biệt trời xanh mây trắng ở Tây Thành, Vân Thành chào đón nàng trở về với một bầu trời âm u xám xịt.
Đã qua một tuần nhưng thời tiết ở Vân Thành vẫn thật lạnh, Khâu Dạng mặc áo khoác vào, hòa theo dòng người đi xuống máy bay.
Miêu Nghệ tối hôm qua nhắn tin cho Khâu Dạng hỏi có cần đi đón nàng hay không nhưng Khâu Dạng từ chối.
Khó được một ngày cuối tuần để nghĩ ngơi, nàng không muốn làm phiền đến Miêu Nghệ, vì vậy chính mình tự gọi một chiếc taxi đi trở về.
Lúc đến cửa tiểu khu đã là ba giờ hai mươi phút.
Bảo an nhận ra nàng liền mỉm cười chào hỏi: "Khâu tiểu thư vừa đi công tác về sao."
"Đúng vậy." Khâu Dạng cũng không giải thích nhiều, nàng gật đầu xem như chào hỏi liền kéo theo vali đi vào bên trong.
Miêu Nghệ không đi sân bay đón nàng nhưng là vẫn đi xuống dưới lầu đợi nàng trở về.
Hai người các nàng là bạn học thời đại học, hiện tại trở thành hàng xóm, công ty cũng gần sát nhau, quan hệ của cả hai cũng rất tốt. Đến bây giờ bạn bè mà Khâu Dạng liên hệ nhiều nhất chính là Miêu Nghệ, còn những bạn học khác cơ bản đều không còn liên lạc.
Kỳ thật trước đây, không ít bằng hữu rủ nàng đi chơi chung, nhưng Đào Tư Nhàn lo lắng Khâu Dạng bị những người khác dòm ngó vì vậy không cho nàng đi.
Cuối cùng cứ một hai lần như thế mối quan hệ của mọi người dần dần phai nhạt đi.
Nhưng giờ Khâu Dạng đã biết, Đào Tư Nhàn nơi nào là lo lắng nàng bị người khác dòm ngó, chẳng qua là lúc đó Đào Tư Nhàn không thể ra ngoài hẹn hò cùng vị hôn phu của nàng ấy mà thôi.
Chỉ có nàng tự cho rằng mình đã tìm được một người yêu thật lòng mới đem Đào Tư Nhàn trở thành người quan trọng như vậy.
Miêu Nghệ mặc một kiện áo ngủ, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác, nhìn thấy Khâu Dạng trở về nàng tươi cười vui vẻ mà giúp Khâu Dạng kéo chiếc vali: " Dạng Dạng, cậu đen đi không ít nha."
Những người có quan hệ thân thiết với Khâu Dạng đều gọi nàng là "Dạng Dạng" chỉ có Thẩm Nịnh Nhược ngang ngược kêu nàng là "Tiểu Dương."
Nhưng mà mối quan hệ của nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược cũng không tính là thân thiết hơn nữa sau này các nàng sẽ không còn có quan hệ gì nữa.
Khâu Dạng đem những suy nghĩ dư thừa vứt bỏ, nàng nhìn Miêu Nghệ một cái, buông ra một tia ngữ khí bất đắc dĩ: "Cậu nhất định phải nói ra những lời đả thương người như vậy mới chịu được sao?"
"Đi Tây Thành chơi vui vẻ không?" Miêu Nghệ lè lưỡi trêu nàng một cái liền dời sang đề tài khác.
Cả hai cùng nhau tiến vào thang máy, Khâu Dạng nghe đến câu hỏi này liền suy tư hai giây mới trả lời: "Cũng không tệ lắm."
"Ồ vậy sao."
"Khi nào có thời gian rãnh mình sẽ sắp xếp đi du lịch một chuyến, lúc đó cậu nhớ đề cử cho mình vài địa điểm nha."
Khâu Dạng nhìn con số liên tục nhảy trên thang máy, thất thần mà "Ùm" một tiếng, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Nịnh Nhược.
Cũng không được bao lâu, cửa thang máy mở ra đem lực chú ý của nàng đều kéo về.
Miêu Nghệ ở bên cạnh mỉm cười mà nói: " Bình Tử nó thật thích mình, không biết nó còn nhớ tới cậu hay không."
"Mèo của mình" Khâu Dạng lấy ra chìa khóa, một vên cắm vào ổ khóa một bên khẽ hừ một tiếng, tự tin nói: "Một tay mình nuôi nó hai năm, nó thử quên mình xem."
Cũng may Bình Tử không làm nàng thất vọng, cửa vừa mở ra Bình Tử nghe được động tĩnh liền từ nhà cây cho mèo phóng xuống, thò đầu ra nhìn Khâu Dạng hai giây.
Khâu Dạng hướng nó vẫy vẫy tay ra hiệu: "Bình Tử."
Hai lỗ tai Bình Tử vễnh lên, sau khi xác nhận thân phận của Khâu Dạng liền chậm rì rì mà đi tới, đầu nhỏ cọ qua cọ lại bắp chân của nàng, trong miệng không ngừng kêu miêu miêu miêu.
Miêu Nghệ nhất thời không nói nên lời "Mình trước đây kêu nó toàn bị nó làm lơ."
"Cảm ơn cậu." Khâu Dạng đem Bình Tử bế lên, đối với Miêu Nghệ cười nói.
Đây là lời cảm ơn cho một tuần này nàng không ở Miêu Nghệ đã thay nàng chăm sóc cho Bình Tử.
Miêu Nghệ lập tức phất tay, khóe miệng hơi dương lên: " Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, cậu còn cùng mình khách sáo a, Dạng Dạng."
Nàng do dự một chút sau đó đưa tay lên vỗ vỗ vai Khâu Dạng: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Phải, bạn bè." Khâu Dạng lộ ra một cái tươi cười.
Miêu Nghệ đưa được người về nhà liền xem như kết thúc nhiệm vụ, nàng ngáp một cái thật dài nói: "Vậy cậu thu thập một chút rồi nghĩ ngơi đi, tối hôm qua mình thức khuya xem film nên giờ phải trở về ngủ bù một lát."
"Được rồi."
"Tối nay chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
Miêu Nghệ làm một động tác "OK" đáp lại, sau đó liền rời đi.
Tron phòng tức khắc liền an tĩnh, Khâu Dạng cúi xuống nhìn Bình Tử, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: "Con lại mập lên hả Bình Tử."
Sủng vật đôi khi còn có tác dụng chữa lành tâm hồn, Khâu Dạng chơi với Bình Tử một lát liền đi thu thập hành lý.
Sau ngày chia tay với Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng liền phát huy bản lĩnh dọn dẹp của mình, nàng gom tất cả đồ vật thuộc về Đào Tư Nhàn nhét vào trong một cái vali ném ra ngoài cửa gọi Đào Tư Nhàn đến lấy.
Đào Tư Nhàn tới, ở trước cửa kêu tên nàng vài tiếng nhưng không nhận được sự đáp lại liền kéo chiếc vali rời đi.
Mặc dù đồ vật liên quan đến Đào Tư Nhàn đều bị dọn đi sạch sẽ nhưng nơi này vẫn còn lưu lại rất nhiều ký ức của cả hai.
Lúc Khâu Dạng thu thập hành lý nàng có chút mờ mịt, nhưng sau đó liền trở nên kiên định.
Căn phòng này chỉ cần nàng cùng một con mèo là được, thiếu ai cũng không quan trọng.
Lại nói, tiền thuê nhà Đào Tư Nhàn một đồng cũng chưa ra, toàn bộ đều do Khâu Dạng chi trả.
Đồ vật trong vali cũng không nhiều, Khâu Dạng đem quần áo xếp lại bỏ vào ngăn tủ, quay đầu liền nhìn thấy con cừu bông nằm ở một góc trong vali.
Khâu Dạng nghĩ đến lời Kim Xa nói...
Không được vứt bỏ "Tiểu Dương" thú bông.
Có gì mà không được vứt bỏ chứ? Khâu Dạng cầm lấy nó không khỏi thầm nghĩ.
Nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược sau này cũng không còn liên hệ, cho dù bây giờ nàng vứt bỏ nó Thẩm Nịnh Nhược cũng sẽ không biết được.
Nói thì nói như vậy nhưng Khâu Dạng cũng không có ý định đem nó vứt bỏ. Mặc khác nàng cũng không có ý định đem nó đặt trên giường cùng hai con thú bông của mình vì vậy suy nghĩ một lúc nàng liền quyết định bỏ nó vào trong ngăn tủ, nếu không kéo ngăn tủ ra liền sẽ nhìn không thấy, cũng không cần nhớ đến.
Tựa như đoạn lữ hành ở Tây Thành vậy.
Sau khi sấy khô tóc, Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn thời gian. Chuyến bay từ Tây Thành trở về Vân Thành của đoàn du lịch cũng đã sớm hạ cánh, nàng lướt di động một chút liền chỉ thấy tin nhắn của Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh gửi đến hỏi nàng khi nào có thời gian rãnh, đến nhà các nàng làm khách.
Đây không phải điều mà nàng đang chờ đợi.
Nàng đem tay vò vò đầu tóc của mình bực bội mà thở hắt ra một hơi.
Lúc này Diêu Dao đúng lúc gọi điện thoại lại đây: "Nhược Nhược, mình sắp đến bãi đỗ xe của khu chung cư, cậu chuẩn bị một chút chúng ta ra ngoài ăn cơm"
"Ùm." Thẩm Nịnh Nhược thu hồi tâm tư: "Mình thay quần áo xong lập tức xuống dưới."
Mười phút sau, Thẩm Nịnh Nhược ngồi trên xe thể thao của Diêu Dao. Khuỷu tay nàng chống vào cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía trước, đèn đường phả lên khuôn mặt của nàng lúc tối lúc sáng càng tạo ra cảm giác âm trầm khiến người khác đoán không được nàng đang suy nghĩ điều gì.
Diêu Dao một bên lái xe một bên nhịn không được mà hỏi: " Làm sao? Ai làm gì cậu mà mặt mày ủ rũ héo úa, không có sức sống như vậy."
"Không sao cả."
Diêu Dao tạch lưỡi một cái: "Nếu không để mình đoán thử một chút?"
"Ừ." Thẩm Nịnh Nhược không có hứng thú, miễn cưỡng lên tiếng trả lời.
Diêu Dao làm bộ ra dáng tự hỏi một chút, không qua vài giây liền cho ra đáp án: "Là sự việc liên quan đến tiểu muội muội kia phải không?"
Nàng không quên tên của Khâu Dạng, chỉ là nàng sợ nói ra sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Thẩm Nịnh Nhược liền dứt khoát dùng xưng hô này để thay thế.
"Có phải là sau khi được "ngủ" với người ta vài lần cậu cảm thấy bản thân mình có chút nghiện, nhưng mà bây giờ hai người lại tách ra đường ai nấy đi, cậu không có cách nào cùng người ta "ngủ" nữa nên đâm ra trong lòng khó chịu, bức rứt? "
Thẩm Nịnh Nhược: "......."
Đôi mắt cùng miệng lưỡi của Diêu Dao đều thực độc.
Đến đèn đỏ, Diêu Dao ngừng xe lại, nàng liếc mắt nhìn biểu tình của Thẩm Nịnh Nhược, cười cười nói: "Đừng nói mình lại đoán trúng nha?"
Thẩm Nịnh Nhược không đáp lời.
Diêu Dao không biết lấy từ đâu ra một chiếc mắt kính mang lên, còn đẩy đẩy gọng kính vài cái làm như các thám tử trong mấy bộ phim manga anime, bắt đầu nổi lên phân tích: "Mình có thể hiểu được, Nhược Nhược chuyện này không có gì phải đáng xấu hổ cả."
"Cậu lúc trước cái gì cũng không có kinh nghiệm, hiện tại lại cùng với một cô gái lên giường, đối với một cô gái "thẳng" như cậu mà nói quả là một đả kích tâm lý, nhưng cuộc sống mà, vui sướиɠ xong liền quên đi mọi chuyện, không cần phải suy nghĩ tới lui nhiều như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược nghe nàng bùm bùm nói, nhìn đèn đỏ trước mắt còn đang đếm ngược 30 giây, trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt ngoan ngoãn của Khâu Dạng.
Thời điểm Khâu Dạng cười rộ lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt liền hiện ra, Thẩm Nịnh Nhược thỉnh thoảng sẽ bắt gặp được khoảnh khắc ấy.
" Cậu nghĩ xem, cũng thực khéo."
"Cô ấy yêu cầu dời đi lực chú ý sau mối tình tan vỡ, mọi mặt của cậu so với người yêu cũ rác rưởi của cô ta đều tốt hơn gấp trăm lần, đương nhiên cậu chính là sự lựa chọn tốt nhất.
"Còn cậu thì sao, mở ra được tân thế giới mới, không muốn cùng nàng cắt đứt liên hệ, lại muốn cùng nàng làm chút chuyện gì đó."
" Vậy cậu liền dứt khoát đi hỏi cô ấy xem cô ấy có nguyện ý hay không."
Thẩm Nịnh Nhược quay đầu lại tạt một gáo nước lạnh: "Nhưng mà mình không có phương thức liên hệ của cô ấy."
Diêu Dao cảm giác như trong miệng bị nhét vào cục đá, những gì nàng định nói đều bị áp trở về trong bụng, trong nháy mắt Diêu Dao phát hiện vốn từ ngữ của mình có chút ít, cuối cùng nàng chỉ nói ra được hai chữ: " Thật tuyệt."
"Bất quá....." đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược cong cong lên, giọng nói mang theo một chút ý cười " Ngày mốt công ty của chúng ta sẽ cùng công ty Vạn Danh ký kết hợp đồng, đến lúc đó có lẽ sẽ nhìn thấy cô ấy"
Thẩm Nịnh Nhược cũng không chắc chắn lắm, nhưng điều đó cũng đã làm tâm tình của nàng tốt hơn rất là nhiều.
Hai ngày nay nàng đều ở trong trạng thái rối rắm, lúc thì muốn rời xa, lúc lại muốn tiếp cận.
Lúc này đã nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.
Diêu Dao lập tức hiểu ra "Ồ" lên một tiếng, vẻ mặt mang theo biểu tình "Mình biết rồi" mà nói: " Cậu muốn chơi văn phòng play có đúng hay không?"
Thẩm Nịnh Nhược: "..........."
**************
Thoại của của tác giả:
Thẩm đại tổng giám: Cậu nói cái gì vậy, không phải >.<
Thoại của editor:
Thẩm đại tổng giám: Thật ra là cậu nói đúng rồi đó.
Thiết nghĩ Diêu Dao tỷ nên chuyển nghề sang làm thầy bói luôn đi =)))