Khâu Dạng chưa từng trải qua sự tình như này, nhưng nàng đã từng xem qua trong một bộ tiểu thuyết miêu tả. Có một đoạn tình tiết đại khái là một đoàn người đi leo núi cắm trại, có hai người nằm ở bên nhau một bên nói chuyện nhân sinh một bên ngắm những vì sao tinh tú trên bầu trời, giây tiếp theo liền lao vào hôn nhau.
...
Nàng cũng không nhớ được lúc xem nó là khi nào, nhưng nàng nhớ rõ cảm giác của mình lúc xem đến đoạn đó __
Vô ngữ.
Hai người vừa mới gặp mặt, không có tình cảm, hôn môi cũng những việc làm phát sinh kế tiếp chỉ là bởi vì bị hormone kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.
Khâu Dạng quan niệm rằng việc hôn môi không thể tùy ý cùng người khác phát sinh.
Cả hai cần phải cho nhau yêu thích, tâm hồn đồng nhất.
Tính cho đến hiện tại số lần nàng hôn môi không nhiều lắm, bởi vì Đào Tư Nhàn không có kiên nhẫn chỉ được vài giây liền đã kết thúc, quay đầu lại chính là câu nói: "Mình hy vọng tình yêu của chúng ra là dựa trên linh hồn" còn lộ ra một chút biểu tình không vui, Khâu Dạng rốt cuộc cũng không cùng nàng làm ra những hành động thân mật như vậy.
Vì thế, Khâu Dạng chưa từng được trải nghiệm như thế nào là một nụ hôn chân chính.
Nàng cảm thấy bản thân không phải là dê, nhưng cũng không cảm thấy mình là lão hổ.
Khi nãy nàng nói "Hổ giấy" là để hình dung Thẩm Nịnh Nhược cũng là hình dung chính mình.
Sau khi hôn lên môi Thẩm Nịnh Nhược nàng có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
Nàng nhận thức Thẩm Nịnh Nhược cũng chỉ được nữa ngày, ngoài biết tên của đối phương cùng giới tính ra, những thông tin khác hoàn toàn không biết đến.
Quan hệ hiện tại của các nàng chỉ là hai người xa lạ.
Nhưng các nàng lại đang làm ra những hành động thân mật nhất.
Chính là....
Không phải nàng đã hạ quyết tâm rồi sao?
Lông mi Khâu Dạng khẽ run, nàng do dự một chút, chần chờ mà mở miệng ra, chậm rãi dò ra đầu lưỡi liếʍ một chút đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Thân thể của Thẩm Nịnh Nhược lập tức căng chặt lên, nàng cảm nhận được Khâu Dạng làm càn, được voi đòi tiên mà tiếp tục đưa lưỡi liếʍ qua lại.
Yết hầu của Thẩm Nịnh Nhược không khỏi trượt xuống vài cái, trong bóng tối nàng lặng lẽ mở bừng mắt, nhưng cũng không thể nào thấy rõ được thứ gì.
Hơi thở của nàng và Khâu Dạng hòa quyện vào nhau, cả hai lẫn nhau đều phân không rõ.
Bộ phim đã chiếu đến đoạn nào không ai quan tâm đến, ngay cả đoạn nhạc rùng rợn cũng không ai để ý tới, tất cả mọi thứ dường như được tự động che chắn.
Khâu Dạng hành động trước một bước.
Nàng đem đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược tách ra, đưa đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của nàng.
Lúc này trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Đào Tư Nhàn, hốc mắt Khâu Dạng không khỏi nóng lên.
Nàng nhớ đến vào thời điểm chia tay Đào Tư Nhàn đã nói: "Dạng Dạng, thật xin lỗi, mình cảm thấy tình yêu và tìиɧ ɖu͙© là hai chuyện khác nhau, mình yêu cậu nhưng mình không muốn cùng cậu phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©...."
Thật thành thật thẳng thắn a, Đào Tư Nhàn.
Lúc ấy Khâu Dạng đã bị chọc giận đến mức bật cười.
Trên đời này, có một bộ phận con người phạm vào sai lầm nhưng lại không cảm thấy điều mình làm là sai, họ không khỏi tìm ra những lý do hoang đường vì chính mình giải vây.
Nhưng một khi phạm phải sai lầm chính là đã sai, không dễ dàng tẩy trắng như vậy.
Nàng và Đào Tư Nhàn yêu đương ba năm, đương nhiên sẽ có rất nhiều thời điểm vui vẻ hạnh phúc, nhưng như vậy thì thế nào?
Khâu Dạng nghĩ đến có chút khó chịu, nhưng thực mau nàng đã bị kéo ra khỏi những dòng suy nghĩ đó.
Bởi vì Thẩm Nịnh Nhược hôn lại nàng.
Như là bất mãn Khâu Dạng không tập trung, Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi của nàng một chút, ngang nhiên mà đem nàng kéo về với hiện thực sau đó lại tựa như an ủi mà chạm chạm vuốt ve đầu lưỡi của Khâu Dạng.
Mềm mại, ướŧ áŧ lại thơm ngọt.
Thẩm Nịnh Nhược có chút ngoài ý muốn, việc hôn môi này cũng giống như lúc nàng chơi đùa với vành tai của Khâu Dạng vậy, làm nàng có cảm giác như muốn nghiện, dừng cũng không dừng lại được.
Thẩm Nịnh Nhược không phải lão tài xế, ngược lại nàng thật sự không có một chút kinh nghiệm.
Nàng tổng cộng trải qua hai mối tình, mối tình lần thứ nhất là vào năm 17 tuổi, lúc đó nàng thật sự yêu thích nam sinh mặc áo sơ mi trắng kia, nhưng một lần vô tình nàng bắt gặp hắn cùng một nữ sinh khác đắm đuối hôn môi trong một con hẻm nhỏ gần cổng trường.
Hai người hôn đến say mê quên cả trời đất, trong chốc lát chiếc áo sơ mi của nam sinh bị cởi bỏ hai cúc trên cùng, nữ sinh liền vùi đầu vào cần cổ hắn không ngừng hôn hít.
Thì ra chiếc áo sơ mi ngày thường được cài đến chỉnh tề có thể dễ dàng mà cởi bỏ như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược đứng ở đầu ngõ, bình tĩnh mà nhìn một màn này, cho đến khi đối diện với ánh mắt của nam sinh khóe môi nàng mới nhếch lên một chút, cười nhạo một tiếng liền quay đầu bỏ đi.
Đến lúc chia tay, nam sinh vẫn cảm thấy bản thân mình không làm sai cái gì, mà quay ngược lại chỉ trích nàng: "Thẩm Nịnh Nhược, cùng cô yêu đương một chút vui vẻ đều không có, cô không cho tôi ôm cô, cũng không cho tôi hôn cô, đến khi muốn nắm tay thì cô lại bảo tôi cần cố gắng học tập để thành tích cao lên một chút cô mới đồng ý cho tôi nắm tay."
" Thành tích cao thì ghê gớm a!"
Hắn tức muốn hộc máu, như thực ủy khuất.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà nói một chữ: "Cút."
Đây là mối tình đầu của nàng, khi mới bắt đầu còn có thể tính là tốt đẹp, nhưng đến khi kết thúc.... thật là không thể nói.
À mà không, kết cục thật ra cũng không tệ lắm. Hôm sau Diêu Dao xách theo một người đến trước mặt nàng, đối phương nước mắt nước mũi chảy tùm lum nhìn nàng nói: "Mình sai rồi."
Đến nỗi mối tình thứ hai càng là không thể tưởng tượng nổi.
Ngày nàng đề ra câu chia tay, nam sinh biểu tình mất khống chế mắng nàng một câu: "Cô đẹp như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một cái lão xử nữ"
Lão xử nữ.
A.
Bởi vậy đây tính là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Nịnh Nhược, mà đối tượng của nàng chính là Khâu Dạng.
Trên người Khâu Dạng còn mang một chút hương vị sữa tắm, hình như là hương cam, ngửi lên rất dễ chịu. Nhưng thứ khiến cho Thẩm Nịnh Nhược yêu thích vẫn là đầu lưỡi của Khâu Dạng.
Nàng quả thật không có kinh nghiệm hôn môi, nhưng nàng sẽ biết sờ soạng.
Dần dần nàng biết cách như thế nào để tiến công, lại biết cách điều chỉnh hô hấp của chính mình.
Tay của Khâu Dạng đặt trên vai Thẩm Nịnh Nhược dần dần thay đổi vị trí, nàng chậm rãi dịch tay đến phía sau đầu Thẩm Nịnh Nhược, từng chút từng chút mà vuốt ve, cho đến khi cánh tay từ từ leo lên đến nhẹ nhàng mà câu lấy cổ của Thẩm Nịnh Nhược.
Hiện tại đầu óc của cả hai đều trống rỗng, hoặc là nói cả hai đều đã quay về với quỹ đạo, không lại đuổi theo ý nghĩ riêng của bản thân, chuyên chú cảm thụ nụ hôn này.
Thân thể càng dán càng chặt.
Hơi thở càng ngày càng loạn.
Sô pha trong phòng có chút nhỏ, có thể ngồi hai người dư dả nhưng để nằm thì cũng chỉ vừa đủ nằm được nữa người.
Đôi tay Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ chống ở hai bên sườn, không biết qua bao lâu liền leo lên bên hông của Khâu Dạng, thực ra nàng cũng không biết nên làm cái gì nhưng mà thân thể tự nhiên có trực giác, tay cũng tự có ý nghĩ của chính nó.
Bầu không khí liên tục được đun nóng thăng ôn.
Khoảnh khắc vạt áo của Khâu Dạng bị nhấc lên, đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược liền tách ra khỏi Khâu Dạng.
Cũng không phải nàng muốn ngừng lại mà là di chuyển đến nơi khác.
Nàng hôn hôn một chút khóe môi Khâu Dạng sau đó thong thả đem môi di chuyển xuống phía dưới.
Thẩm Nịnh Nhược lướt qua chiếc cằm thon gọn, lại luyến tiếc mà cọ cọ một chút sau đó dời xuống cần cổ, dán đôi môi lên địa phương trơn mềm mà nàng vừa khám phá được.
Cùng lúc đó, tay nàng cũng không rảnh rỗi, một đường sờ soạng xuống dưới như đang tìm kiếm bảo tàng.
Khâu Dạng cảm thấy bản thân sắp mất đi lý trí.
Khuôn mặt nàng vùi vào bả vai của Thẩm Nịnh Nhược, trạng thái thanh tỉnh chậm rãi cùng nàng nói lời tạm biệt.
Nàng thật chắc chắn chính mình cùng Thẩm Nịnh Nhược chi gian đều không có tình cảm, hiện tại hoặc sau này đều cũng sẽ không có, bởi vì đây chỉ là một đoạn quan hệ phát sinh bởi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hormone.
Nhưng trước mắt nàng hiện tại đều là sự thật...
Tất cả những cảm giác của nàng dường như được trỗi dậy, một đường chạy đến mạch não của nàng sau đó lại từng chút một thâm nhập vào trong máu.
"Đi lên giường...." Khâu Dạng gian nan mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn.
Thẩm Nịnh Nhược ngẩng đầu lên hôn lên đôi môi nàng, lại dùng giọng mũi "Ân" một tiếng.
Khoảng cách giữa sô pha và giường không tính xa, khoảng tầm hai ba bước chân là đến.
Nụ hôn này vẫn còn tiếp tục, chỉ có động tác không được thuận tiện cho lắm. Thẩm Nịnh Nhược một đường đỡ lấy eo Khâu Dạng, chân của cả hai trong lúc di chuyển vô tình đυ.ng chạm đến làm nhấc lên những gợn sóng lớn.
Vài giây sau, lưng Khâu Dạng liền dán lên chăn bông mềm mại.
Thẩm Nịnh Nhược lại hôn nàng một chút, thanh âm có chút khàn khàn mà lên tiếng: "Khâu Dạng"
Khâu Dạng mở ra đôi mắt, không đợi đối phương mở miệng hỏi, liền đáp lại: "Sẽ không hối hận."
"Tốt."
Chăn cùng gối đầu thực mềm mại còn mang theo một chút hương vị của bột giặc.
Cửa sổ giống như còn chưa được đóng, để làn gió nhẹ nhàng vén lên bức rèm lẻn vào bên trong chứng kiến hết thảy.
Áo ngủ không biết bị ném đến trên mặt đất từ khi nào, bộ phim điện ảnh cũng không biết đã kết thúc từ bao giờ, chiếc máy chiếu cũng đã tự động trở về màn hình giao diện chính.
Lúc hai người đi ngủ không biết là mấy giờ, chỉ cảm giác được cả người đều mệt mỏi, không sức lực. So với bôn ba nguyên một ngày hôm nay còn mệt hơn rất nhiều.
Thái dương dần dần xuất hiện, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa nhảy vào trong phòng.
Ánh sáng chiếu đến trên người Khâu Dạng làm nàng bừng tỉnh, lông mi nàng khẽ động vài cái sau đó mới mở lên đôi mắt.
Chưa đến hai giây, nàng liền nhớ đến những việc đã phát sinh.
Nàng thật bình tĩnh cũng không có cảm tưởng gì.
Thẩm Nịnh Nhược hô hấp vững vàng đều đều, bộ dáng còn chưa muốn tỉnh ngủ.
Khâu Dạng mím môi, nhìn những sợi tóc làm loạn trên trán nàng, do dự một lúc vẫn là không đưa tay giúp nàng vén xuống.
Bỏ đi, Khâu Dạng thầm nghĩ.
Nàng cũng không muốn ở tình huống như lúc này cùng Thẩm Nịnh Nhược bốn mắt nhìn nhau.
Khâu Dạng xốc chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường nhặt lấy quần áo trên mặt đất mặc vào.
Máy chiếu đã tự động tắt, mặt tường lại trở về bộ dáng trắng tinh sạch sẽ.
Thẩm Nịnh Nhược còn chưa có tỉnh, Khâu Dạng đành phải rón ra rón rén mà mở cửa.
Chỉ là thực không khéo, nàng vừa mới bước ra liền đυ.ng phải Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh trên đường ăn sáng trở về.
Thấy nàng từ phòng Thẩm Nịnh Nhược đi ra, cả hai đều không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ngô Hiểu Quỳnh gãi gãi phía sau gáy: "Tiểu Khâu, phòng của con không phải là ở đối diện sao?"
Khâu Dạng bề ngoài không gợn sóng mà trả lời: "Dạ, đúng vậy"
"Vậy con......" Triệu Minh Phân liếc mắt nhìn cửa phòng của Thẩm Nịnh Nhược, không cần hỏi rõ nhưng mọi người đều biết có ý tứ gì.
Khâu Dạng tìm đại một cái lý do: "Con vừa mới tìm cô ấy hỏi một chút việc."
"Con ăn sáng chưa?" Ngô Hiểu Quỳnh lại hỏi.
Khâu Dạng lắc lắc đầu: "Dạ chưa, con đang chuẩn bị đi."
Hiện tại trên hành lang không ít người tới lui, đa số mọi người đều là chuẩn bị đi ăn sáng hoặc là vừa đi ăn sáng trở về.
Khâu Dạng cũng không đợi hai người mở miệng, nàng liền nói: "Vậy con về phòng trước nha"
"Ùm mau đi đi."
Chờ cửa phòng đóng lại, Khâu Dạng liền đem lưng tựa vào trên cửa.
Rốt cuộc lúc này nàng mới có thể hoàn toàn tỉnh táo mà suy nghĩ.
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều là tự nguyện, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút hoang đường.
Từ nhỏ đến lớn, đây là chuyện khác người nhất mà nàng từng làm.
Nàng hít sâu một hơi lại thở ra, sau đó mới đi vào phòng tắm.
May mắn trên người nàng không lưu lại dấu vết gì, nếu trên cổ đột nhiên xuất hiện một cái dấu hôn, liếc mắt một cái liền sẽ bị phát hiện.
Thổi tóc xong, Khâu Dạng liền thay đổi quần áo.
Hiện tại nàng đã cảm giác được bụng đói, xung quanh khu dân túc cũng có không ít tiệm cơm nhỏ.
Chìa khóa bị nàng rút ra, Khâu Dạng lại ra cửa.
Nàng nhìn cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược, rối rắm vài giây rốt cuộc cũng không tiến lên gõ cửa liền xoay người rời đi.
Bất quá đến khi trở về, nàng tiện tay mua thêm một phần cháo.
Tối hôm qua ăn bánh mì với uống sữa bò của người ta, mấy thứ đó có thể là Thẩm Nịnh Nhược dùng để ăn sáng, nàng nghĩ nghĩ một hồi muốn mua trả lại.
Nàng không muốn thiếu nợ ai cả.
Thẩm Nịnh Nhược mở cửa, bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Khâu Dạng đem đúi đưa đến trước mặt nàng: "Cháo."
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng kêu nàng, thanh âm đè có chút thấp, nàng cười cười nói: "Tôi còn tưởng cô đem tôi ngủ xong liền bỏ chạy."
******************
Tác giả thoại:
Tiểu Dương:.............
Editor thoại:
Tiểu Dương: Tiểu Dương là ai???
Tiểu Dương: Rốt cuộc tối hôm qua là ai ngủ ai????