Editor: Zittrasua (Wattpad).
Bà cụ Tưởng bị Ân Âm móc mỉa một câu, sắc mặt không tốt, giọng nói bất giác cất cao: "Mày có ý gì, tao hảo tâm muốn giới thiệu cho cháu tao mối hôn sự tốt, mà mày lại nói như vậy là sao, mày không muốn con gái mày được gả cho chỗ tốt phải không."
Bà ta đảo mắt, thở ngắn than dài nói: "Tôi biết cô mấy năm nay có oán hận đối với bà già này, tôi cũng thừa nhận có một số việc tôi làm không đúng, nhưng lần này tôi thật sự muốn tốt cho Chiêu Đệ. Đứa con rể này đúng là cầu mà không có được, cô đừng vì chút bực bội với tôi mà đẩy đứa con rể tốt này ra khỏi cửa."
Tưởng lão thái dễ như trở bàn tay phản bác lại rằng, Ân Âm vì bực bội bà ta mà cự tuyệt chuyện đó, không dấu vết châm ngòi ly gián quan hệ của Ân Âm cùng Tưởng Du.
Ân Âm cười lạnh: "Bà muốn tốt cho Tiểu Du? Có vẻ trời sắp sập mất rồi nhỉ, con gái của tôi bây giờ chỉ là một học sinh cao trung, tôi không có ý định để con bé yêu đương, càng không để con bé kết hôn lúc này. Cứ cho là con gái tôi muốn kết hôn đi, nhưng con gái tôi ưu tú như vậy, có biết bao người trẻ tuổi, vừa tuấn tú vừa giỏi giang muốn hỏi cưới, mà cho dù cuối cùng không có ai cưới đi chăng nữa, tôi và cha con bé cũng có thể nuôi đứa nhỏ này cả đời. Vậy nên hôn nhân của đứa nhỏ nhà tôi không phiền đến bà phải nhọc lòng, còn gã con rể này, ai muốn ai thì mang đi đi, dù sao tôi cũng không cần."
Tưởng Du: "......" Hoá ra trong lòng mẹ mẹ, cô lại ưu tú như thế. Mẫu hậu thật khí phách, thật thích quá đi, đây là người mẹ thần tiên nào đây!
"Mày, mày......" Tưởng lão thái tức giận đến mức tay còn run, "Tao nói cho con đàn bà đanh đá như mày biết, tao phải chờ con trai tao trở về, mày là con mẹ không biết tốt xấu cho con."*
(*Tục thì tục, nhưng mà mình edit cho hợp với ngữ cảnh nha mọi người ơi: