Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 17: (17) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ

Editor: Zittrasua (Wattpad).

"Mày giỏi lắm Tưởng Kiến Quốc, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không hả, tao cực khổ vừa làm cha vừa làm mẹ để nuôi hai anh em bọn mày khôn lớn, bây giờ mày biết kiếm tiền rồi, nên mày ghét bỏ mẹ mày có đúng không?

À tao biết rồi, do con ả hồ ly tinh Ân Âm kia dạy hư mày như vậy chứ gì, tao biết ngay con tiện nhân kia không phải thứ tốt lành gì mà. Mày nên nhân lúc còn sớm để ly hôn với nó đi, bên này nếu có người nào tốt tao giới thiệu cho mày.”

Tưởng Kiến Quốc duỗi tay nhéo ấn đưỡng giữa mày, trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ không thể nói Ân Âm như thế, dù gì thì con cũng sẽ không ly hôn với cô ấy.” Hắn cảm thấy Ân Âm là một người phụ nữ tốt, nhưng mẹ hắn vẫn luôn có ác cảm với cô.

“Vậy con cho mẹ tiền đi. “Tưởng mẫu lại chuyể đề tài lên chuyện tiền bạc.

Tưởng Kiến Quốc trầm mặc.

Đầu kia, bà Tưởng còn đang mắng nhiệt liệt: "Có phải là tao đòi chút tiền gì của mày đâu, tao chỉ muốn mày giúp đỡ em trai mày, vậy mà mày lại từ chối. Hiếu thuận cha mẹ là việc phải làm, hôm nay tao thấy mày muốn để tao quỳ xuống cầu xin mày mới chịu sao. Ông nó ơi, ông lên xem mệnh tôi vì sao lại khổ như vậy chứ, cực khổ nuôi hai đứa con thì lại là giống soi mắt trắng*. Lúc ông đi vì sao không mang tôi đi theo ông luôn đi.”

(*Ý nghĩa đại loại như là Ăn cháo đá bát ấy.)

Ở thôn bên này, những người đi ngang qua tiệm tạp hoá đều liếc nhìn bà cụ Tưởng đang hùng hổ, vừa khóc tang, vừa trách móc một trận nặng nề.

Tưởng Kiến Quốc chỉ cảm thấy cực kì đau đầu, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn không nghe lời, mẹ hắn liền doạ hắn sẽ đi theo cha hắn.

Hắn biết, hắn và em trai xác thực là do mẹ một tay nuôi lớn, khoảng thời gian kia rất gian khổ, không biết bao nhiều chết đói vất vưởng trên đường, nhưng mẹ hắn cho dù bản thân mình không có cơm ăn, cũng cố kiếm cái ăn cho hai anh em bọn họ.

"Mẹ đừng khóc nữa, để con xem xét lại.” Tưởng Kiến Quốc nói.

Bà Tưởng lập tức dừng lại: "Vậy đi, con cũng đừng để mẹ chờ lâu đấy.”

Bà ta biết, con cả nhất định sẽ phải thỏa hiệp.

Tưởng Kiến Quân về nhà, lập tức dò hỏi chuyện đòi tiền, sau khi biết được kết quả thì rất vừa lòng.

Hắn ta trong lòng thâm hiểm nghĩ, người anh trai kia của hắn chính là loại người thành thật vụng về, nhưng không phải không có chỗ đáng khen, ít nhất còn có thể kiếm ra tiền.

Bên này, Tưởng Kiến Quốc ngắt điện thoại xong liền thất thần, một bên suy nghĩ về nhà mẹ đang khó khăn, một bên lại nghĩ về phản ứng của vợ hắn sau khi biết chuyện.

Không cẩn thận nghĩ ngợi, trong lúc xào rau bất cẩn khiến bản thân bị phỏng.

“Kiến Quốc, về nghỉ ngơi trước đi, xuống dưới bôi thuốc.” Ông chủ nhà ăn cầm một hộp thuốc mỡ chữa phỏng lên.

Tưởng Kiến Quốc ở nhà ăn làm việc đã mấy năm, tài nghệ cũng không tồi, còn là một người thành thật, nên ông chủ nhà hàng rất vừa lòng với hắn, biết được lần này Tưởng Kiến Quốc muốn từ chức trở về thành phố S, tuy rằng ông có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tức giận.

Ông chủ pha trà, rồi rót một ly cho Tưởng Kiến Quốc, hỏi: “Mẹ cậu lại mở miệng đòi tiền sao.”

Thấy bộ dáng thất thần chả Tưởng Kiến Quốc sau khi tiếp điện thoại, ông chủ liền biết ông đã đoán đúng rồi, ở chung mấy năm, ông làm sao còn không biết chuyện của Tưởng Kiến Quốc, bà Tưởng và Tưởng Kiến Quân chứ.

Nếu không phải do nể mặt Tưởng Kiến Quốc, thật ra ông chủ rất muốn mắng vài câu cho bõ, bà già Tưởng này chỉ biết xót đứa con út của bà ta, còn có cái tên Tưởng Kiến Quân kia chính là quỷ hút máu.

Nếu như Tưởng Kiến Quốc cứ tiếp tục không phân trắng đen như cậy, chỉ sợ gia đình của hắn cũng khó giữ.

Cho nên ông chỉ có thể khéo léo khuyên nhủ: “Kiến Quốc, cậu phải nhớ kĩ rằng, cho dù nên hiếu thuận với cha mẹ, nhưng cũng không thể luôn luôn nghe theo những gì bọn họ sai bảo được, cậu đã thành gia lập nghiệp, cũng đã có vợ con, cậu còn phải chăm lo cho gia đình riêng của cậu nữa.” Bằng không, nếu vợ Tưởng Kiến Quốc cường ngạnh lên một chút, vẫn nên thê ly tử tán* đi.

(*Ly hôn, phân chia quyền nuôi con, mặt ai nấy sống.)

Đương nhiên, lời này ông chủ không thể nói ra ngoài miệng.

Ông vỗ bả vai Tưởng Kiến Quốc đang xuất thần suy tư một chút, lại nói: "Cậu ngẫm lại cho kĩ đi.”