Editor: Zittrasua (Wattpad).
Hồi đó, mẹ hắn bởi vì Ân Âm đã nhiều năm qua nhưng vẫn không sinh con, tính toán muốn bắt hắn ly hôn với Ân Âm, sau khi nghe hắn từ chối, còn tự ý tìm một người phụ nữ mang về trước mặt hắn, còn muốn câu dẫn hắn.
Sau khi Ân Âm biết việc này liền phát hoả, lúc đó cô cũng thật sự có ý định muốn cùng hắn ly hôn.
Tưởng Kiến Quốc sợ hãi, vội vàng theo ý cô, cuối cùng tách ra ở riêng đến thành phố S định cư, cứ như vậy nhiều năm, cũng chỉ có mỗi dịp tết mới có thể ngẫu nhiên trở về một chuyến.
Mỗi lần trở về, Ân Âm đều tránh không được bị bà cụ Tưởng nhắc mãi, cũng đã nhiều lần chia tay không mấy vui vẻ.
Tưởng Kiến Quốc cũng biết, Ân Âm không thích mẹ hắn.
Nhưng hắn là con trai của Tưởng lão thái thái, là trung gian bị kẹp ở giữa hai người, vào thế khó xử, cũng rất đau đầu.
Thấy Tưởng Kiến Quốc nhẹ nhàng dỗ dành, Ân Âm cuối cùng vẫn nguôi giận, Tưởng Kiến Quốc trưởng thành bề ngoài tám thường, năng lực cũng như vậy, nhưng điều khiến Ân Âm nhìn trúng hắn chính là sự thành thật, và thương yêu vợ.
Đương nhiên, nếu có thể không hiếu kính với Tưởng lão thái thái một cách ngu ngốc thì lại càng tốt.
“Đúng rồi, lần này anh mang về chút tiền lương phải không, vậy đưa cho em, để em cất đi, mấy ngày tới em thấy mặt tiền cửa hàng nào thích hợp thì thuê luôn.”
Tưởng Kiến Quốc không ý kiến, bởi vốn dĩ tiền lương đều phải đưa cho Ân Âm.
Còn về công việc ở thành phố H bên kia, hắn phải làm xong tháng này rồi mới có thể từ chức.
Ân Âm đem tiền tỉ mỉ thu lại, cô cũng không thể để cho bà cụ Tưởng và Tưởng Kiến Quâ hố tiền của tên ngốc to con Tưởng Kiến Quốc này được.
————Editor: Zittrasua————
“Tưởng Chiêu Đệ, về đợt kiểm tra lần này, cậu cho tôi chép bài đi.” Tại trường tiểu học Đan Dương, Tưởng Chiêu Đệ vừa định đeo cặp sách trên vai chuẩn bị rời phòng học, đã bị một cô nhóc ngăn lại.
Cô nhóc này tên là Lâm Nhu Nhu, trên người mặc một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt thật xinh đẹp, cằm hơi hơi hất lên, liếc nhìn Tưởng Chiêu Đệ gầy yếu trước mặt, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ, nhịn không được mà lui về phía sau một bước.
Nó không rõ, cô giáo vì sao lại thích Tưởng Chiêu Đệ như vậy, mấy tên con trai kia vì sao lại thích nói chuyện cùng Tưởng Chiêu Đệ, không thích chơi cùng nó, tiểu cô nương nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng trong lòng lại nảy lên mấy phần ghen ghét.
Nhưng vì bài kiểm tra, con nhóc không thể không nói chuyện với Tưởng Chiêu Đệ.
Ba nó nói, nếu đợt kiểm tra lần này mà làm không tốt, thì ba nó sẽ cắt tiền tiền vặt của nó.
Không có tiền tiêu vặt, con nhóc sao có thể mua những món đồ chơi xinh đẹp, sao có thể ăn kẹo và kem.
Nó ngồi ở phía sau Tưởng Chiêu Đệ, Tưởng Chiêu Đệ là trong ban là học sinh hạng nhất, chỉ cần Tưởng Chiêu Đệ đồng ý cho con nhóc chép bài, thành tích của nó khẳng định có thể đi lên, đến lúc đó ba nó nhất định sẽ khen thưởng cho nó thêm thật nhiều tiền.
Tưởng Chiêu Đệ ôm cặp sách có chút cũ kĩ, lắc đầu: “Không được, cô giáo nói không được gian lận.”
"Nếu cậu không nói tôi cũng không nói, ai biết được.” Lâm Nhu Nhu đè thấp thanh âm, không để cho những xung quanh nghe thấy, “Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi cho cậu năm tệ.”
Năm tệ, đối với gia cảnh của Lâm Nhu Nhu thì không tính là gì, nhưng đối với Tưởng Chiêu Đệ mà nói, năm tệ, cô bé cần phải thu lượm rất nhiều chai rỗng mới có được.
Nhưng cô vẫn lắc đầu cự tuyệt. Tưởng Chiêu Đệ có chút thất thần, thậm chí khóe môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
Buổi sáng mẹ đã nấu cho cô một cái trứng gà, nói là về sau mỗi ngày đều cho cô ăn một cái trứng gà, giúp cô bé bổ thân thể.
Tưởng Chiêu Đệ cảm thấy, mẹ đối với cô bé càng ngày càng tốt.
Lâm Nhu Nhu vốn đã không thích Tưởng Chiêu Đệ, lần này nghe thấy cô cự tuyệt, lại thất thần, chỉ cảm thấy Tưởng Chiêu Đệ không để nó vào trong mắt, trong lòng liền bốc hoả.
Tròng mắt đảo qua, liền quyết định ra tay với cặp sách của Tưởng Chiêu Đệ.
Con nhóc tất nhiên là biết Tưởng Chiêu Đệ rất coi trọng cái cặp bảo bối này, có đôi khi không cẩn thận làm dơ nó, đều sẽ cẩn thận lau thật sạch.
Hôm nay, nó phải phá hư cái cặp này mới được.
"Cậu không được đυ.ng vào cặp của tôi.” Sắc mặt Tưởng Chiêu Đệ biến đổi, cái cặp này là cái cặp duy nhất và đầu tiên của cô bé, cũng là cái mà mẹ đã mua cho cô, mặc dù khóa kéo hỏng rồi, nhưng cô vẫn luôn rất quý trọng.
Hai người cứ vậy lôi kéo qua lại, vốn cặp đã cũ kĩ và bị hỏng sẵn, trực tiếp bị kéo rách ra một mảng lớn.
Mấy cái chai nhựa, cùng với một cái túi nhỏ đựng tiền lẻ rớt ra, rơi xuống trên mặt đất.
————Editor: Zittrasua————
Edit một lúc mấy chương, mặc dù ngắn rất ngắn:(.
Tình hình là truyện đã bị re-up, mà con ghi Tác giả: Zittrasua, coi có chết không cơ chứ =))).
Nên là truyện sẽ được đăng theo các Zịt đã ghi ở phần lưu ý trên profile nhé.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Thân ái >:33.