Trọng Sinh 80 Thịnh Thế Thương Nữ

Chương 33: Trơ trẻn làm hộ cá thể 1

Editor: Trâm Rừng

Nghê Yên không quan tâm người trong thôn đang nói gì, cô chỉ cần sử dụng thời gian của mình để sống tốt và không làm chuyện thẹn với lương tâm của mình là được. Cô đỗ chiếc xe đạp đòn khiêng mới toanh trong sân, hô to vào trong nhà: "Mẹ, con về rồi."

Vừa dứt lời, Nghê Thúy Hoa đeo tạp dề đi ra, nhìn thấy chiếc xe đạp, sắc mặt của bà ấy cũng thay đổi. "Yên Yên, con đã mua chiếc xe đạp này à?"

Nghê Yên gật gật đầu, "Đúng vậy, mẹ thấy chiếc xe đạp này thế nào? Nó có khí phái không?"

Nghê Thúy Hoa thở phì phò đi đến bên cạnh Nghê Yên, "Con mua một thứ lớn như vậy tại sao không bàn bạc trước với mẹ? Dù bây giờ chúng ta có tiền cũng không thể tiêu sài như thế này được! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chúng tôi có thể sống tới những ngày kế tiếp đây?” Nghê Thúy Hoa lo lắng không phải vô lý, sau khi trả tiền thuê nhà, bọn họ chỉ còn lại 700 tệ, chiếc xe này không có hai trăm tệ thì không thể mua được, nếu như Nghê Yên cứ tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù là núi vàng cũng sẽ bị cô tiêu xong!

Nghê Yên mỉm cười ôm cánh tay Nghê Thúy Hoa: "Mẹ yên tâm, con sẽ không tiêu tiền lung tung đâu. Con mua xe là dùng để làm ăn, mẹ yên tâm, con biết chuyện gì nên làm cùng không nên làm, con đảm bảo làm cho mẹ và em gái trong tương lai đều ăn ngon hưởng phúc.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nghê Thúy Hoa dịu đi một chút, tiếp tục nói: "Làm ăn? Con muốn kinh doanh cái gì? Con đã là đại cô nương, ra ngoài xuất đầu lộ mặt có thích hợp không?"

"Mẹ, mẹ đang nói cái tư tưởng cổ hủ gì vậy? Chủ tịch đã nói bây giờ nam nữ bình đẳng, con không ra ngoài làm ăn, chẳng lẽ chờ ở nhà miệng ăn núi lỡ à?" Nghê Yên cười hỏi ngược lại.

Nghê Thúy Hoa thở dài: "Mẹ sợ con ở bên ngoài bị người khác bắt nạt, dù sao con cũng là con gái, hôm nay dì Nghê đã nói với chúng ta, nhà dì ấy còn mấy mẫu ruộng, an an ổn ổn làm ruộng đi, cũng đừng nghĩ những việc chúng ta không làm được.” Tại thời điểm này, hộ cá thể được tất cả mọi người xem là một ngành nghề trơ trẻn, đặc biệt Nghê Yên vẫn là một cô gái, một cô gái lộ mặt ra ngoài, sau này sẽ không gả được cho một gia đình tốt.

“Mẹ, con mang mẹ đến kinh thành, không phải để mẹ làm ruộng!” Vẻ mặt Nghê Yên nghiêm túc, “Mẹ yên tâm ở nhà chăm sóc cho em gái, chuyện tiền nong mẹ cứ giao cho con, không cần quan tâm tới.” Nghê Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả người làm mẹ như Nghê Thúy Hoa cũng có chút sợ hãi.

“Mẹ yên tâm, con sẽ để mẹ và em gái có cuộc sống thật tốt, mẹ phải tin tưởng con.” Giọng nói của Nghê Yên dịu đi, cứ như vậy nhìn Nghê Thúy Hoa, đôi mắt như mắt mèo con trong veo tràn đầy kiên định.

Thấy con gái như vậy, Nghê Thúy Hoa giống như ma xui quỷ khiến gật gật đầu, "Được, Yên Yên. Mẹ tin tưởng con."

Sau khi thuyết phục thành công mẹ của mình, Nghê Yên nở một nụ cười rạng rỡ, bước đến phía trước chiếc xe, cầm đồ đã mua hôm nay xuống.

Nghê Thúy Hoa nhận lấy con cá từ trong tay của Nghê Yên, khó hiểu nói: "Yên Yên, con cá này có mùi rất tanh, con mua nhiều như vậy sợ là ăn không hết đâu."

Nghê Yên mỉm cười, nói một cách thần bí: "Mẹ, chúng ta còn trông cậy vào mấy con cá này làm giàu đó!”

Khuôn mặt của Nghê Thúy Hoa đầy dấu chấm hỏi, "... Làm giàu từ những thứ này?" Thịt cá là sự tồn tại không được hoan nghênh nhất, chẳng lẽ con gái của bà vẫn chưa tỉnh ngủ?

Nghê Yên cũng không giải thích, bắt một con cá vào bếp, năm con còn lại bỏ vào giỏ tre treo ở xuống giếng.

Kỳ thực vào thời điểm này đã có những thiết bị điện như tủ lạnh nhưng chúng quá đắt, người bình thường thật sự mua không nổi, vì vậy bọn họ phải lợi dụng nhiệt độ thấp trong giếng để giữ thực phẩm được tươi ngon. Trên thực tế hiệu quả giữ tươi của giếng nước khá tốt nhưng chỉ hơi phiền phức mà thôi.