Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Chương 80

Chương 80
Chu Tráng Tráng khi tỉnh lại phát hiện cả người đầy mồ hôi, toàn thân dính nhơn nhớt, giống như ngâm trong đống mồ hôi một ngày một đêm – đủ để thấy giấc mơ kia đáng sợ cỡ nào.

Mà sau khi ý thức được giấc mơ kia, Chu Tráng Tráng đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước khi rơi vào giấc mơ – con dao trên cổ, vài người lai lịch mờ ám ý đồ bất lương, còn có gáy bị một hồi đau đớn kịch liệt.

Cô bị bắt cóc !

Chu Tráng Tráng vội vàng mở mắt ra, phát hiện trước mắt đều là màu trắng, chóp mũi tràn đầy mùi sát trùng, Thường Hoằng đang ngồi bên cạnh cô.

“Sao em lại ở trong bệnh viện? Thường Hoằng, anh không sao chứ?” Chu Tráng Tráng muốn đỡ người ngồi dậy, nhưng vừa động mới phát hiện tay chân bủn rủn.

“Đừng động đậy, bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt.” Thường Hoằng đè bả vai Chu Tráng Tráng xuống.

Trong mắt của hắn gắn đầy tia máu đỏ.

“Em hôn mê bao lâu?”

“Hai ngày.”

“Anh không sao chứ? Em nhớ là có mấy ác nhân xông vào, muốn bắt cóc em, còn làm em hôn mê.”

“Anh thấy em rất lâu mà còn chưa quay về, liền ra ngoài tìm kiếm, vừa vặn đυ.ng phải bọn họ, mắt thấy bọn họ muốn dẫn em đi, tiếng đánh nhau kinh động đến trụ trì, vị ấy cùng anh ra tay, đem toàn bộ những người kia trói chặt, nhốt lại rồi.”

Chu Tráng Tráng lúc này mới chú ý tới, cánh tay Thường Hoằng đeo băng trắng, chắc là bị thương lúc đánh nhau cùng đám người kia.

“Trụ trì? Anh ta xuất hiện? Diện mạo chân thực? Nhất định là đẹp kinh động đến cả Trung ương Đảng! Vì sao mỗi lần vận khí của em đều kém như vậy?” Chu Tráng Tráng bóp tay thở dài.

Bóp tay thở dài xong, phát hiện có chút không đúng, Thường Hoằng cũng không bày tỏ bất kỳ bất mãn đối với hành vi trèo tường rõ ràng của cô, trên thực tế, từ khi cô bắt đầu tỉnh lại, sắc mặt Thường Hoằng rất phức tạp.

Mờ mịt xen lẫn lạnh lẽo.

“Mọi chuyện đều giải quyết xong sao?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Đã xong, trong hai ngày em hôn mê, bằng chứng đã được đưa lên cấp trên. Phía trên rất coi trọng, lập tức tiến hành điều tra toàn bộ. Mà người vu oan cho em lúc trước, thấy bọn Phó Lôi thua, cũng đã khai ra sự thật. Tráng Tráng, hiềm nghi của em đã hoàn toàn được rửa sạch, về sau không cần phải lo lắng.” Thế nhưng giọng nói của Thường Hoằng cũng không có biểu hiện gì là vui sướиɠ cùng kích động.

“Vậy, Phó Lôi cùng Phó Dương Dương, bọn họ bị bắt sao? Hay là bị giam tạm thời?”

“Bọn họ đã chạy trốn, hình như là lén xuất ngoại, nơi cụ thể còn đang điều tra.”

Chu Tráng Tráng gật gật đầu, chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi: “Rất kỳ lạ, vừa rồi em mơ thấy Hải Nhĩ, anh ấy chạy tới nói với em cái gì mà muốn đi một nơi rất xa cũng rất gần, em muốn giữ chặt anh ấy, nhưng giữ không được, cứ như vậy mà bị dọa tỉnh... Đúng rồi, Hải Nhĩ với Tả Nhất đâu rồi?”

Thường Hoằng thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tráng Tráng.

“Làm sao vậy?” Trong lòng Chu Tráng Tráng có cảm giác khác thường, giống như là bàn tay vô hình siết chặt trái tim mình.

Thường Hoằng gian nan chậm rãi nói ra một sự thật: “Tráng Tráng, Hải Nhĩ... bệnh tim tái phát... qua đời rồi.”

Hải Nhĩ... bệnh tim tái phát... qua đời rồi.

Chu Tráng Tráng không tin lắc đầu: “Làm sao có thể? Bệnh tình của anh ấy vẫn được khống chế thật tốt, anh ấy cũng liên tục uống thuốc đúng giờ, cuộc sống bình thường cũng theo quy luật, làm sao có thể?”

“Nó bị... Phó Lôi bắt cóc, hai ngày trước, cũng chính là đêm em bị bắt cóc, bệnh của nó phát tác. Nó bị nhốt ở một nơi cách bệnh viện rất xa, không thể đưa đến kịp thời... Sáng hôm nay, thi thể nó đã được hỏa táng .”

Theo Thường Hoằng từng câu từng chữ Chu Tráng Tráng cũng có thể nghe hiểu, đến khi ghép chúng lại cùng một chỗ, giống như từng chuỗi đạn pháo, khiến thần trí cô tan nát.

Người vì đói bụng vài ngày suy yếu giống như cột điện hướng mình xin ăn mỹ nam.

Anh đã chết.

Người cướp lấy bánh nướng của cô, khi nhai có cảm giác đặc biệt đẹp trai.

Anh đã chết.

Người đàn ông lúc đầu luôn gọi cô là heo Tráng Tráng.

Anh đã chết.

Người dưới cơn mưa xối xả đem tay cô nắm thật chặt.

Anh đã chết.

Ký ức giống như mũi dao bén nhọn, đâm thẳng vào đầu Chu Tráng Tráng, đau đến khiến cô ôm đầu khóc rống.

Thường Hoằng sít sao đem cô ôm vào ngực, người không dễ rơi lệ như hắn thế nhưng lại đang khóc.

Hắn quá rõ, Hải Nhĩ là vì mình cùng Tráng Tráng mới hy sinh .

Đêm hôm đó, khi hắn cứu Tráng Tráng về, đồng thời cũng nhận được tin Hải Nhĩ qua đời. Cùng lúc đó, biết được chuyện này Phó lão tướng quân nổi giận… Hải Nhĩ cũng là đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ lớn lên. Phó lão tướng quân một đêm không ngủ, hôm sau gọi người, tự mình dẫn theo Thường Hoằng đến cấp trên.

Do đó, theo lời Hải Nhĩ, chết thì hết, mọi chuyện kết thúc.

Trong nhà xác, Thường Hoằng lạnh như băng ở cạnh Hải Nhĩ suốt đêm, em họ hắn, trong thân thể gầy yếu chứa không biết bao nhiêu dũng khí cùng thiện ý. Khi còn bé, cha mẹ nói cho hắn biết, Hải Nhĩ ốm yếu, muốn hắn bảo vệ cậu chu toàn. Thường Hoằng nghe lời, mỗi lần mang Hải Nhĩ ra ngoài, luôn đem cậu bảo vệ thật tốt. Nhưng không ngờ tới, đến cuối cùng, là Hải Nhĩ dùng tính mạng để bảo vệ hắn.

Mới vừa khôi phục lại gặp đả kích đả kích như vậy, Chu Tráng Tráng thương tâm quá độ, nằm trên giường bệnh rất nhiều ngày mới có thể bước xuống đất.

Thường Hoằng còn phải giao ra bằng chứng của bọn người Phó Lôi, thường xuyên chạy đến bệnh viện cùng quân đội, mệt mỏi rã rời. Nhưng mặc kệ bao nhiêu bận rộn, mỗi ngày đều sẽ điện thoại hoặc gởi tin nhắn cho Chu Tráng Tráng, đốc thúc cô ăn cơm uống thuốc đúng giờ.

Chu Tráng Tráng cũng không muốn làm cho hắn lo lắng, nỗ lực làm cho mình mau khỏe lại.

Cô biết, Hải Nhĩ ra đi là một đả kích lớn đối với cô, nhưng còn không bằng cảm giác của Thường Hoằng với người nhà của Hải Nhĩ.

Chuyện cô có thể làm bây giờ, là làm cho thân thể của mình khôi phục, an ủi người nhà Hải Nhĩ đang thương tâm.

Hôm nay, khi Chu Tráng Tráng đang truyền dịch, Tả Nhất bước vào phòng bệnh.

Nhìn “Vị hôn phu” này, Chu Tráng Tráng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phảng phất ngày hôm qua, bọn họ còn bàn bạc chuyện nơi hưởng trăng mật đầu tiên, nhưng trong một đêm, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đang lúc cô không biết dùng câu nào để mở lời, Tả Nhất chủ động mở miệng, giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn này: “Tráng Tráng, hôn ước của chúng ta, hay là hủy bỏ đi.”

Không thể không nói, lúc nghe thấy lời này, Chu Tráng Tráng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù còn chưa tha thứ cho Thường Hoằng, nhưng hiện tại muốn cô bỏ từ bỏ anh cùng người khác kết hôn, cô không cách nào làm được.

“Tả Nhất, em rất xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Chu Tráng Tráng mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Tráng Tráng, anh và em đều rõ ràng, chúng ta kết hôn bất quá là bởi vì người chúng ta yêu đã đi xa, muốn an ủi lẫn nhau . Mà bây giờ, Thường Hoằng đã trở lại, anh không thể trói chặt em được.” Tả Nhất thoải mái.

“Cũng không phải như vậy, anh ấy... em cùng anh ấy... Một lời khó nói hết.” Chu Tráng Tráng lắc lắc đầu, không ngừng tìm câu nói thích hợp: “Em cùng anh ấy không phải là tốt hoàn toàn rồi, em không thể tha thứ cho anh ấy việc trong hai năm qua tự chủ trương, hơn nữa anh ấy cũng chưa giải thích rõ ràng cho em.”

“Anh lại cảm thấy nhất định là anh ta có nổi khổ riêng.” Dù sao cũng đã từng là vị hôn phu của cô, Tả Nhất cũng không đem mình thành người ngoài, cầm lấy bình nước nóng cùng lá trà, bắt đầu pha trà, vừa pha vừa kể lại khổ tâm của Thường Hoằng mà Hải Nhĩ kể với hắn.

Trà bốc lên từ lúc nóng hổi đến khi lạnh ngắt, Chu Tráng Tráng nghe đến ngơ ngẩn: “Anh ấy... Chưa từng nói những chuyện này với em.”

“Chuyện này rất lạ.” Tả Nhất nhún nhún vai: “Thường Hoằng mẻ ngoài khoe khoang như thế, làm sao có thể nội hàm đến vậy?”

Vấn đề này tạm thời không thể trả lời, vì vậy suy nghĩ Chu Tráng Tráng chuyển đến một người khác: “Nghe nói... lúc Hải Nhĩ qua đời anh ở bên cạnh anh ấy.”

Nụ cười trên mặt Tả Nhất vỡ vụn: “Đúng vậy... Anh ta thật sự là người tốt, đáng tiếc.”

“Lúc anh ấy ra đi, có thống khổ không?” Chu Tráng Tráng cảm giác được cổ họng giống như bị nhét thứ gì vào, căng đến đau đớn.

Tả Nhất lần nữa hồi tưởng lại buổi tối ấy, vết máu trên sàn nhà, Hải Nhĩ cuộn mình thành một đoàn, đau đến run rẩy mặt mày.

“Không, không thống khổ.” Hắn nói.

Chu Tráng Tráng nghiêng đầu, lau một giọt nước mắt: “Có thể anh không tin, nhưng em đã mơ thấy anh ấy nói lời từ biệt với em. Anh ấy nói anh ấy phải rời đi, còn nói em với Thường Hoằng phải sống thật tốt, cuối cùng, anh ấy còn muốn nói gì đó, lúc ấy em lại không nghe rõ. Chỉ nhớ mang máng, anh ấy nói ‘anh’.”

Tả Nhất nghĩ đến giây phút cuối cùng Hải Nhĩ hấp hối, anh ta mở mắt ra, nhìn hắn, nhẹ thốt ra câu nói cuối đời này: “Đừng nói cho Tráng Tráng... Đừng nói cho cô ấy biết... Tôi vẫn còn yêu cô ấy.”

Tả Nhất biết rõ, Hải Nhĩ trong giấc mơ muốn nói cho Tráng Tráng ba từ.

Anh yêu em.

Nhưng Hải Nhĩ không dám lớn tiếng nói ra, anh ta cho rằng tình yêu của mình đối với cô là dư thừa, sẽ khiến mọi chuyện rắc rối hơn.

Anh ta yêu, hẳn là vô thanh vô tức, trầm mặc, theo gió bay đi .

“À, có thể anh ta muốn nói là ‘Anh hi vọng em cùng Thường Hoằng hạnh phúc’.” Tả Nhất nói.

“Phải không?” Chu Tráng Tráng thất thần.

“Đúng vậy.” Tả Nhất khẳng định.

Tả Nhất kiêu ngạo cả đời, chưa từng bội phục ai, nhưng hiện tại, hắn bội phục người đàn ông tên là Hải Nhĩ kia, cho nên Tả Nhất muốn thuận theo tâm nguyện của Hải Nhĩ, che giấu tình yêu của Hải Nhĩ đối với Chu Tráng Tráng.

Hai người trầm mặc một hồi, Tả Nhất chợt nhớ đến mục đích của mình khi đến đây: “Tráng Tráng, ngày mai anh sẽ đi Anh.”

“Ừ?”

“Anh muốn đi học y, sau này sẽ giúp được nhiều người như Đa Đa hơn.”

“Như vậy, chúng ta sẽ rất lâu không được gặp mặt.”

“Đúng vậy, anh sẽ nhớ em lắm.”

“Được rồi, chúc anh thuận buồm xuôi gió, việc học thành công.”

Hôn ước vào lúc này được giải trừ, hai người đã từng dự định sẽ nắm tay nhau đến cuối cuộc đời lại bước đi trên hai con đường khác nhau.

Chu Tráng Tráng không ngờ tới phòng bệnh của mình sẽ náo nhiệt như vậy… Tả Nhất vừa đi không bao lâu, Thường Hoằng liền bước vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia rất âm trầm, vẫn còn làm bộ điềm nhiên như không: “Em thấy buồn sao?”

“Anh nói đi?” Chu Tráng Tráng hỏi ngược lại.

“Anh cảm thấy nhất định là không buồn rồi, dù sao còn có vị hôn phu đến thăm.” Thường Hoằng nhìn bó hoa bách hợp Tả Nhất bày trên bàn, từ trong mũi hừ ra một hơi.

“Đính chính một chút, là vị hôn phu cũ, anh ấy đến là để giải trừ hôn ước, hơn nữa còn rất hảo tâm nói cho em biết hai năm qua anh ở Phó gia nằm gai nếm mật ra sao.”

“Sao?” Ánh mắt Thường Hoằng nhìn bó bách hợp kia vẫn đầy địch ý: “Mặc dù như thế, nhưng vẫn không thể xóa bỏ lỗi lầm anh ta đã từng hôn em.”

“Người em hôn còn nhiều hơn, không lẽ anh đều hận hết sao? Còn nữa, vì sao anh không nói với em nỗi khổ tâm hai năm qua mà anh phải chịu đựng? Vì sao anh muốn em oan uổng anh, hiểu lầm anh, còn đánh anh, cắn anh, hành hạ anh, anh có biết sau khi biết rõ chân tướng em đau lòng thế nào không?”

“Mặc kệ anh chịu bao nhiêu khổ cực, cũng không bằng đả kích em bị đàn ông vứt bỏ.” Thường Hoằng đưa tay dịu dàng vuốt tóc Chu Tráng Tráng: “Cho nên, để em trút giận cũng tốt.”

“Em rất đau lòng.” Giọng nói Chu Tráng Tráng so với động tác Thường Hoằng càng dịu dàng.

“Không sao, anh sẽ không trách em.” Động tác trên tay Thường Hoằng so với giọng nói Chu Tráng Tráng lại càng dịu dàng hơn.

Giọng nói Chu Tráng Tráng lần nữa so với động tác của Thường Hoằng càng dịu dàng hơn: “Cho nên... Đây là điều anh muốn?”

Người nào đó động tác trên tay chợt ngưng trệ: “Em có ý gì?”

Chu Tráng Tráng chụp được móng vuốt sói của hắn, hí mắt cười lạnh: “Anh không muốn nói chuyện trước đây anh chịu khổ, để cho em hiểu lầm anh, tiếp đó hành hạ anh, cuối cùng khi biết rõ chân tướng nước mắt sẽ tuôn trào như thác, anh sẽ ra vẻ rộng lượng an ủi nói không sao, anh không trách em, sau đó thừa dịp em đau lòng sẽ để anh muốn làm gì thì làm... Thường Hoằng, anh tính toán nước cờ này cũng đủ độc, nhưng anh đừng quên, em cũng không phải là Chu Tráng Tráng của hai năm trước.”

Thường Hoằng nhún vai, ánh mắt vô tội như chú chó Husky: “Anh thật sự không biết em đang nói gì.”

Chu Tráng Tráng chỉ đáp một chữ: “Cút.”

Bởi vì dùng âm mưu lừa gạt tình cảm Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng chịu khổ bị Chu Tráng Tráng không đếm xỉa thật nhiều ngày.

Chu Tráng Tráng sau khi khỏi bệnh vội đi thăm Mỹ Địch. Mỹ Địch sinh một cô con gái quá mức dễ thương, Tần Trung bận tối mắt tối mũi, lại không có được một câu dễ nghe từ miệng Mỹ Địch.

Nhìn khuôn mặt Tần Trung nỗ lực ra vẻ nịnh nọt, Chu Tráng Tráng cảm giác trong dạ dày có chút buồn nôn, thường xuyên khuyên bảo Mỹ Địch tha thứ cho anh ta.

Nói đến lý, Mỹ Địch nói với Chu Tráng Tráng: “Chị sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, anh ta dám bảo chị sinh con xong thì rời đi, em nói xem tên đàn ông này có phải quá khốn kiếp không?”

“Nguyên ý của anh ta không phải là ý này.” Chu Tráng Tráng lấy Chủ tịch Mao bảo đảm.

“Dù sao cũng không sai biệt lắm, dám coi chị là công cụ sinh dục! Nói cho em biết, ở cử xong một tháng chị sẽ mang con gái đi.” Mỹ Địch hừ lạnh.

“Chị đừng làm như vậy, chị làm như vậy không phải là khiến cho anh ta nghĩ chị đi tìm vị trụ trì kia sao?” Chu Tráng Tráng nói.

“Lúc ấy rõ ràng là cô chị gọi điện thoại nói có một vị trụ trì đoán mệnh rất chuẩn, bảo chị đi xin tên cho đứa nhỏ, phù hộ bình an. Anh ta lại nghe thành chị muốn bỏ trốn, bỏ trốn cái đầu anh ta, đúng là đầu bị ngập nước!”

Chu Tráng Tráng bất đắc dĩ cười, đôi vợ chồng này ngay cả con cũng có mà còn hồ nháo như vậy, xem ra Tần Trung cách cuộc sống an ổn còn xa vạn dặm đây.

Cho con bú sữa xong, Mỹ Địch đột nhiên nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay Phó Nguyệt Nguyệt đến thăm chị, khóc hỏi chị mộ Hải Nhĩ ở đâu, nói muốn đi xem, bị chị mắng đuổi ra ngoài.”

“Kỳ thật, cô ta đối với Hải Nhĩ cũng coi như thật lòng.” Chu Tráng Tráng cúi đầu.

“Em nói không sai, nhưng dù sao là vì người nhà của nó, Hải Nhĩ mới... Nhớ tới chuyện này chị liền tức giận, hận không thể đem Phó Dương Dương cùng Phó Lôi bắt đến, hung hăng bóp chết!” Mỹ Địch hận nghiến răng nghiến lợi, chợt nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, em còn chưa đến thăm mộ Hải Nhĩ phải không?”

Chu Tráng Tráng gật gật đầu.

“Vì sao không đi?” Mỹ Địch hỏi.

Chu Tráng Tráng lắc lắc đầu.

Cô cũng không rõ ràng lắm, kỳ thật thân thể của mình đã thật tốt, thế nhưng mỗi lần Thường Hoằng rủ cô đi cùng, cô lại luôn từ chối.

Có lẽ trong lòng, cô vẫn không thể tiếp nhận chuyện Hải Nhĩ đã rời đi.

Sáu năm, trong sáu năm bọn họ quen biết, anh luôn đảm nhiệm vai trò là thùng rác của cô, an ủi cô, bảo vệ cô.

Anh giống như sao băng, sáng lạn bay qua thế giới của cô, vô thanh vô tức biến mất, để lại cho cô một dấu ấn suốt đời không thể nào quên được.

Nhớ tới Hải Nhĩ, vành mắt Mỹ Địch cũng đỏ: “Hải Nhĩ từ nhỏ đã yếu ớt, cũng rất ngoan ngoãn, là cái đuôi của chị với Thường Hoằng. Mặc dù biết rõ cơ thể nó không tốt, nhưng có ngờ đâu lại đột ngột ra đi như thế...”

“Được rồi, chị đang ở cữ không thể khóc, sẽ bị bệnh , Hải Nhĩ không muốn nhìn thấy chị như vậy đâu.” Chu Tráng Tráng vội vàng an ủi.

Mỹ Địch lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Gần đây nghe nói em còn chưa tha thứ cho Thường Hoằng? Kỳ thật ban đầu khi chị không biết nổi khổ tâm của nó, quả thật coi nó như cặn bã. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cũng thấy nó không dễ dàng chút nào, muốn chị nói, dứt khoát tha thứ nó đi.”

Chu Tráng Tráng cười cười, giúp Mỹ Địch gọt táo, không trả lời.

“Đúng rồi, chị chỉ cho em một chiêu, đi xem lòng bàn chân của nó, có đồ tốt đấy.” Mỹ Địch như con mèo nhỏ cười đến mờ ám.

Ra khỏi bệnh viện, Chu Tráng Tráng đang chuẩn bị đón taxi, đột nhiên có âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Chu Tráng Tráng...”

Quay đầu, Chu Tráng Tráng nhìn thấy người họ Phó với khuôn mặt trắng như sứ, coi như cặp mắt kia tinh khiết, Chu Tráng Tráng trong nội tâm không khỏi có một cổ phiền chán dâng trào.

“Phó Nguyệt Nguyệt? Cô đến đây làm gì?”

Phó Nguyệt Nguyệt con mắt sưng mọng, rõ ràng đã khóc rất lâu: “Tôi cầu xin cô dẫn tôi đến mộ của Hải Nhĩ.”

“Anh ấy là bị Phó gia các người hại chết, sao cô còn có mặt mũi đi gặp anh ấy?” Chu Tráng Tráng tức giận đến con mắt cũng có thể toát ra lửa.

Phó Nguyệt Nguyệt bị trừng phải lui về phía sau một bước, nhưng không cam lòng, cắn chặt môi dưới, cầu khẩn nói: “Chu Tráng Tráng, tôi cầu xin cô, cô xem ở đây, xem ở đây... Tôi yêu Hải Nhĩ nhiều như vậy... Tôi biết rõ anh ấy vẫn luôn không thích tôi, nhưng tôi thề, tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì tổn thương đến anh ấy. Chị tôi cùng Phó Lôi làm ra những chuyện kia, cho tới bây giờ còn chưa nói với tôi. Nếu tôi biết, cho dù có liều mạng tôi cũng sẽ không để bọn họ làm tổn thương Hải Nhĩ !”

Nói một hồi, Phó Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc lên.

Chu Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời tinh khiết xanh thẳm, ngày tốt như vậy, nhưng Hải Nhĩ đã không còn.

Cô đáp ứng yêu cầu của Phó Nguyệt Nguyệt.

Đả động cô là câu nói kia – cô xem ở đây, tôi yêu Hải Nhĩ nhiều như vậy.

Yêu là hèn mọn, cho nên Hải Nhĩ chưa từng nói qua một câu độc ác với Phó Nguyệt Nguyệt, anh không tổn thương được một người yêu mình.

Dù sao, dù sao Phó Nguyệt Nguyệt cũng thật lòng yêu Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng nghĩ.

Mộ Hải Nhĩ nằm ở phía đông trên lưng chừng núi, phong cảnh đẹp, phong thủy cũng tốt, giá tiền đắt đỏ, cũng bởi vậy chung quanh ít phần mộ, người qua lại con đường này cũng ít.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tráng Tráng đến thăm mộ Hải Nhỉ, hình của anh là hình trắng đen, cười đến hài hòa, phảng phất như tha thứ cho tất cả tội nghiệt mà bọn người kia đã gây ra cho anh.

Phó Nguyệt Nguyệt ngồi chồm hổm trước mộ, khóc đến thương tâm.

Chu Tráng Tráng nhớ tới những chuyện trước đây cùng với Hải Nhĩ, trong lòng như có đao khoét, đau đến mũi ê ẩm.

Nhưng vào lúc này, trong ánh mắt mơ hồ, đột nhiên hiện ra hai bóng người cách đó không xa.

Là Phó Dương Dương cùng với người có khuôn mặt trắng như sứ, chỉ là hai ánh mắt đó băng giá đến độ khiến Chu Tráng Tráng lạnh cả người.

Cô rốt cuộc hiểu, mình trúng kế.

Chu Tráng Tráng đem một tay để sau người, đối với hai người kia nói: “Phó Dương Dương, Phó Lôi, các người muốn trước mộ Hải Nhĩ ra tay với tôi sao... Không sợ anh ấy biến thành Quỷ Hồn lấy mạng các người sao?”

“Cậu ta khi còn sống là một con mèo bệnh, chết bất quá cũng là một con quỷ bệnh, đừng nói đến chuyện quỷ thần, nếu như cậu ta thực có thể đi ra, tôi có thể một lần nữa khiến cho cậu ta hồn phi phách tán!” Phó Dương Dương cười lạnh.

Quần áo cô ta xộc xệch, đầu bù tóc rối, xem ra đã phải trải qua một phen chạy trốn gian nan.

“Chị, Phó Lôi, sao hai người lại ở đây?” Phó Nguyệt Nguyệt cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

“Phó Nguyệt Nguyệt, tôi đã lầm tin cô.” Chu Tráng Tráng cắn răng: “Cũng tốt, để cho Hải Nhĩ xem một chút cô kém cỏi thế nào!”

“Thật sự không liên quan đến tôi, tôi cũng không biết bọn họ sẽ đến. Hai người không phải là... Không phải là đã lén xuất ngoại?” Phó Nguyệt Nguyệt lo lắng giải thích.

“Đúng là chị muốn xuất ngoại, nhưng trước đó, còn có chuyện phải làm.” Phó Dương Dương nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt kia như băng, lời nói như tên bắn: “Chu Tráng Tráng, sao tôi có thể để cô ở lại bên cạnh Thường Hoằng, cho hai người vui vẻ được đây?”

Phía sau ngôi mộ chính là vách núi, Chu Tráng Tráng bị Phó Lôi dùng súng đẩy qua, bị buộc đứng trên vách núi.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Chu Tráng Tráng mắt lạnh xem hai người trước mặt.

“Cô biết rất rõ ràng không phải sao?” Phó Dương Dương ánh mắt oán độc: “Từ đầu đến bây giờ, tôi chỉ muốn cô chết.”

“Phó Dương Dương, người nên hận là tôi mới đúng, cô làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy, như thế nào ngược lại trở thành bộ dáng một người bị hại?” Trên sống lưng Chu Tráng Tráng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Chỉ cần lui thêm bước nữa, cô sẽ bước vào vực sâu, tan xương nát thịt.

“Chu Tráng Tráng, cô cho rằng cô như vậy là thắng rồi? Cô cho rằng từ nay về sau có thể cùng Thường Hoằng một chỗ?” Phó Dương Dương lạnh lùng cười: “Không thể nào, cho dù tôi chết cũng không thể để các người mãn nguyện. Tôi muốn phá hủy cô, tôi muốn làm cho Thường Hoằng thống khổ cả đời!”

“Phó Dương Dương, cô cần gì phải chấp nhất thứ không thuộc về mình như vậy?” Chu Tráng Tráng siết tay: “Chỉ vì chấp niệm của cô, cô hại bao nhiêu người cô có biết hay không?”

“Đừng ra vẻ bộ dáng thánh nhân, thật làm cho tôi buồn nôn.” Phó Dương Dương trong mắt giống như rắn rết: “Nếu là người khác thì cũng thôi đi, cô cái gì cũng không bằng tôi, Thường Hoằng lại khăng khăng một mực lựa chọn cô. Thua cô, tôi không cam lòng, tôi chết cũng không cam lòng!”

“Cũng bởi vì chuyện này, mà cô hại chết Hải Nhĩ!” Chu Tráng Tráng nắm đến khớp xương trắng bệch.

“Là chính bản thân cậu ta phải chết, cùng tôi có quan hệ gì đâu, huống chi, cậu ta vẫn luôn tác hợp cô cùng Thường Hoằng, tôi đã sớm nhìn cậu ta không thuận mắt, chết cũng tốt!” Phó Dương Dương cười đến quá mức đột ngột, cười gập cả lưng, cười đến rơi lệ: “Tôi từ khi bắt đầu biết chuyện đã yêu Thường Hoằng, tôi coi anh ấy như tất cả cuộc sống của tôi, tôi thậm chí nghĩ đến chuyện đặt tên cho con của chúng tôi. Nhưng vì sao cô lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao phải đem anh ấy cướp đi! Từ xa nhìn các người cười, nhìn các người đùa giỡn, nhìn các người ở cùng một chỗ, tôi ghen tị đến phát điên. Thật vất vả anh ấy mới vứt bỏ cô, rốt cuộc là của tôi. Đúng là trong hai năm đó, anh ấy chưa từng liếc nhìn tôi, cũng không hề đυ.ng đến tôi một chút. Tôn nghiêm của tôi đưa cho anh ấy dẫm trên đất, anh ấy cũng không muốn! Tôi có lỗi gì, tôi bất quá chỉ là vì yêu anh ấy, nếu tôi có biện pháp, tôi cũng không muốn yêu một người hận tôi! Nhưng tôi không có cách nào, tôi thật sự yêu anh ấy!”

“Chẳng lẽ cô không biết tình yêu của cô rất đáng sợ?! Cô đã hại rất nhiều người!”

“Đáng sợ sao? Tôi không quan tâm, Thường Hoằng không thuộc về tôi, như vậy tôi cũng không sống nổi, tôi không sống nổi, thì các người còn sống để làm gì đâu?”

Chu Tráng Tráng tức giận xông lên đầu, muốn bổ nhào lên phía trước cắn cổ họng Phó Dương Dương thật mạnh, nhưng vừa mới nhúc nhích, súng của Phó Lôi liền nhắm ngay cô: “Không được động đậy, nếu không đừng trách viên đạn không có mắt.”

“Phó Lôi, chị, rốt cuộc hai người muốn làm gì?” Phó Nguyệt Nguyệt theo đám bọn họ đi lên, bất an nói: “Hai người đi nhanh đi, không cần phạm sai lầm nữa!”

“Phó gia chúng ta sao có thể có loại người vô dụng như cô?!” Phó Lôi khinh bỉ nhìn Phó Nguyệt Nguyệt, cầm súng lục đưa cho Phó Dương Dương: “Thế nào, cho cô nổ phát súng đầu tiên đấy.”

Trong nháy mắt này, Chu Tráng Tráng trong lòng mắng ĐM.

Thật đúng là coi cô như mục tiêu .