Chương 77
Chu Tráng Tráng ra tay không nhẹ, rất nhanh hai bên gương mặt Thường Hoằng sưng đỏ. Nhưng hắn cũng không tránh, cứ như vậy cam tâm tình nguyện để cho cô đánh.Cuối cùng ngược lại là Chu Tráng Tráng bởi vì đau tay mà dừng lại, thở mạnh xong, cô liếc Thường Hoằng: “Vì sao không né?”
“Bởi vì né em sẽ tức giận hơn, mà anh chỉ muốn thấy em vui vẻ.” Từng mảng sưng đỏ trên gương mặt Thường Hoằng càng thêm rõ ràng.
“Xem ra hai năm qua Phó Dương Dương đem anh dạy dỗ rất tốt, dỗ ngon dỗ ngọt đã thành thói quen rồi.” Chu Tráng Tráng xoa xoa bàn tay tê dại, cười lạnh.
“Tráng Tráng, em là đang ghen phải không?” Thường Hoằng nở nụ cười, động đến vết thương, mặc dù đau, nhưng nụ cười kia quả thật là ngọt như mật.
“Tôi không có tư cách ghen.” Chu Tráng Tráng đem ánh mắt dời đi, thản nhiên nói: “Chẳng qua là cảm thấy buồn nôn thôi.”
Nhìn mạng nhện trên xà nhà, Tả Nhất lại hỏi: “Vậy trong hai năm qua, hắn sẽ không cùng Phó Dương Dương kia hòa hợp chứ?”
“Tính tình anh họ rất bướng bỉnh, trong lòng anh ấy đã sớm nhận định Tráng Tráng, ở đâu còn chứa nổi những người khác; thứ hai, Phó Dương Dương dùng phương pháp này đến bức bách, chỉ khiến cho tình nghĩa từ nhỏ lớn lên cũng mất hết không còn một mảnh. Cho nên trong hai năm này, anh họ trên cơ bản đợi ở trong bộ đội, rất ít quay về, mà Phó Dương Dương đi gặp anh ấy, anh ấy cũng chỉ tìm cớ không để ý tới.”
“Có lần Tráng Tráng thừa dịp khi say mắng to Thường Hoằng, nói hắn và Phó Dương Dương ở sân bay hôn tạm biệt, chuyện này là thế nào?” Tả Nhất vừa hỏi ra lời này xong đột nhiên rùng mình một cái.
Quả nhiên không gian đóng chặt có thể giày vò tính tình người ta, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như hắn mà lại trở nên nhiều chuyện như vậy .
Chuyện này thực tế như thế nào, Hải Nhĩ cũng là sau đó mới biết được .
Lần đó ở sân bay, là âm mưu của Phó Dương Dương, cô ta nói mình sẽ đi sân bay tiễn Thường Hoằng với Mỹ Địch. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Mỹ Địch nổi tiếng là miệng không kín, cho nên Thường Hoằng cũng không đem của mình kế hoạch bí mật nói với chị ấy. Bởi vậy sau khi Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng chia tay, Mỹ Địch khẳng định em họ của mình là đồ bại hoại, suốt một năm cũng không cùng hắn nói chuyện.
Mỹ Địch như mong muốn của Phó Dương Dương đem Chu Tráng Tráng kéo đến sân bay.
Ngay lúc đó Chu Tráng Tráng cho là mình len lén quan sát đôi “Gian phu da^ʍ phụ “, ai ngờ chính mình mới là đối tượng bị quan sát.
Vừa thấy cô ấy đến, Phó Dương Dương liền nhón chân lên, hôn môi Thường Hoằng.
Thường Hoằng trên mặt nhanh chóng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kháng cự, đang khi khóe mắt thoáng nhìn Chu Tráng Tráng trong góc, rốt cuộc hiểu rõ.
Nhưng mà hắn không thể làm gì được, hắn lúc này, chỉ có thể kề sát vào tai Phó Dương Dương, thái độ thân mật, thanh âm lại lạnh như băng: “Môi của cô, so với cô ấy, kém xa.”
Phó Dương Dương chợt run rẩy, cơ hồ muốn phát tác, nhưng rất nhanh, cô ta lại “khúc khích” cười rộ lên.
Cười đến quá mức, trong mắt sương mù mịt, giống như giọt lệ.
Nói đến đây, cửa đột nhiên bị mở ra, động tác quá mạnh khiến gian phòng bay ra vô số bụi bặm, Hải Nhĩ đột nhiên ho khan kịch liệt, che ngực, chịu đựng đau đớn.
Bước vào là người đàn ông có khuôn mặt trắng như sứ, Phó Lôi.
Hắn từ trong tay lấy ra một lọ thuốc, đổ ra ba viên, thô lỗ mở miệng Hải Nhĩ, nhét vào.
“Tuy nói cậu là mèo bệnh sống không lâu nữa, nhưng giữ lại còn có chút tác dụng, tạm thời không được chết.” Khuôn mặt Phó Lôi rất đẹp, thế nhưng vẻ mặt âm hiểm khiến hắn giống như một con mãnh xà.
“Này, anh định trói chúng tôi bao lâu, còn có luật pháp hay không?” Tả Nhất tức giận, thấp giọng chất vấn.
Phó Lôi nhìn hắn: “Thứ nhất, tôi sẽ trói các người đến khi mọi chuyện kết thúc . Thứ hai, ở trước mặt tôi, đừng khờ dại nói đến luật pháp.”
“Khờ dại là anh đó.” Hải Nhĩ đã đã ngừng lại ho khan, đôi môi tái nhợt yên lặng nói với Phó Lôi: “Anh cho là mình còn có thể chống đỡ được bao lâu? Hai năm qua Thường Hoằng thu thập được chứng cứ, cũng đủ để các người ở trong phòng giam sống cả đời.”
Hải Nhĩ vừa dứt lời, cổ áo đã bị Phó Lôi níu lấy, vải áo thít chặt vào cổ, dưỡng khí từ từ mỏng manh, Hải Nhĩ cảm giác trước mắt cảnh vật từ từ bị màu đen bao trùm, giống như mực đen rơi xuống bát nước trong.
Mặc dù gặp mặt không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là cùng một trận chiến tuyến, Tả Nhất hai tay hai chân bị trói, chỉ có thể dùng thân thể đi đánh Phó Lôi. Phó Lôi cũng không phải là người ngu ngốc, đạp một phát vào bụng Tả Nhất ít.
Một cú đạp này lực rất lớn, Tả Nhất kêu lên một tiếng đau đớn, lăn lộn trên mặt đất thật lâu cũng không ngồi dậy được.
Khi Hải Nhĩ sắp hôn mê, Phó Lôi buông tay ra, cúi đầu cười với Hải Nhĩ, nụ cười kia như núi băng lạnh lẽo: “Cậu yên tâm, tôi sẽ để hắn mang theo những bằng chứng kia xuống địa ngục .”
“Buồn nôn.” Chu Tráng Tráng lại nói: “Thật sự buồn nôn... Xin anh đi ra ngoài.”
“Em ở đây, anh cũng không đi.” Thường Hoằng cự tuyệt.
“Vậy tôi đi được chưa?”
Chu Tráng Tráng bước xuống giường định chạy ra ngoài, lại bị một bàn tay từ sau ôm lấy.
Thường Hoằng đem cái cằm để trên đầu cô: “Đừng đi, anh không thể để cho em đi.”
“Anh nghĩ mình là thiên thần sao?”
Chu Tráng Tráng vừa mở miệng vừa cắn một cái thật sâu vào tay Thường Hoằng.
Thường Hoằng không buông.
Hàm răng Chu Tráng Tráng tăng thêm khí lực.
Thường Hoằng vẫn không nhúc nhích.
Chu Tráng Tráng cắn đến mức răng mỏi nhừ.
Thường Hoằng hít vào một hơi, tay lại chặt hơn.
Chu Tráng Tráng cảm giác được trong miệng lan tràn ra vị ngọt, từ từ nhả miệng ra.
“Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào?” Chu Tráng Tráng thất bại thở dài.
Thường Hoằng muốn rất đơn giản, đó là cùng cô ngủ chung một phòng.
Chu Tráng Tráng đành phải đáp ứng, nhưng điều kiện là cô ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.
Đêm trong núi mang theo không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh trăng không bị đèn đường che khuất, sáng nhẹ êm đềm, như nước chảy trôi vào trong phòng, bao trùm trên người Thường Hoằng.
Hắn nhắm hai mắt, lông mi có vẻ dài hơn, rõ ràng là ngũ quan rất thanh tú, hết lần này tới lần khác bị dã tính trên người che mất.
Chu Tráng Tráng nhìn đến nhập thần, không đề phòng Thường Hoằng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh, không có chút gì gọi là buồn ngủ.
Nhìn lén lại bị bắt gặp, Chu Tráng Tráng vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ như vừa rồi chính mình chỉ là đang mộng du.
Thật lâu, trên mặt đất truyền đến giọng nói dịu dàng như ánh trăng trên trời: “Tráng Tráng, giờ phút này, anh đã chờ suốt hai năm.”
Chu Tráng Tráng nhắm mắt lại, tự nói với mình, cô thật sự đang mộng du.
“Khụ khụ khụ... Này, anh không sao chứ?” Đợi sau khi cơn đau từ bụng qua đi, Tả Nhất gấp rút bò đến xem xét Hải Nhĩ.
Mới nhìn qua, phát hiện tình huống thật không tốt, cả người Hải Nhĩ giống như vừa rơi xuống nước, toàn thân đều là mồ hôi. Thở hổn hển nửa ngày, mới mở nửa con mắt ra, thanh âm suy yếu đến độ không thể nghe thấy: “Tôi... không có chuyện gì.”
Nghỉ ngơi nửa ngày, Hải Nhĩ sắc mặt rốt cuộc đỡ hơn.
“Trên tay Thường Hoằng thật sự có bằng chứng?” Giờ phút này, đây là vấn đề Tả Nhất quan tâm nhất.
Trải qua trận đánh vừa rồi với Phó Lôi, Tả Nhất phát hiện người này cực kỳ biếи ŧɦái, hắn nhìn mình tựa như nhìn một con kiến, loại người này tuyệt đối sẽ không đem một hai mạng người để vào mắt.
Nói đơn giản, hắn và Hải Nhĩ nguy hiểm tính mạng, hiện tại cứu tinh duy nhất là chứng cứ trong tay Thường Hoằng.
Hai bên dùng cái này kiềm chế lẫn nhau.
Thật may là Hải Nhĩ cho hắn một đáp án tốt: “Có, hơn nữa còn là chứng cứ đủ cho bọn họ ngồi tù mấy đời.”
Gần hai năm qua, Thường Hoằng bỏ xuống tự tôn cùng kiêu ngạo, tận lực tiếp xúc với Phó gia, chính là vì tìm bằng chứng phạm tội của bọn họ. Phó gia mặc dù ương ngạnh, nhưng thủ đoạn rất cao tay, muốn tìm được bằng chứng không phải dễ, khó khăn hiểm trở trong đó Thường Hoằng coi như là nếm một lần.
Xâm nhập Phó gia hai năm, Thường Hoằng phải chịu đựng Phó Lôi nhục nhã, chịu đựng Phó Dương Dương uy hϊếp, còn ngày ngày bị giám thị.
Điều vui vẻ duy nhất là mỗi tháng lúc nhận được thám tử tư gửi tới ảnh chụp của Chu Tráng Tráng, sẽ đem những bức ảnh kia tinh tế vuốt ve, rồi mới chìm vào giấc ngủ.
“Trong hai năm này, Thường Hoằng khổ, Tráng Tráng khổ, tôi đều nhìn thấy, nhưng không làm được gì, cũng không thể nói gì. Có đôi khi phát bệnh, ngược lại liên lụy bọn họ lo lắng, tôi đúng là vô dụng.” Hải Nhĩ cười khổ.
Thiện Duyên là tiểu hòa thượng của miếu tự, vừa tới được một năm. Người xuất gia cuộc sống có quy luật, mỗi ngày sáng sớm đi theo sư phụ tụng Vô Lượng Thọ Kinh, cả năm dù mưa gió cũng không thay đổi. Nhưng mà buổi sáng sớm nay lại bị một tiếng thét chói tai, một tiếng kêu rên cắt đứt.
Dựng thẳng tai nghe, phát hiện âm thanh đến từ gian phòng hai vị thí chủ chạy nạn.
Chu Tráng Tráng cũng không muốn thét chói tai, nhưng công bằng mà nói, cho dù ai khi tỉnh lại phát hiện một cái đầu vùi trên cổ mình cũng sẽ bị dọa thét chói tai.
Thường Hoằng cũng không muốn kêu rên, nhưng công bằng mà nói, bất cứ người đàn ông nào một cú đạp đến nơi yếu ớt nhất cũng sẽ kêu rên.
Chu Tráng Tráng coi như thiện lương, chờ sau khi Thường Hoằng thở xong mới chất vấn: “Thường Hoằng, anh muốn ăn cổ vịt muốn đến điên rồi đúng không?”
“Không phải, anh muốn ăn em đến điên rồi.” Thường Hoằng không phải người bình thường, dưới tình huống bị đau như vậy vẫn có thể chuyện trò vui vẻ như cũ.
“Trong đầu anh tất cả đều là t*ng trùng sao? Ở nơi miếu tự tiên khí bồng bềnh nhưng anh cũng có thể nghĩ đến chuyện này?” Chu Tráng Tráng nắm chặt cổ áo, đối với Thường Hoằng khinh bỉ càng sâu hơn một tầng.
“Không có cách nào, hai năm qua đều là lấy hình của em giải quyết, một khi trông thấy người thực thì cả người đều nóng lên.”
Chu Tráng Tráng phát hiện ánh mắt Thường Hoằng giống như người vô tội, đợi sau khi tiêu hóa nội dung trong lời nói của hắn, sự tức giận lập tức như dung nham phun trào: “Vì sao anh lại dùng hình của tôi?!”
Ánh sáng trong mắt Thường Hoằng chợt lóe chợt sáng long lanh: “Bởi vì... có cảm giác quen thuộc.”
Chu Tráng Tráng cảm thấy, nếu như mình cùng người này nói tiếp, nếu không phải là cô bị bức điên thì hắn sẽ bị cô chém chết.
Dù sao trong miếu tự không thể sát sinh, Chu Tráng Tráng quyết định quý trọng sinh mạng, rời xa Thường Hoằng, sau khi ăn xong bữa sáng thì đến sau núi đi dạo.
Hương Sơn phong cảnh rất đẹp, khắp núi hoa Tiên Hoàng nở rộ, nhưng Chu Tráng Tráng thấy hứng thú nhất là dâu tây, tươi ngon đến mê người.
Chu Tráng Tráng vui mừng đến hái, Thường Hoằng cũng rất vui vẻ chạy tới hỗ trợ, trong lúc hái miệng cũng không nhàn rỗi: “Bà xã, em nghĩ đi, nếu em tha thứ cho anh, em muốn ăn gì anh cũng mua cho em.”
Chu Tráng Tráng cười lạnh: “Chiêu này đã vô dụng rồi, giữ lại dụ dỗ người khác đi, còn có Phó Dương Dương mới là vợ tương lai của anh, đừng gọi bậy.”
Thường Hoằng bình tĩnh nhìn cô, khiến Chu Tráng Tráng có chút rợn tóc gáy: “Anh muốn gì?”
“Nếu em không thừa nhận là vợ anh, hôm nay anh sẽ đứng một ngày dưới ánh nắng gay gắt ở đây.” Thường Hoằng nói.
“Anh muốn trình diễn tiết mục thâm tình ở đây?” Chu Tráng Tráng cầm lấy dâu tây, xoay người rời đi.
Chu Tráng Tráng trở lại miếu tự, đem dâu tây rửa sạch sẽ, phân cho các tăng nhân, bản thân cũng ăn không ít, ăn cơm trưa xong, ngày mùa hè buổi trưa không có gì làm, cô ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nhìn đồng hố, đã gần ba giờ chiều.
Không biết Thường Hoằng trở về chùa hay chưa.
Ngày hôm nay mặt trời chói chang, buổi sáng Chu Tráng Tráng chỉ đứng một lát mà đã rát da, nếu Thường Hoằng thật sự đứng ở đó một ngày, chẳng phải là...
Chu Tráng Tráng dùng lý do “Trong miếu tự không thể sát sinh” an ủi mình, vừa chạy nhanh đến chỗ có dâu tây.
Quả nhiên, Thường Hoằng đứng thẳng tắp ở đó, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người bị phơi nắng giống như tôm luộc.
Chu Tráng Tráng vừa nóng vừa giận, chạy tới mắng: “Anh có ý đồ phải không? Đợi lát nữa bị cảm nắng để trách tôi phải không? Tôi đâu có chọc giận gì anh, thật vất vả sống yên ổn hai năm, anh lại đột nhiên xuất hiện, chơi trò thâm tình gì ở đây?!”
Chu Tráng Tráng giận đến bốc khói, đẩy ngực Thường Hoằng một chút.
Thật ra cũng không phải thực đẩy, nhưng cứ như vậy một chút, cả người Thường Hoằng lập tức như con rối ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mất đi tri giác, thân thể mềm như bông.
Giống như trong đêm tối đột nhiên phát ra ánh đèn, đầu Chu Tráng Tráng trống rỗng, thất thần một hồi lâu, khi phục hồi tinh thần gấp rút muốn đem Thường Hoằng kéo về, lại phát hiện tay chân bủn rủn, căn bản không có chút khí lực.
Vội vàng chạy một vòng về miếu tự gọi tăng nhân tới hỗ trợ, một đám người hồi lâu mới đưa Thường Hoằng trở về chùa, vội vàng cho hắn uống thuốc hạ sốt.
Chu Tráng Tráng nhìn xem mọi người chung quanh ra ra vào vào, cảm thấy rất không chân thực, giống như là đang xem kịch câm, hình ảnh rất loạn.
Cho đến khi một tiểu tăng nói chuyện với cô, cô mới từ từ khôi phục tri giác.
Tiểu tăng khuyên nhủ: “Nữ thí chủ, xin đừng quá mức thương tâm, vị thí chủ kia chỉ là bị cảm nắng, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe thôi.”
“Tôi không phải lo lắng.” Chu Tráng Tráng vội vàng làm sáng tỏ.
“Thật là…” Tiểu tăng tiếp tục nói: “Cô đã khóc thành như vậy...”
Chu Tráng Tráng run lên, vội vàng đưa tay quẹt một cái trên mặt.
Cả tay lạnh buốt.
Bởi vì phát giác Hải Nhĩ cùng Tả Nhất sức chiến đấu cũng không mạnh, Phó Lôi liền mở trói cho bọn họ, miễn cho khỏi cần phải mời người đến đút cơm.
Ngoại trừ ba bữa cơm nước cùng thức ăn, bọn họ còn đưa thuốc đến, nửa đêm đến xem Hải Nhĩ uống vào.
Hải Nhĩ cũng rất hợp tác, mỗi lần uống xong liền nằm ở góc nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đây rốt cuộc là cái gì, không phải là thuốc độc chứ?” Tả Nhất hoài nghi.
“Là thuốc ổn định bệnh tình của tôi, nếu như dùng không đúng giờ, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lời nói của Hải Nhĩ rất bình lặng, giống như đang thảo luận sinh mệnh của một người khác chứ không phải của chính mình.
“Không có nghiêm trọng như thế chứ, tôi thấy anh còn rất trẻ mà.” Tả Nhất tiếc hận.
“Bệnh từ trong bụng mẹ.” Dừng một chút, Hải Nhĩ nói: “Kỳ thật, bác sĩ đã sớm nói qua tôi sống không quá 30 tuổi .”
“Hiện tại y học tiến bộ, kỳ tích sẽ xuất hiện .” Tả Nhất khuyên.
Hải Nhĩ cười đến thoải mái: “Thật ra cũng không còn gì để nuối tiếc, dù sao người muốn gặp cũng đã gặp rồi, đời này coi như đã sống đủ.”
“Người muốn gặp? Chân mệnh Thiên nữ của anh?” Tả Nhất hiếu kỳ: “Là người nào?”
Lời này vừa nói ra, Tả Nhất lại lần nữa sợ hãi.
Nếu còn ở trong gian phòng tối tăm này, hắn sẽ biến thành Dung ma ma mất .