Chương 26
“Anh nghe sao lại thấy giả tạo quá đi?” Thường Hoằng hí mắt“Trong lòng có cứt đái rắm, trong mắt chỉ nhìn thấy cứt đái rắm. Anh nghe thấy giả dối, chứng tỏ cảm tình anh đối với tôi đều là giả tạo.” Theo Thường Hoằng lâu như vậy, Chu Tráng Tráng cũng học được dăm chiêu thủ đoạn đối với ác nhân. (haaa, trời ơi, chết với TT thui)
“Tình cảm của anh đối với em căn bản không cần phải nói ra.” Thường Hoằng cười có chút tà ác.
“Vậy anh như thế nào để biểu đạt?” Chu Tráng Tráng nuốt nước miếng.
“Anh dùng ‘ làm ’ nha. Thường Hoằng còn đang cười mà Chu Tráng Tráng cũng đã hiểu rõ nguyên nhân nụ cười tà ác của hắn.
Mới vừa nói xong, Thường Hoằng giống như đại bàng chớp nhoáng xà ập xuống, trực tiếp hôn —— cổ Chu Tráng Tráng.
Cái cổ trắng nõn mảnh khảnh tại cánh môi hắn hạ xuống khẽ run nhè nhẹ, đó là một trong những bộ phận mẫn cảm nhất toàn thân Chu Tráng Tráng, nụ hôn của Thường Hoằng làm cho nàng cảm giác được một loại ngứa ngáy, không hề bình thường, thấm tận xương tủy, có thể khiến cho xương cốt run rẩy.
Bởi vì ngứa này, Chu Tráng Tráng bắt đầu cười, tiếng cười ngay cả chính mình cũng lắp bắp kinh hãi —— lại dẫn theo một tia nũng nịu rêи ɾỉ —— Chu Tráng Tráng vội vàng câm miệng lại.
Nhưng Thường Hoằng đã nghe thấy rồi, trong nháy mắt, hắn động tác đình chỉ lại, giây phút tạm dừng kia dường như là dấu hiệu trước cơn giông lớn, làm cho Chu Tráng Tráng sinh ra sợ hãi hít thở không thông.
Quả nhiên, Thường Hoằng khí thế càng thêm hùng dũng. Hắn hô hấp dần nóng rực, hơi thở cũng mất đi bình tĩnh trước kia, trong cặp mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Cổ áo ngủ rộng thùng thình, tay thô ráp của Thờng Hoằng thoáng chút là dễ dàng thâm nhập vào —— Ah, Chu Tráng Tráng vài thứ kia quả là không uổng công ăn, chỗ nên lớn thì cũng lớn bộ dạng không tệ tí nào.
Chu Tráng Tráng mặt đỏ, một nửa là thẹn thùng, một nữa còn lại tơ tình xâm lấn, tuy nói lúc trước cũng đã từng có hôn môi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cùng Thường Hoằng có hành vi thân mật như vậy, là nàng lần đầu tiếp xúc cùng thân thể một tên con trai trưởng thành —— nàng bắt đầu run nhè nhẹ, bắt đầu chống cự, cũng bắt đầu bị trấn áp.
Du͙© vọиɠ khiến cho thân thể Thường Hoằng mỗi bộ phận đều bắt đầu xuất hiện biến hóa, Chu Tráng Tráng tinh tường cảm giác được cái loại đυ.ng chạm này làm cho nàng sợ hãi càng tăng dần lên.
Con bà nó, đây mới là sáng sớm mồng một nha, cứ theo chiều hướng này mà phát triển, thì không phải năm nay nàng sẽ cứ thế bị ăn thành khô khốc sao.
“Tôi đã đói bụng, muốn xuống lầu ăn cơm, mau thả tôi ra.” Chu Tráng Tráng bắt đầu dùng sức đánh Thường Hoằng.
“Anh cũng đói bụng, anh muốn ăn em.” Ánh mắt Thường Hoằng bắt đầu bốc hỏa.
Không đợi Chu Tráng Tráng đáp lời, Thường Hoằng hoàn toàn đem thân mình đặt ở trên người nàng, cái sức nặng kia a, Chu Tráng Tráng cảm thấy chính mình sắp không thể hô hấp nữa rồi.
Cách lớp quần áo, Thường Hoằng bắt đầu dùng thân thể vuốt ve nhẹ nàng, Chu Tráng Tráng cả người buộc chặt —— đây là một loại cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Sau này, nàng hướng Đại Kiều kể lại, lúc đó trong tim bản thân toát ra một câu ——”Gϊếŧ người a, hắn biến hoá kia tuyệt đối là cái hành vi gϊếŧ người.”
Mà lúc ấy, Chu Tráng Tráng như là bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích, thân thể bị sợ hãi cùng xụi lơ chiếm cứ.
“Tráng Tráng, cho anh đi.” Thường Hoằng hai má ửng hồng, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
“Tráng Tráng, cho anh đi.” Thường Hoằng hai má ửng hồng, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Nói xong liền bắt đầu cởϊ qυầи áo Chu Tráng Tráng, trước ngực liền bị lạnh lẻo làm cho nàng nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng muốn che, chính là cố gắng chống cự hoàn toàn không có hiệu quả, tay dễ dàng bị Thường Hoằng chế trụ.
Hắn giống một con báo, cắn cần cổ nàng, nàng cả người mất lực, đại thế đã mất.
Đang lúc Chu Tráng Tráng hoang mang lo sợ tình thế nguy cấp, cửa bổng nhiên bị người đẩy ra, tiếng Mĩ Địch truyền đến: “Thường Hoằng, mau trèo từ trên người Tráng Tráng xuống mau.”
Chu Tráng Tráng thề, nàng nghe thấy tiếng Thường Hoằng nghiến răng kêu răng rắc vang lên, cổ hận kia, khiến cho nàng phải rùng mình.
“Mĩ Địch, chị đã sớm ở ngoài cửa nghe trộm đi.” Thường Hoằng dùng chăn bông trùm lên thân mình Chu tráng Tráng xong xuôi, ánh mắt dốc lòng hướng về Mĩ Địch.
“Đúng vậy, chờ em thời điểm tên đã lên dây không thể không bắn liền tiến vào, khó chịu sao?” Mĩ Địch đắc ý cười: “Ai kêu em không có việc gì liền thông đồng cùng Tần Trung, lần đó chị đào hôn nếu không phải em mật báo hại chị bị Tần Trung ngăn lại, nói không chừng chị đã sớm cùng hoà thượng nhà chị chim liền cánh cây liền cành rồi.”
“Người ta một lòng hướng phật, loại yêu nữ như chị vì cái gì nhìn không thấy chứ.” Thường Hoằng bắt đầu tiến hành tận lực đả kích. (hehe, ý anh nói chị giống yêu nữ quyến rũ Đường Tăng đó mà)
“Mặc kệ em nói như thế nào, dù sao có chị ở đây một ngày, em liền mơ tưởng chấm dứt kiếp xử nam của mình đi.” Mĩ Địch cười lạnh. (ui, anh thật đáng ngưỡng mộ nha)
Chu Tráng Tráng cắn chăn bông, đối với Thường Hoằng cười đặc biệt chói mắt: “Ha ha, Thường Hoằng, anh không ngờ thực kém cỏi nha, cư nhiên vẫn là xử nam.”
Thường Hoằng lạnh lùng nhìn Chu Tráng Tráng cười thật chói mắt, duỗi tay sờ sờ tóc nàng, đặc biệt ôn nhu nói với nàng: “Lập tức sẽ không đúng nữa rồi.”
Chu Tráng Tráng đánh cái rùng mình, không dám cười .
Trải qua chuyện xảy ra hồi sáng, ba người ngồi trên sô pha nhà Thường Hoằng sắc mặt đều âm trầm.
Thường Hoằng bởi vì việc kia gì gì đó bị đánh gãy, rất không thoải mái.
Mĩ Địch bởi vì bị nhận xét chính mình không phù hợp với thẫm mĩ của người trong lòng, thực tức giận.
Chu Tráng Tráng lại bởi vì bị cảnh cáo nói lập tức sẽ bị ăn, thực sợ hãi.
Ba người tạo thành bầu không khí đè nén làm cho Hãi Nhĩ vô tội rất không thích ứng, chỉ có thể liều mạng dời đi lực chú ý, quyết định bắt cá kiểng của ba Thường Hoằng về làm thí nghiệm.
Cá kiểng đáng thương bắt đầu tự dưng run rẩy.
Mẹ Thường Hoằng từ bếp đi ra thấy một màn quỷ dị như vậy, nhướng mày, không nghĩ ra cái nguyên cớ gì, cũng không thèm để ý, đem một chai rượu Maotai đóng gói tinh xảo đưa cho Thường Hoằng, nói: “Tiểu Hoằng, con mau đem cái này cho chú Ngô bên cạnh đi, của người khác tặng nhưng ba con cũng không thích uống, để trong nhà thì thật tiếc, nhân dịp mồng một Tết, con đại diện mẹ và ba con qua biếu quà chúc mừng năm mới cho chú ấy đi.”
“Mẹ, hôm khác đi nha.” Thường Hoằng nói.
“Đi qua không mấy bước, đi nhanh lên đi.” Mẹ Thường Hoằng thúc giục đem Thường Hoằng đẩy ra cửa.
Xoay người, bắt đầu chăm chú nhìn Chu Tráng tráng, bảo nàng theo mình lên thư phòng có việc cần nói.
Chu Ttráng Ttráng có chút khẩn trương không yên, Hải Nhĩ nhận ra, vỗ vỗ bả vai nàng nhỏ giọng an ủi: “Không có việc gì, bọn anh ở trong này, không cần sợ.”
Chu Tráng Tráng gật gật đầu, hít sâu, cũng đi theo lên lầu.
Trước khi đi vào Chu Tráng Tráng biết mẹ Thường Hoằng khẳng định là muốn làm cho mình rời đi Thường Hoằng, không chừng sẽ sử dụng sự hấp dẫn của tiền bạc tấn công — phim truyền hình đều diễn như vậy mà.
Trải qua tư tưởng đấu tranh kịch liệt, Chu Tráng Tráng quyết định nhất định phải tranh thủ. . . . . . Đem bảng giá của việc rời Thường Hoằng đề cao để đổi lấy ba vé miễn phí ăn tiệc buffet hải sản.
Nhưng mẹ Thường Hoằng lại ý định tiến hành theo tuần tự, câu đầu tiên chính là: “Tiểu Chu a, cháu cùng Thường Hoằng nhà chúng tôi kết giao được bao lâu rồi?”
Vấn đề này còn rất khó trả lời, Chu Tráng Tráng suy nghĩ thật lâu sau mới nói: “Từ phương diện kỹ thuật mà nói, không đến hai tháng, từ phương diện dư luận thì là ba tháng, theo góc độ của anh ấy là bốn tháng, còn theo góc độ của cháu thì … hết thảy đều là hiểu lầm.”
Mẹ Thường Hoằng không hổ danh là giáo viên, vừa nghe đã hiểu: “Ý của cháu là, cháu cũng không thích Thường Hoằng nhà chúng tôi phải không?”
“Ý cháu đúng là thế ạ, cháu vẫn còn chưa chấp nhận quan hệ này.” Chu Tráng Tráng nói thật.
“Chính là Thường Hoằng nhà chúng tôi rất thích cháu.” Mẹ Thường Hoằng nói: “Là thế này, Thường Hoằng nhà chúng tôi ấy àh, về sau khẳng định vào quân đội, nó thích cháu như vậy khi có cơ hội nhất định sẽ đem cháu đi tòng quân, đến lúc đó cháu không cần đi làm, ở trong quân đội chiếu cố nó thì tốt rồi.”