Khuôn mặt Tần Thiên Lăng vẫn không chút biến động, ngủ say như chết. Có lẽ, hơi ấm của Lãng Minh đã làm Tần Thiên Lăng yên giấc. Nhìn Tần Thiên Lăng ngủ say như vậy, cơn buồn ngủ của Lãng Minh bất ngờ ập tới. Lãng Minh nhẹ nhàng chui rút vào trong l*иg ngực của Tần Thiên Lăng, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay quả là một đêm yên lành, chẳng có chuyện gì xấu xảy ra. Bên cạnh đó, đêm nay là thước đo để đánh dấu sự tiến triển về tình cảm của Lãng Minh dành cho Tần Thiên Lăng.
Mặt trời bắt đầu ló dạng, những chú chim bên ngoài líu lo, những chiếc lá vì gió thổi mà tạo ra những âm thanh vui tay. Tất cả chúng tạo ra một buổi sáng trong lành.
Tần Thiên Lăng mở mắt, định vươn vai thì thấy Lãng Minh nằm hẳn trong vòng tay của mình. Tần Thiên Lăng bất giác nở nụ cười mãn nguyện.
L*иg ngực của Tần Thiên Lăng liên tục cảm nhận được hơi thở dịu dịu đều đều phảng phất của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng bạo gan, ghì Lãng Minh vào lòng, cảm nhận dáng người nhỏ nhỏ mềm mềm của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng chưa tận hưởng được bao lâu thì, cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Một thanh niên ăn mặc tơm tất, bên người nồng nặc mùi nước hoa.
Tần Thiên Lăng trợn mắt nhìn Chu Bạch Nhân-người đứng bên cạnh cánh cửa.
“Cút ra ngoài.”
Chu Bạch Nhân lộ rõ sự sợ hãi, còn làm vẻ mặt oan ức, đi ra ngoài.
Tần Thiên Lăng từ từ ngồi dậy, cố không tạo ra tiếng động, sợ cô vợ nhỏ của anh thức giấc. Tần Thiên Lăng mặc vội áo, đi ra ngoài tìm Chu Bạch Nhân.
“Mới sáng ra, đến đây làm gì?”
“Bên đối tác ở Ma Cao đặt lịch hẹn gấp. Tôi nghĩ cần qua đó một chuyến.”
“Đặng Tiêu Tư đâu?”
“Cậu ta đi Vũ Hán lúc sớm, nên bảo tôi qua đây.”
"Có đem quần áo tôi đến không?
“Vâng, đây ạ.”_Chu Bạch Nhân tỏ ra ngoan ngoãn lắm
Tần Thiên Lăng giật lấy túi đồ, Chu Bạch Nhân lợi dụng chạm nhẹ vào những ngón tay thon dài của Tần Thiên Lăng.
“Đừng có làm mấy trò mèo đó với tôi.”_Tần Thiên Lăng liếc Chu Bạch Nhân một cách hung dữ
Tần Thiên Lăng trở lại phòng. Anh đẩy cửa nhẹ, chóng thay xong y phục. Không quên gửi trên trán Lãng Minh một nụ hôn.
Tầm 3 tiếng nữa là đến giờ hẹn, Tần Thiên Lăng vội vàng hơn bao giờ hết. Chẳng thể đợi Lãng Minh thức dậy, Tần Thiên Lăng đã phóng lên xe.
Tần Thiên Lăng cũng không quên gọi cho A Cung.
“Đại ca, có chuyện gì không?”
“Tôi phải đi Ma Cao, cử người đến canh gác phòng bệnh cho Tiểu Minh.”
“Vâng.”
“À mà…đem một cái smartphone đến cho em ấy, phòng khi nào cần sử dụng. Còn nữa…chụp ảnh em ấy gửi cho tôi.”
“Dạ vâng.”
Không nói gì thêm, Tần Thiên Lăng cúp máy cái rụp.
“Đưa tôi tài liệu và hợp đồng với bên Ma Cao.”
Chu Bạch Nhân nhanh nhảu đưa đến tay Tần Thiên Lăng. Vừa ngay, xe Tần Thiên Lăng đã đến sân bay. Tất cả tác phong đều nhanh nhẹn, vé máy bay và các thủ tục khác cũng đã chuẩn bị sẵn trước đó. Thế nên, Tần Thiên Lăng bước lên phi cơ vừa kịp lúc.
Trên phi cơ, Tần Thiên Lăng và Chu Bạch Nhân cùng ngồi khoang thương gia để tiện cho công việc. Nhưng không vì thế, Tần Thiên Lăng cho phép Chu Bạch Nhân lại gần anh. Anh luôn luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Phi cơ cuối cùng cũng đáp xuống Ma Cao. Ngay lập tức, Tần Thiên Lăng phải đi đến chỗ cuộc hẹn. Địa điểm hẹn là một hội nghị của khách sạn.
Đây là một vụ cực kỳ quan trọng đối với lợi ích hai bên nên không khí căng thẳng bao trùm lên cả căn phòng. Tần Thiên Lăng đem cái bụng đói mà tranh đấu với bọn người ở Ma Cao. Lời qua tiếng lại trong mấy tiếng đồng hồ. Não Tần Thiên Lăng hoạt động hết công suất. Cuối cùng cũng dành cho Tần Thị một bản hợp đồng đáng giá.
Cả hai bên đứng dậy, bắt tay. Cuộc thoả hiệp này, có vẻ cả hai bên đều đạt được những mong muốn nhất định.
“Ngài Tần, nếu không ngại thì dùng cơm với chúng tôi. Bây giờ đã 10h, dùng cơm sớm một chút cũng không vấn đề gì phải không?”
Tần Thiên Lăng trầm mặc một lúc.
“Được.”
“Vậy mời ngài.”
Tần Thiên Lăng cùng với nhân viên của anh được dẫn đến một phòng ăn lớn. Bây giờ, đã qua giờ buffet nên chỗ đó tương đối vắng.
Tần Thiên Lăng ngồi vào bàn, được tiếp đãi khá tận tình. Thực đơn chính cho buổi hôm nay là thịt cừu sốt rượu vang cùng với vải thiều phơi khô làm món ăn nhẹ. Bên cạnh đó, dàn nhạc vẫn luôn xướng diễn.
Tần Thiên Lăng dùng bữa mà tâm trí chỉ có Lãng Minh. Bây giờ, anh mà bỏ đi thì không phải phép với bên đối tác. Anh phải cố gồng mình, chỉ biết len lén xem ảnh A Cung gửi đến cho anh.
*trở về phòng bệnh của Lãng Minh*
“Tách…tách…”_Tiếng chụp ảnh của điện thoại A Cung
“Anh…anh làm gì vậy?”_Lãng Minh ngáo ngơ
“Không có việc gì?”
Lãng Minh thức dậy, chẳng thấy Tần Thiên Lăng đâu, lủi thủi ngồi dậy, đánh răng rửa mặt thì A Cung bước vào, chụp ảnh Lãng Minh.
“Anh đến đây ăn sáng.”
Lãng Minh khó khăn tiến lại. Tất cả được bày biện, Lãng Minh chỉ có việc thưởng thức. Lần này, tuy không có Tần Thiên Lăng bên cạnh nhưng Lãng Minh vẫn ngoan ngoãn dùng bữa.
Lãng Minh để ý, bên ngoài còn mấy tên áo đen đứng trước cửa phòng anh.
“Chẳng nói lời nào mà biến đi đâu rồi? Còn tiếp tục giam giữ mình?”_
Lãng Minh nghĩ thầm
A Cung đoán được ý nghĩ qua nét mặt của Lãng Minh.
“Đại ca có việc bên Ma Cao nên đã đi từ sáng rồi ạ.”
“Tôi không hỏi anh.”
“À…vâng.”_A Cung nhịn cười
Muốn hỏi thì hỏi đại đi, Lãng Minh giấu giấu cái gì nữa không biết.
Đợi Lãng Minh ăn uống xong xuôi thì A Cung đưa cho Lãng Minh một cái smartphone.
“Đưa tôi làm gì?”
“Đại ca bảo tôi đưa cho anh.”
Lãng Minh bị ép nhận lấy điện thoại.
“Trong đây có số của đại ca và cả của tôi. Nếu có cần gì thì cứ gọi cho tôi, tôi phải đi xử lý một số việc rồi.”
Không đợi Lãng Minh trả lời thì A Cung đã bước ra từ cửa. Anh còn dặn dò với hai tên áo đen ở trước cửa.
“Này…bảo vệ chị dâu cẩn thận.”
“Vâng.”
“Mà các cậu không được là chị dâu là chị dâu nữa. Cứ gọi là Lãng Minh thôi.”
Mấy tên đó cũng không thắc mắc gì mà nghe theo. Nhưng trong đó, bên trong phòng, Lãng Minh đang khám phá chiếc điện thoại xịn mà trước nay chưa dám mơ có nó.
“Cái này dùng thế nào nhỉ?”
Và sau đó một điều bất ngờ may mắn đã xảy ra, do Lãng Minh bấm giữ quá lâu vào phím số 1 nên điện thoại tự động gọi đến Tần Thiên Lăng. Hơn thế nữa, nút videocall cũng được bật lên.
Lãng Minh chẳng kịp tắt máy thì đã thấy Tần Thiên Lăng trên màn hình điện thoại.
Tần Thiên Lăng vừa mở cửa phòng khách sạn thì thấy Lãng Minh điện tới. Đương nhiên, anh nhanh chóng bắt máy.
“Thức dậy rồi à? Cậu nhớ tôi sao?”
“Anh bị khùng hả. Tôi bấm nhầm thôi, tôi tắt máy đây.”
“Ây…ây…khoan.”
“Chuyện gì?”
“Cậu thích bánh quy hạnh nhân không? Tôi mua về cho cậu.”
“Ừa…thì cũng thích.”
“Hôm nay, cậu ngoan nhỉ?”
“Ai cần anh khen.”
“À…chắc khoảng chiều tối, tôi mới về.”
“Ai bảo thông báo với tôi làm gì?”
“Ting…tong.”_Có ai đó bấm chuông cửa phòng Tần Thiên Lăng
“Đợi tôi một chút…đừng có cúp máy.”
Tần Thiên Lăng cứ ngỡ bên đối tác có chuyện gấp cần gặp anh nên ra mở cửa. Ai ngờ, Chu Bạch Nhân là người nhấn chuông.
“Đến đây làm gì?”
“Tháng này là mùa cao điểm nên còn rất ít phòng. Tôi sắp xếp cho nhân viên của công ty mình rồi thành ra lại lẻ tôi.”
“Thế thì cậu cứ ở ngoài sảnh. Tôi không có thời gian quan tâm việc vớ vẩn này.”
Tần Thiên Lăng đóng cửa lại nhưng Chu Bạch Nhân kịp lấy chân chặn cửa. Hai người dằn co nhưng vì có vài người đi ngang qua nên Tần Thiên Lăng mới bất đắc dĩ cho Chu Bạch Nhân vào.
“Cậu chỉ cần ở đây một lát. Tí nữa, tôi đá cậu ra ngoài.”
Vì có sự xuất hiện của Chu Bạch Nhân nên Tần Thiên Lăng định tiến lại tắt điện thoại đi. Nào ngờ, Chu Bạch Nhân chạy lại ôm Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng lập tức nhìn qua chỗ điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lãng Minh.
“Tôi…cúp máy đây.”_Giọng Lãng Minh run lên
Chu Bạch Nhân cũng bị thu hút bởi giọng nói đó. Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng Chu Bạch Nhân đã nhìn thấy.
“Lãng…Lãng Minh còn sống sao?”
Tần Thiên Lăng trừng mắt nhìn Chu Bạch Nhân. Tần Thiên Lăng bóp chặt cổ Chu Bạch Nhân.
“Cậu cố ý để em ấy nhìn thấy? Có tin tôi gϊếŧ cậu không?”
Cổ Chu Bạch Nhân bị bóp chặt đến nổi âm thanh phát ra chỉ là mấy tiếng nhỏ xíu.
“Tôi…không…cố…ý.”
Tần Thiên Lăng dùng tay còn lại đập vào mặt Chu Bạch Nhân.
“Liệu cái mạng của cậu. Đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn này.”_Tần Thiên Lăng hất Chu Bạch Nhân xuống sàn
“Cút ra ngoài cho tôi.”
Tần Thiên Lăng cuống cuồng nhấc điện thoại gọi lại cho Lãng Minh.
_Continue_