Lãng Minh trở về chỗ ở với khuôn mặt bàng hoàng. Sau đó, anh lẳng lặng đặt kết quả ADN xuống bàn.
“Thật sự là như vậy…Anh sẽ không bỏ đi chứ?”_Tạ Nhất Hữu
“Anh không…biết nữa.”_Lãng Minh cúi mặt xuống đất
Tạ Nhất Hữu thở hơi ra.
“Anh và em sống với nhau lâu như vậy. Không lẽ tuyệt tình đến vậy sao?”
“Cậu im ngay. Tôi không có hứng thú để nói chuyện.”
Bây giờ, mắt Tạ Nhất Hữu đã đỏ ngầu, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Lãng Minh. Cậu ta hung bạo kéo Lãng Minh xuống sàn, xé toang áo của anh.
Lãng Minh căn bản đã yếu thế hơn, chỉ dùng sức lực nhỏ bé để chống cự, không có tác dụng gì. Tạ Nhất Hữu càng hung hăng hơn, cắn mạnh vào cổ Lãng Minh đến rỉ máu.
“Tôi bảo cậu…dừng lại…dừng lại mau.”_Lúc này, mắt Lãng Minh ướt đẫm
Tạ Nhất Hữu thở dốc, đứng bật dậy. Anh ta liếc nhẹ Lãng Minh rồi rời khỏi. Từ ngày Tạ Nhất Hữu cứu sống Lãng Minh ra khỏi đám cháy, anh ta đã mang tâm tư chiếm đoạt Lãng Minh.
Lãng Minh nằm thất thần trên nền đất. Anh không thể ngờ rằng người anh xem như em trai lại có những ý nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Lãng Minh vẫn hoàn toàn chưa thoát khỏi kí ức ghê sợ ở quán bar, nay Tạ Nhất Hữu đã cho Lãng Minh kí ức đáng xấu hổ khác. Anh khổ sở bò dậy, những bước đi run rẩy như chú chó đáng thương.
Khổ sở càng thêm khổ, từ đâu bọn người hắc bang ập đến chỗ ở của Lãng Minh. Cái xác không hồn của Lãng Minh chưa kịp tỉnh táo thì bọn người đó kéo đến nắm chặt cổ áo đánh tới tấp.
“Này…này…vừa tay thôi. Không được đánh chết nó.”
Bọn chúng gắng đá mạnh vào bụng Lãng Minh, tay dùng một đòn chí mạng ngay vào cổ, Lãng Minh bất tỉnh nhân sự. Lãng Minh bị lôi đến một nơi tối tăm nào đó.
Ở nơi đó, mùi tanh hôi của máu được nghe thấy rõ rệt. Trần nhà toàn là những khoanh sắt to được cố định lại chắc chắn. Cái dây xích từng cái từng cái được móc vào đó, mật độ dây xích sắt phải gọi là chằng chịt. Xung quanh đó có người ngày đêm canh gác nghiêm ngặt, rất khó để xông vào.
Toàn khung cảnh nơi đây đã làm nên thương hiệu của hắc bang. Đó là tàn nhẫn, độc ác và vô nhân tính. Hắc bang dám bỏ ra một đống tiền chỉ xây dựng nơi này. Hằng năm, có hàng trăm người hắc bang được cho phản nghịch bị trừng trị ở nơi đây.
Lãng Minh là một trong số đó, anh đang mang tội danh phản nghịch. Lãng Minh bị chơi xấu, ai đó mách với bang chủ, anh có quan hệ với Tần Thiên Lăng.
Trên người Lãng Minh bây giờ có tổng cộng sáu chiếc còng. Hai tay, hai chân và cổ của Lãng Minh đều bị chiếc còng đã rỉ sắt khoá chặt. Lãng Minh đứng bất tỉnh như thế, nhưng với một roi tác động vào thân thể yếu ớt đã làm Lãng Minh tỉnh dậy, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn.
Làn da trắng hồng đã chuyển sang màu đỏ, đôi chỗ còn rỉ máu, đau đớn vô cùng. Lãng Minh cắn chặt môi, cố gắng định hình chuyện đang xảy ra.
Trong không gian tối tăm, Lãng Minh chỉ thấy loáng thoáng cái bóng của một người đàn ông. Anh gắng nhướng mắt lên nhìn.
“Cậu quen Tần Thiên Lăng?”_Giọng nói trong bóng tối cất lên
“Tôi không biết ai hết .”_Lãng Minh dùng sức ở cổ họng
Ngay lập tức, Lãng Minh bị trừng phạt. Chiếc roi vung đến một phần đập thẳng vào mặt Lãng Minh.
“Nói láo…Tao đánh cho mày chết.”
Khoé miệng Lãng Minh đã bị cái roi thừng làm cho bật máu.
“Thế tên đưa cậu về sáng nay là ai?”_Người đàn ông trên bóng tối lên tiếng
Lãng Minh giật thót.
“Người đó là Tần Thiên Lăng sao?”
“Hừ…không đùa với cậu nữa. Cậu có lựa chọn một là chết, hai là phải thực hiện điều tôi yêu cầu.”
“Tôi cần làm gì?”_Giữa cái chết và sự sống Lãng Minh đã nói ra điều đó
Tên đó bật cười thành tiếng.
“Khá lắm…”
Đến tận bây giờ, Tần Thiên Lăng mới biết Lãng Minh đã bị bắt cóc. Anh cùng A Cung và một nhóm người khí thế hùng hồn đi đến chỗ hắc bang.
Với số lượng người như thế đã làm kinh động đến toàn bộ người hắc bang. Hắc bang cho tập trung hầu hết quân số chắn ở cửa lớn. Cả hai xông vào đánh nhau, một trận hỗn chiến lớn nhất chưa từng có.
Xưa nay, nếu thiệt về người Tần Thiên Lăng chắc chắn sẽ không dẫn theo đàn em tới, nhưng đây là ngoại lệ, cứu vợ của anh là quan trọng.
Tuy lực lượng của hắc bang đông đảo nhưng tên nào cũng yếu nhớt ra, Tần Thiên Lăng thừa thế xông vào bỏ lại hiện trường đẫm máu ở ngoài kia. Những cây gậy bọc thép sắt tính sắt thương tuyệt đối rất cao, nay đã thấm đầy máu. Tên này choảng tên kia, khung cảnh hỗn loạn, khói bụi bay khắp nơi, bàn ghế gần đó cũng bị đập cho tan nát.
Tên cầm đầu đã coi khung cảnh này đến chán chê trong nửa giờ qua. Đến lúc hắn ta ra tay.
“Đùng…đùng…”_Từ đâu xuất hiện phát súng, làm vỡ cái bóng đèn duy nhất le lói có ở đó
Không gian tối mịt, Tần Thiên Lăng mất dần phương hướng. Anh rút súng chỉa súng tứ phía.
“Mày là ai? Dẹp ngay cái trò đểu cáng này đi. Quang minh chính đại mà đối đầu với tao đây này…Đừng có mà doạ ma quỷ.”_Tần Thiên Lăng trên tay cầm súng giọng dõng dạc nói
Rồi chẳng một ai lên tiếng, bên tai, Tần Thiên Lăng nghe được tiếng nước được đỗ vội vã trên sàn. Đột ngột, một cách kì lạ, bóng đèn ở cuối góc phòng không biết mắc lên từ lúc nào lại có thể sáng lên được.
Tần Thiên Lăng cứng người, tiếng lúc nãy không phải là nước mà xăng.
“Xem là ai đây này?”_Một người trong hắc bang hét lớn
Tần Thiên Lăng lập tức nhìn ra đó là Lãng Minh. Lãng Minh bị trói hết cả tay chân lại nhưng vẻ mặt tỏ ra rất cam chịu, chịu đựng như vậy. Xung quanh Lãng Minh đều bị đỗ đầy xăng, ngay cả trên người anh cũng có. Nãy giờ, Tần Thiên Lăng đã bị bẫy, đánh đấm chỉ là màn dạo đầu.
Lần này, mục tiêu của bọn người hắc bang là Lãng Minh. Họ muốn biết giới hạn sự chịu đựng của Tần Thiên Lăng tới đâu, thử xem mức độ quan trọng của Lãng Minh đối với Tần Thiên Lăng tới đâu.
Bọn người hắc bang tụ về một khu, bọn đàn em Tần Thiên Lăng cũng vậy.
“Định làm gì?”_Tần Thiên Lăng gay gắt la to
“Lớn tiếng nhỉ? Mạng sống của cậu bạn này là do anh quyết định. Anh thấy có đúng như vậy không?”
Tên khốn đó quẹt một que diêm. Lãng Minh nhìn thấy đã sợ xanh mặt, lộ rõ sự bất an. Vào một giây nào đó, hai mắt chạm nhau, Tần Thiên Lăng nhận được ánh mắt cầu cứu của Lãng Minh. Nhưng bây giờ không thể hành động tuỳ tiện, Lãng Minh sẽ gặp nguy hiểm.
“Bọn bây muốn thứ gì mau nói?”_
Tần Thiên Lăng thương lượng
“Cuối cùng cũng hiểu chuyện…Đơn giản lắm, chuyển một xã và hai phường lân cận của bọn bây thành địa bàn của tao.”
Tần Thiên Lăng khá bất giờ điều kiện này, nó quá dễ dàng.
“Được thôi…Đây là con dấu, giao hàng thì trả người.”_Ánh mắt sắc lẹm được vung ra
“Được rồi…ngài đợi tôi một chút.”
Động tác cởi trói của hắn ta làm Tần Thiên Lăng phát rồ, chậm chạp, hắn ta muốn chọc Tần Thiên Lăng đến điên mà. Một tay tên đó kéo Lãng Minh, một tay thì giấu súng ở sau lưng.
Tần Thiên Lăng dò xét, chậm rãi tiến đến. Hắn ta đẩy Lãng Minh về phía Tần Thiên Lăng, Tần Thiên Lăng cũng giao con dấu ra. Đột nhiên, ánh mắt tên đó thay đổi, Tần Thiên Lăng phát hiện ra. Lãng Minh bị đẩy vào lòng Tần Thiên Lăng.
“Đùng…đùng.”_Tiếng súng rõ to
Chuyện gì đã xảy ra?
_Continue_