Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 7: Cho tôi ở nhờ nhà anh

Tần Thiên Lăng đi trước, Lãng Minh ngoan ngoãn đi theo đằng sau. Chỉ đi một đoạn thì đến chỗ chiếc xe.

Bên trong xe, bác tài xế đã ngủ gật ra. Bác ấy cũng vì hai người này mà ở đây chịu khổ đến tận bây giờ.

Tần Thiên Lăng tiến đến, gõ vào kính xe vài cái, thì bác tài xế mới chịu tỉnh dậy, lật đật mở cửa bước ra.

“Cậu về ạ…”_Bác tài xế tuy lớn tuổi nhưng vẫn thể hiện sự cung kính trước Tần Thiên Lăng

“Bác bắt taxi mà về, đưa chìa khoá xe cho tôi.”_Nói xong Tần Thiên Lăng hào phóng đưa cho bác ấy ít tiền đi xe về

Đến lúc này, Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh một phát rồi mở cửa xe cho Lãng Minh.

“Cậu ngồi vào đây.”_Một câu nói ra lệnh nhưng vẫn có sự ngọt mật ở trong đó

Lãng Minh còn đang rất đắn đo, một mặt anh không muốn trở về khu ổ chuột vì Tạ Nhất Hữu ngay khi thấy anh sẽ mở một cuộc thẩm vấn. Một mặt khác, vứt cái sĩ diện vì cái bụng đói đi theo Tần Thiên Lăng.

Trong lúc thất thần, Lãng Minh đã bị ấn vào trong xe lúc nào không hay. Tần Thiên Lăng tiện tay thắt lưng dậy an toàn vào giúp anh.

Khung cảnh này sẽ rất đỗi quen thuộc trong một năm trước đây. Nhưng giờ, nó mang cho Tần Thiên Lăng một cảm giác khó tả.

Đã rất lâu, Tần Thiên Lăng lái xe vì một người và ghế lái phụ của anh được lấp đầy một cách hoàn hảo.

“Ngồi ngay ngắn vào…”_Tần Thiên Lăng nói nhỏ vào tai Lãng Minh

“Thì thà thì thào…y như bị hâm.”_ Nội tâm Lãng Minh

Tần Thiên Lăng ngay lập tức sau đó phóng xe đi. Lãng Minh ngồi trên chiếc xe đó vừa có cảm giác lạ lạ vừa có cảm giác quen quen.

Lãng Minh chẳng biết anh đang làm gì nữa. Anh đi theo một người thậm chí còn chưa biết được tên. Anh đảo mắt được một vòng thì hướng mắt dừng lại góc nghiêng của khuôn mặt Tần Thiên Lăng.

Khuôn mặt Tần Thiên Lăng khi tập trung lái xe toát lên vẻ uy uy của một vị tổng tài. Lãng Minh bị hút vào khuôn mặt đó mà chăm chú nhìn lấy.

Từ nãy đến giờ, Tần Thiên Lăng đã biết anh bị chằm chằm. Anh có chút vui vẻ, không quấy rầy Lãng Minh si mê nhan sắc của anh.

Tần Thiên Lăng bỗng nhếch nhẹ khoé miệng thể hiện sự vui vẻ. Lãng Minh giật thót, lập tức dời hướng mắt.

Tần Thiên Lăng đạp thắng, xe nằm ngay ngắn trong một khoảng sân.

“Đến nơi rồi.”

Ngay lập tức, Tần Thiên Lăng bước xuống mở cửa ra cho Lãng Minh.

Lãng Minh nhìn xung quanh, rõ ràng đây không phải là một nhà hàng hay một quán ăn nào đó.

Lãng Minh rụt rè bước xuống xe.

“Không phải anh bảo…dẫn tôi đi ăn sao?”

“Ừa…vào nhà đi.”

Bây giờ đã tối như vậy nên Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh thẳng về nhà anh luôn.

Một năm trôi qua, khung cảnh xung quanh nhà vẫn chẳng đổi là bao. Lãng Minh ngó ngó nghiêng nghiêng cảm giác thân quen ùa về. Dường như, Lãng Minh cảm nhận được sự thân thuộc đến lạ.

Lãng Minh cứ thế lẻo đẻo theo Tần Thiên Lăng thì đến phòng ăn. Tần Thiên Lăng đã cho người chuẩn bị trước để tiếp đón Lãng Minh một cách chu đáo.

Nhà Tần Thiên Lăng có rất nhiều người hầu kẻ hạ nên anh lập tức đeo mặt nạ cho Lãng Minh. Làm vậy chỉ để Lãng Minh có phần an tâm hơn, chứ đám người hầu hạ cười nhạo Lãng Minh chỉ có chết.

“Hết chỗ này là của cậu…”_Tần Thiên Lăng

Lãng Minh mặc dù đang rất đói nhưng anh chắc chắn không thể ăn hết được chỗ thức ăn trên bàn.

Vì cái bụng rỗng nên Lãng Minh bất giác cầm đũa lên mà gấp thức ăn. Tần Thiên Lăng nhìn theo Lãng Minh một quá mức.

Lãng Minh phát hiện ánh mắt đó, tay buông đũa xuống. Tần Thiên Lăng thở dài, đứng bật dậy.

“Cậu ăn xong thì gọi tôi.”_Tần Thiên Lăng bỏ ra phòng khách

Lãng Minh thoải mái, một mình một cõi dùng bữa. Anh cũng càn quét được kha khá thức ăn.

Lãng Minh dùng khăn giấy để sẵn ở đó lau miệng. Tiếp đó, anh mon theo vách tường thì ra đến phòng khách, nơi Tần Thiên Lăng đang làm việc.

Sở dĩ, Lãng Minh định dùng bữa xong thì phủi áo đi về. Sau đó thì nghĩ lại, dù gì cũng nên chào Tần Thiên Lăng một tiếng.

“Tôi…về…”_Lãng Minh

Lãng Minh chưa nói dứt câu thì Tần Thiên Lăng đã ra hiệu giữ im lặng. Lãng Minh cũng không nói gì, ngoan ngoãn đứng im. Nghe thoáng cuộc nói chuyện đó, Lãng Minh chỉ biết Tần Thiên Lăng đang nói chuyện với trợ lý của anh.

Tần Thiên Lăng ngắt máy điện thoại, trầm trầm uất uất đưa cho Lãng Minh bộ quần áo ngủ.

“Mau đi thay…người cậu bốc mùi rồi.”

Lãng Minh không hiểu tại sao mà nghe lời Tần Thiên Lăng. Anh được dẫn vào phòng ngủ, bỏ vào phòng tắm cho thay quần áo.

Tần Thiên Lăng thong dong ngồi ở ngoài đợi vợ anh bước ra. Không biết Lãng Minh làm gì trong đó mà khá là lâu. Tần Thiên Lăng sốt ruột tiến đến chỗ cái cửa thì chốt cửa đột ngột mở ra.

Lãng Minh nhìn thấy cái bộ dạng khó xử của Tần Thiên Lăng.

“Ở ngoài này…anh rình rập tôi hả?”

“Không có…không có. Tôi tưởng cậu ngủ ở trong đó nên định gọi dậy.”

Lãng Minh đưa mắt liếc Tần Thiên Lăng một cái, Tần Thiên Lăng im bặt.

Dáng vẻ của Lãng Minh trong bộ áo ngủ màu xanh rêu rất hợp đó nha. Một năm nay, do trời thiên vị Lãng Minh, cho làn da anh vẫn trắng mượt dù cho ra ngoài trời nắng như thế nào nữa.

Không gian xung quanh hai người như đông cứng lại, mỗi người đều có những ý niệm riêng bên trong đầu.

“Hôm nay, cho tôi ở nhờ nhà anh.”_

Lãng Minh rụt rè nói

Tần Thiên Lăng cười nham hiểm.

“Ăn đồ của tôi, còn đòi ngủ lại nhà tôi?”

“Tại tôi…bây giờ về, Tạ Nhất Hữu sẽ mắng.”

Tần Thiên Lăng nhăn mặt, Lãng Minh dám nhắc người đàn ông khác trước mặt anh.

Nhìn vẻ mặt Tần Thiên Lăng, Lãng Minh nghĩ Tần Thiên Lăng không chấp nhận lời đề nghị của anh. Lãng Minh định lách qua người Tần Thiên Lăng, rời đi.

Tần Thiên Lăng nắm cổ tay Lãng Minh ngay lập tức, như sắp mất thứ quan trọng vậy.

“Chuyện gì…?”_Lãng Minh của chúng ta bị hù cho hoảng

Tần Thiên Lăng vèo một cái bế Lãng Minh trên tay.

“Định làm gì?”_Lãng Minh trố mắt nhìn Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh xuống giường.

“Trễ rồi…đi ngủ.”_Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh nằm xuống

Trong khi Lãng Minh còn mê man chẳng hiểu chuyện gì, Tần Thiên Lăng đã kịp xoa đầu một cái Lãng Minh, tắt đèn, ra khỏi phòng.

Tâm trí Lãng Minh cực kỳ hỗn loạn từ cái khuôn mặt, tới cái xoa đầu, đều làm Lãng Minh phải cắn chặt răng để vùng vẫy rơi khỏi giường. Đây là cái cảm giác gì đây, trái tim của Lãng Minh muốn văng ra khỏi l*иg ngực của anh.

Tần Thiên Lăng cũng không khá hơi Lãng Minh bao nhiêu. Anh cười không ngừng, khoé miệng giơ cao nhất có thể. Cảm giác như mới yêu làm Tần Thiên Lăng tràn ngập trong hơi thở của anh.

Có tình yêu, năng suất làm việc của Tần Thiên Lăng tốt hơn cả. Một tiếng đồng hồ đã giải quyết ổn thoả.

Tần Thiên Lăng lập tức bật dậy, tiến thẳng tới phòng ngủ. Lãng Minh nằm quắn quắn quéo quéo một hồi rồi ngủ từ rất lâu rồi. Vì vậy, Tần Thiên Lăng vào phòng, Lãng Minh cũng không có chút động tĩnh.

Tần Thiên Lăng từng bước từng bước đến gần Lãng Minh. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, cảm nhận cái hơi thở đã lâu anh không được cảm nhận.

Tần Thiên Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ đã rơi ra một nửa. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Tần Thiên Lăng đặt tay lên mặt Lãng Minh vuốt ve.

Tần Thiên Lăng bị cuốn trôi theo cảm xúc, anh mυ'ŧ sâu môi của Lãng Minh một cách kịch liệt. Lãng Minh cựng quậy nhưng may mắn không tỉnh dậy.

Tần Thiên Lăng bị thức tỉnh. Anh đang làm cái gì đây? Rõ ràng là muốn từ từ chậm rãi kéo Lãng Minh dần dần trở lại trước đây. Nếu cứ không kiềm chế như vầy thì mọi công sức coi như đổ sông đổ biển.

Tần Thiên Lăng bất lực tự đánh vào đầu, tự làm mình tỉnh táo.

“Mày điên rồi…Đừng như thế nữa…”

_Continue_