Từng bước Tần Thiên Lăng đi xuống bậc thang, tim anh từng nhịp co thắt lại. Anh mong chờ Lãng Minh sẽ xuất hiện trước mặt anh.
Và điều đó lại không xảy ra. Đoạn đường từ lầu ba tới xuống thì Lãng Minh đi mất từ lâu. Tần Thiên Lăng xuống dưới lầu, không thấy bóng lúc nãy đâu mà tuyệt vọng, vì anh hy vọng quá mức.
Tần Thiên Lăng chạy như điên khắp con đường đó. Anh mong sẽ thấy hình dáng lúc nãy một lần nữa.
Tần Thiên Lăng tìm, tìm và tìm nhưng cũng không thấy Lãng Minh đâu. Anh tự nhủ đã lầm tưởng, Lãng Minh đã mất từ lâu rồi mà.
Người Tần Thiên Lăng mồ hôi nhễ nhại, phía sau áo đã thấm một mảng nước. Khi Tần Thiên Lăng rút hết hy vọng, buông bỏ tất cả mọi thứ thì có một giọng nói cất lên.
“Anh có thể tránh ra không?”
Tần Thiên Lăng khó chịu nhìn lên nhưng lập tức thay đổi sắc mặt. Khuôn mặt Lãng Minh biến dạng nhưng Tần Thiên Lăng vẫn nhận ra.
Người vợ bấy lâu anh nhớ nhung thật sự đang đứng trước mặt anh.
Tần Thiên Lăng đột ngột đứng thẳng dậy, siết eo Lãng Minh, tấn công tới tấp vào đôi môi mềm kia.
Lãng Minh tự dưng bị siết lấy, thẳng chân đá mạnh vào hạ bộ của Tần Thiên Lăng vô cùng dứt khoát.
Tần Thiên Lăng đón nhận một thứ cảm giác thốn thốn, ngã ra đường.
“Lãng…Minh…à…”_Tần Thiên Lăng tội nghiệp
“Tên khốn… bị hâm hả?”_Lãng Minh hung hăng đá vào người Tần Thiên Lăng
Có lẽ, Lãng Minh hơi quá chân, Tần Thiên Lăng đau đến nhăn mặt.
“Em làm thế này. Sau này, làm sao mà dùng được?”_Tần Thiên Lăng đứng dậy, lấn đến chỗ Lãng Minh
Lãng Minh rụt rè lùi xuống.
“Đừng có làm càng…”_Lãng Minh bị đẩy đến một góc
Tần Thiên Lăng chuyển sang chế độ nhìn Lãng Minh chằm chằm. Anh nhìn Lãng Minh với ánh mắt vô cùng dịu dàng làm Lãng Minh phút chốc bị cuốn theo.
“Khuôn mặt của em…sao thành thế này?”_Tần Thiên Lăng
Động đến nỗi xấu hổ của Lãng Minh. Anh lập tức bực tức, đánh mạnh vào thân dưới của Tần Thiên Lăng một lần nữa.
“Tôi cho cái này không dùng được nữa luôn.”
Sau khi hành xự xong, Lãng Minh liền chuồn đi, chân của anh thì nhanh lắm.
Tần Thiên Lăng chưa bao giờ thảm như thế. Anh bị vợ anh cưỡng chế “tước đoạt chức năng”.
Tần Thiên Lăng khó khăn đứng lên.
“Tiểu Minh…em đúng quá ác mà…”
Tần Thiên Lăng lên xe, đuổi theo Lãng Minh. Anh chắc chắn, đây là vợ anh.
Lãng Minh chẳng đi đâu xa, chỉ đi loanh quanh, tìm nơi nào đó để ngủ được một giấc. Nơi Tần Thiên Lăng và Lãng Minh gặp lúc nãy là nơi Lãng Minh thường xuyên ở đó mà ngủ.
“Chết tiệt…cũng tại có tên đó… chiếm chỗ ngủ của mình.”
Lãng Minh phải đi bộ ở một đoạn dài để tới một khu ổ chuột. Xung quanh đó, toàn những người nghiện ngập, còn có những kẻ nhậu nhẹt cả ngày.
Lãng Minh sống ở nơi đó nhưng không bị nhiễm những thói quen xấu đó. Sở dĩ anh ở đó vì có một người.
Cậu ta tên là Tạ Nhất Hữu, người đã cứu Lãng Minh ra khỏi đám cháy ngày nào. Cậu ta và Lãng Minh cứ ngày ngày sống ở khu ổ chuột đó, thỉnh thoảng có đi ăn xin để kiếm bữa cơm qua ngày.
“A Hoả…anh trở về rồi?”
Từ đó đến giờ, Tạ Nhất Hữu chỉ gọi Lãng Minh là A Hoả vì không biết lai lịch của Lãng Minh thế nào.
“Ừm…bị bọn côn đồ lấy mất cả rồi.”
Dáng người cao cao, da thì rám nắng bước lại gần Lãng Minh.
“Không sao…hôm nay em làm việc rất khá. Còn mua cả thịt cho anh nữa.”
“Cậu lại lãng phí…Sao không để tiền mà mua quần áo.”
Lãng Minh nói rất đúng. Tạ Nhất Hữu trông rất lôi thôi, mặt thì lem luốc, chẳng thèm lo gì cho bản thân. Hễ có chút tiền, thì cậu ta lại đi mua thức ăn cho Lãng Minh.
Lãng Minh thở dài, anh thật sự đã rất chán với việc sống chui rút trong khu ổ chuột này rồi.
Ban ngày phải đi bốc vác, ăn xin, ban đêm phải vào các vũ trường bưng rượu. Thế mà, cuối cùng, cũng chẳng kiếm được mấy đồng.
Lúc này, Tần Thiên Lăng đã đuổi đến đây. Anh đứng chầu chực ở trước con hẻm nhìn vào trong. Không đợi nỗi nữa, mạnh dạn đi thẳng tới nhà Lãng Minh.
Lãng Minh và Tạ Nhất Hữu đang ngồi ăn cơm bên trong thì Tần Thiên Lăng đập cửa xông vào.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy nam nhân đang ngồi cùng vợ anh thì máu đã lên tới đầu. Anh vội vàng kéo Lãng Minh đứng dậy.
“Em dám ở với một nam nhân như thế này?”_Ánh mắt Tần Thiên Lăng như một đám lửa đốt nóng cả Lãng Minh
Lãng Minh không biết tại sao Tần Thiên Lăng dám xông vào nhà anh một cách mạnh dạn như vậy. Đã thế còn chạy vào mắng vào mặt anh.
Tạ Nhất Hữu thấy Lãng Minh bị một tên lạ mặt ôm lấy thì liền kéo Lãng Minh đứng phía sau anh.
“Anh là ai?”_Tạ Nhất Hữu lớn giọng
Tần Thiên Lăng nhìn nét mặt Lãng Minh thì đã hiểu rõ tình cảnh. Dường như tai nạn năm đó đã làm mất đi toàn bộ ký ức của Lãng Minh.
“Hai người là gì của nhau?”_Tần Thiên Lăng dò hỏi
“Anh hỏi làm gì?”_Tạ Nhất Hữu gằng giọng
“Thì lúc nãy, tôi vừa hôn người đứng sau cậu…Hỏi xem có đắc tội gì với ai không?”_Tần Thiên Lăng cười gian
Lãng Minh khó chịu liếc nhìn Tần Thiên Lăng. Nét mặt đó vẫn làm Tần Thiên Lăng u mê.
Tần Thiên Lăng muốn nhào tới đem Lãng Minh về nhà ngay. Nhưng vì muốn cho Lãng Minh thêm thời gian để có thể tiếp nhận lại được mọi chuyện.
“Anh muốn gì ở hai chúng tôi?”_Tạ Nhất Hữu
“Ay…da…tôi chỉ muốn người kia… không cần cậu.”
Tạ Nhất Hữu nhìn theo hướng nhìn của Tần Thiên Lăng thì đột ngột thốt ra.
“A Hoả…đã đυ.ng chạm gì anh?”_Tạ Nhất Hữu
“Tôi là người nhà của Lãng Minh.”
Lãng Minh nghe thấy tên của mình thì có chút quen thuộc, bán tin bán nghi với lời nói của Tần Thiên Lăng.
“Người nhà? Anh là anh trai của A Hoả sao?”
“Anh trai? Nghe cũng được phết nhỉ?”_Tần Thiên Lăng gian tà
Tạ Nhất Hữu xoay sang trò chuyện với Lãng Minh.
“Anh nghĩ xem có thể tin người này có được không?”
Lãng Minh làm gì nghe Tạ Nhất Hữu hỏi. Trong đầu anh bây giờ rất loạn, Tần Thiên Lăng bảo là anh trai của anh, vậy nụ hôn ướŧ áŧ lúc nãy là gì?
Lãng Minh tự dưng nghĩ về nụ hôn lúc nãy, sinh ra cảm giác thích thích. Tính ra môi của Tần Thiên Lăng rất dẻo mà.
Tạ Nhất Hữu thấy Lãng Minh cứ ngơ ngơ thì lay lay người anh.
“Anh nghĩ xem có nhớ được gì không?”
Tạ Nhất Hữu nghi ngờ cũng đúng. Một người trông rất giàu có mà lại nhận người thân với A Hoả, anh phải cảnh giác chứ!
Lâu rồi, Tần Thiên Lăng không nhìn thấy Lãng Minh, anh chăm chú ngắm Lãng Minh mà không biết trời đất gì. Lãng Minh đứng ngay trước mắt anh mà cũng không biết gì.
“Này…nhìn đủ chưa?”
Tần Thiên Lăng đột ngột ôm lấy Lãng Minh.
“Em đã rất nhớ em…Tiểu Minh.”
Tần Thiên Lăng bất chấp như thế trước mặt Tạ Nhất Hữu. Anh siết Lãng Minh chặt hơn.
Lãng Minh cũng để yên cho Tần Thiên Lăng ôm, vì anh cảm thấy ấm, rất ấm và thực sự ấm áp. Tim Lãng Minh đập liên hồi vì câu nói thì thào lúc nãy của Tần Thiên Lăng.
Lúc trước kia, Lãng Minh cũng bị Tần Thiên Lăng cưa cho đỗ. Giờ mất trí nhớ rồi, không lẽ chỉ có vậy mà đỗ ra rồi.
Chỉ được thế có một lát, Lãng Minh lấy lại lý trí, đẩy Tần Thiên Lăng ra. Anh giữ lại một chút phẩm giá của mình, để người mới quen biết ôm mình cứng ngắt như thế mà không phản kháng gì, thì có chút mất mặt đó.
Bị đẩy ra thì chịu thôi, ôm bao nhiêu đó đủ rồi, Tần Thiên Lăng hời chán ra rồi. Mặt Lãng Minh đo đỏ, Tần Thiên Lăng thì cười mỉm mỉm.
Khung cảnh này có hơi kỳ lạ với những sắp ba mươi tuổi như họ. Nhưng thôi kệ, không cần quan tâm điều đó, tuổi là cái gì chứ? Là số thôi mà, bận tâm làm gì?
Tần Thiên Lăng nhướng mày tỏ vẻ đắc chí.
“Được thôi…tôi cho em một tuần để suy nghĩ…có theo tôi về hay ở nơi dơ bẩn này…”
Nghe vậy, Lãng Minh đồng ý luôn.
“Nhanh vậy sao? Một tuần không phải thời gian em suy nghĩ mà để tôi cưa đỗ em.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Thế là, Tần Thiên Lăng để lại một cái thẻ trên bàn rồi rời đi.
Dư âm hơi ấm của Tần Thiên Lăng vẫn còn vương vấn lại, Lãng Minh thẫn thờ như người mất hồn. Anh chẳng thèm dùng cơm nữa mà cuộn tròn trong chiếc chăn cũ kĩ mà ngủ thẳng một giấc đến chiều.
_Continue_