Chương 9: Thích
Hứa Đồng về nhà hôm ấy luôn luôn tự hỏi, Cố Thần sau bao lâu sẽ tìm cô. Nếu thời gian ngắn, chứng tỏ hắn kì thật đã muốn để ý cô – cô bởi vì nhìn thấy hắn bên người còn có người phụ nữ khác sẽ không vui, hắn nếu để ý cảm thụ của cô, nhất định sẽ mau chóng tìm cô an ủi. Nếu thời gian dài, cô nên tự xem kĩ lại một phen, xem có phải hay không còn dụ dỗ không đủ, không đúng chỗ, làm cho Cố đại thiếu gia đối chính mình như gần như xa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Làm Hứa Đồng ngoài ý muốn là, đêm hôm đó Cố Thần liền gọi điện thoại.
Hắn hẹn cô cùng nhau ăn cơm chiều. Cô khúm núm đáp ứng, ngữ khí chần chờ, giống như thực không tin chính mình không bị vất bỏ.
Buông điện thoại, Hứa Đồng hưng phấn muốn hét chói tai. Cô vốn tưởng rằng hắn nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới đến tìm cô, cũng không nghĩ đến, cô như thế xem nhẹ ảnh hưởng của chính mình đối với hắn.
Lục tủ quần áo, Hứa Đồng suy nghĩ một chút, tặc lưỡi kiếm một chiếc quần jean đen bó sát người cùng một chiếc áo x-teen rộng thùng thình.
Vừa ra trước cửa, cô soi gương nhìn lại.
Tốt lắm, ổn trọng mà không mất hoạt bát, thanh thuần lại hỗn loạn gợi cảm. Nhưng mà một thân quần áo phối hợp thế vậy, tác dụng làm sao chỉ có này đó?
Hứa Đồng đắc ý đối với chình mình trong gương nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng khoác túi khởi hành.
●︶︶●
Cố Thần đưa Hứa Đồng đi ăn, trong lúc ăn cơm, hai người có ngẫu nhiên trò chuyện với nhau, nhưng không gian không nhiều.
Ăn xong, Cố Thần đề nghị lái xe đưa cô đi đỉnh núi ngắm sao. Hứa Đồng không cự tuyệt.
Cố Thần đem xe chạy đến một gian biệt thự trên núi, nắm tay Hứa Đồng xuống xe.
Hứa Đồng hỏi: “đây là nơi nào?”
Cố Thần nói cho cô: “Một nơi rất tốt để ngắm sao!”
Hắn nắm tay cô cùng nhau đi vào biệt thự.
“Đây là nhà anh sao?” Cô hỏi, giống như thật sự không hiểu nơi ở của kẻ có tiền giống như hang của con thỏ giảo hoạt, không phải duy nhất, tùy ý phân tán.
Hắn ha ha cười khẽ, “Không phải, anh cũng không ở nơi này, chính là khi muốn ngắm sao thì mới tới đây.”
Hứa Đồng gật đầu, cười một chút, không hề vấn đề.
Trong lòng lại âm thầm nghĩ: nói trắng ra nơi này chẳng qua là nơi để hắn mang phụ nữ tới cùng nhau một đêm tiêu hồn. Làm gì khó khăn phải lập ra một cái tên lãng mạn thơ mộng như thế: ngắm sao!
Cố ý xây dựng một nơi kiều diễm ái muội thế này, lấy chất dẫn cháy tìиɧ ɖu͙© tốt nhất: rượu ngon, như vậy, chỉ cần mĩ nam vẫy tay một cái, cho dù là trinh tiết liệt nữ chỉ sợ cũng không thủ được đền thờ, tám chín phần mười là mất đi ý chí, tiến vào trong ngực hắn, cùng hắn “song tu” thành không gian sinh hoạt nam nữ.
Cố Thần đưa Hứa Đồng đến một gian phòng. Ngửa đầu nhìn lên, Hứa Đồng không gỏi sợ hãi than ra tiếng: “Phòng thật cao! Cửa sổ ở mái nhà! sao đẹp quá!”
Nóc phòng này hình bán cầu, từ một tấm thủy tinh lớn trong suốt mà tạo thành. Lơ đãng ngửa đầu nhìn, tiến đến trong tầm mắt là ánh sáng tinh không đẹp như mơ.
Cố Thần đem Hứa Đồng kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô nhẹ giọng thì thào: “Thích không?”
Hứa Đồng ngửa đầu, trừng một đôi mắt sáng trong suốt, vui vẻ gật đầu xinh đẹp nói “Thích!”
Cô thản nhiên một bộ dạng nhu thuận, thực sự đáng yêu không nói lên lời. Hắn nhìn cô ha ha cười nhẹ. Thân thể lại khuynh khuynh về phía trước, đầu lại thấp xuống phía dưới đi qua – hai má hắn đã cách cô rất gần, từng đợt hô hấp hướng mặt cô khẽ thổi, cô thậm chí có thể cảm giác được một luồng hơi thở ấm áp.
Hắn đưa tay dọc theo mặt cô, nhẹ nhàng xẹt qua, đem vài sợi tóc hỗn độn phía thái dường chậm rãi vén lên sau tai. Một nửa bên mặt cô thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay hắn, nhưng hắn chỉ dùng một bàn tay lượn lờ khêu gợi cảm xúc của cô, trêu chọc làm tim cô đập càng trở nên dồn dập.
Hắn lại thấp giọng hỏi cô: “Thích cái gì?”
Khoảng cách gần như vậy, tuy rằng trong lòng không bật đèn, nhưng dựa vào ánh trăng mờ ảo cô vẫn nhìn thấy rõ ràng khi hắn hỏi cô, hai khóe mắt hơi nheo lại, khóe miệng tỏa ra một chút hứng trí dạt dào cười, tia cười kia mang theo một hương vị tà tà xấu xa.
Cô nhìn hắn,nuốt nước miếng, một bộ ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời hắn: “Thích từ nơi này xem sao ... rất đẹp!” Hắn chăm chú nhìn xuống làm cho cô khẩn trương lên.
Hắn ý cười càng đậm, dụ dỗ cô nói cho hắn lời hắn muốn nghe. “Còn có gì? Chỉ là thích sao sao?”
Cô hợp với tình hình càng thêm ngượng ngùng, hai gò má tiêm tiêm hồng, chân tay dường như cũng thấy thừa thãi, đầu gục xuống dưới, “Đương nhiên ... không chỉ là sao ...”. Cô lại cúi đầu ngập ngừng, càng nói âm thanh càng nhỏ, nói xong lời cối cùng, thanh âm đã nhỏ tới mức không thể nghe rõ được.
Cố Thần không chịu dễ dàng buông tha cho cô. Hắn đưa tay chậm rãi nâng cằm cô, hai mắt chằm chằm mặt cô tỉ mỉ nhìn, “Trừ bỏ sao, còn thích cái gì, ân?”
Một tiếng “Ân?” làm cho Hứa Đồng trong phút chốc tê dại nửa người. Người đàn ông trước mắt này, thật sự là yêu nghiệt, cô cơ hồ có chút sợ hãi, cứ cùng hắn đối diện thế này, chính mình sẽ đánh mất tâm trí.
Trong lòng nổi lên một tia lo sợ không yên. Cô nhanh hạ mi mắt, giống như bộ dạng thẹn thùng không dám nhìn hắn, đúng lúc chặn lại ánh mắt dụ hoặc kia của tên yêu nghiệt.
Bị hắn làm cho nóng lên, cô rõ ràng xấu hổ, ưm một tiếng tiến vào trong lòng hắn, đem hai má chôn ở trong ngực hắn, lại yêu kiều nhu nhu nói: “Anh đều biết nha!”
Hắn lập tức cúi đầu cười, l*иg ngực hơi phập phồng chấn động, làm cô ở trong ngực hắn cũng nhẹ nhàng rung động theo.
Cô nghe được tiếng tim hắn đập, cũng nghe được chính tiếng tim mình đập
bùm, bùm .........
Cô cảm thấy trái tim hai người bọn họ giống như cùng nhau hợp lại.
Cô khẽ nhắm mắt.
Hai má bị hắn nâng lên. Môi bị một luồng nhiệt năng ướŧ áŧ bao vây. Một con rắn nhỏ linh động tiến vào trong miệng. Đầu lưỡi của cô bị con rắn nhỏ ma pháp, cuốn vào nhanh, không ngừng truy đuổi.
Không biết rằng ai cùng ai tại đây dưới ánh trăng đêm, vội vàng thở dốc, tim đập liên hồi?
Trăng tỏa ánh sáng in bóng hai người, đã sơm duyện hôn quên hết thời gian