Chương 4: Trao đổi
Những người chúng ta yêu thương, đôi khi chính là vũ khí có thể huỷ diệt ta.- - -
Thừa Tuyết chạy đến biệt thự của Mộc Ngân, liên tục nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa. Ngay lúc cô định bỏ đi thì chị Tiêu từ bên trong chạy ra mở cửa.
Thừa Tuyết thấy chị Tiêu hối hả, mồ hôi rơi đầy trên trán vẻ mặt vô cùng lo lắng.
-Chị Tiêu, Mộc Ngân cô ấy?-Thừa Tuyết bước vào nhà khi chị Tiêu mở cửa ra
-Mộc Ngân cô ấy bây giờ tinh thần rất loạn. Cô ấy liên tục đập phá đồ mặc chị ngăn thế nào.-chị Tiêu xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói
-Chị Tiêu, chị biết cô ấy chơi bạch phiến không?
-Biết. Chị có khuyên, Mộc Ngân cũng nói sẽ bỏ, nhưng chị không nghĩ cô ấy lại nghiện nặng đến thế.-chị Tiêu bất lực đáp
-Bây giờ báo chí đã chụp được hình ảnh Mộc Ngân hít bạch phiến rồi, có rất nhiều công ty tòa soạn điện thoại muốn hủy hợp đồng. Em không phải cũng...-chị Tiêu thoáng nhìn cô
-Không phải. Em và Mộc Ngân là bạn, làm sao trong lúc này lại hủy hợp đồng.-Thừa Tuyết vội giải thích
-Đáng lẽ chị nên ngăn Mộc Ngân lại khi cô ấy muốn đến bar Louis... ba Louis là địa bàn của Phàm thiếu kia, chắc chắn là một nơi không ra sao? Qủa nhiên liền bị người khác chụp hình lén.
-Chị nói... bar Louis là của Nhậm Tử Phàm!???
Thừa Tuyết thoáng ngây người, một luồn khí lạnh tràn đến xông thẳng vào lòng ngực của cô. Vô cùng lạnh lẽo.
-Đúng vậy. Cảnh sát không thể nhúng tay vào, cũng như không thể dẹp bỏ bar Louis đó.
-Chị Tiêu, chị chăm sóc Mộc Ngân thật tốt, bây giờ em phải đi ngay, em sẽ nhanh chóng lại tới xem Mộc Ngân thế nào. Sẽ nhanh thôi mọi chuyện sẽ giải quyết xong.
Thừa Tuyết bỏ lại câu đó liền quải ba lô chạy ra ngoài cổng rồi bắt taxi chạy đi.
Chị Tiêu khẽ nhăn trán, rồi lại nhìn lên tầng hai của biệt thự, nơi cánh cửa kính trong suốt kia, chiếc rèm cửa hơi hé ra một chút, khuôn mặt của cô gái diễm lệ xinh đẹp lộ ra phân nửa, ánh mắt liếc về chiếc taxi Thừa Tuyết vừa lên.
--- Tập đoàn Khởi Lạc ---
Thừa Tuyết sắc mặt đỏ bừng xuống taxi xông vào trong, đại sãnh vẫn tấp nập người như thế, dù có hàng trăm người bên trong cái tập đoàn to lớn hùng vĩ này, vẫn cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.
-Tiểu thư, cô đến là tìm ai?-nữ tiếp tân suy trì nụ cười tao nhã, hỏi cô
-Tôi đến tìm Nhậm Tử Phàm.-Thừa Tuyết hai tay run rẩy nắm chặt, kìm nén sự tức giận của mình lại
-Sao?
Nữ tiếp tân giật mình khi cô gọi thẳng tên của tổng tài bọn họ.
-Có gì kinh ngạc? Chưa thấy kẻ thù đến tìm anh ta trả thù sao? Nhậm Tử Phàm ở phòng tổng tài đúng không? Tôi không tin anh ta không biết tôi sẽ đến.-Thừa Tuyết hừ nhạt
-Tiểu thư, cô có hẹn trước không? Nếu không có chúng tôi không thể cho cô lên gặp ngài ấy được.
-Không nghe tôi nói anh ta biết rõ tôi sẽ đến tìm anh ta sao?
-Tiểu thư, hiện ngài ấy đang họp, phiền cô đợi một lát, khi họp xong chúng tôi sẽ báo lại.
-Quy tắc tập đoàn các người tôi không cần biết. Phòng họp ở đâu? Nếu không dẫn tôi lên, tôi nhất định bắt anh ta xuống tới đây.-Thừa Tuyết ngực phập phồng, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ gay cả lên
-Tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi...
-Có nói không?
-Là... là ở tầng bảy mươi.
Nữ tiếp tân bị thái độ của cô làm hoảng sợ, liền lắp bắp nói.
Thừa Tuyết không đếm xỉa đến nữ tiếp tân làm gì, liền quải ba lô bước vào thang máy thông dụng.
Nữ tiếp tân không nghĩ đυ.ng trúng con cọp cái, rồi giật mình sợ hãi khi thấy cô đã vào thang máy, liền điện thoại đến thư ký ở ngoài phòng họp.
-Thư kí Thái, có một cô gái xông lên phòng họp đòi gặp tổng tài, cô phải chặn lại, chúng tôi ở dưới đây ngăn không được cô ta.
[...Các người làm việc kiểu gì thế? Bảo vệ sao không kêu?...]
-Xin lỗi là chúng tôi tắc trách.
[...Được rồi, để tôi xử lý...]
Thang máy dừng ở tầng bảy mươi, Thừa Tuyết sắc mặt không mấy tốt đi ra khỏi thang máy, đi một mạch đến cánh cửa màu đen to đùng kia, bên ngoài có một cô gái đang đứng.
Cô ta mặc bộ đồ công sở màu đen tuyền, mái tóc quăn dài xõa ra, chiếc váy ngắn chưa đến đầu gối, áo sơ mi trắng bên trong khoét sâu vô tình như có như không lộ ra cảnh xuân, khoác thêm bên ngoài chiếc áo khoác đen tay dài. Khuôn mặt phủ một lớp phấn dày, môi tô son đỏ, xinh đẹp mà kênh kiệu.
Thừa Tuyết khinh thường liếc cô ta, bản mặt này không nhờ son phấn xem cô ta đẹp bao nhiêu.
-Nhậm Tử Phàm có bên trong không?-Thừa Tuyết tâm trạng cực kì không tốt
-Cô là ai mà dám gọi thẳng tên Phàm tổng?-Kim Mễ trừng mắt nhìn cô
-Đám các người thật phiền toái. Chưa từng thấy anh ta bị kẻ thù tìm đến trả thù hay sao? Tôi chính là đến tìm anh ta hỏi ra lí. Mở cửa phòng họp ra.-Thừa Tuyết lạnh lùng liếc Kim Mễ
-Kẻ như cô mà đòi gặp ngài ấy? Còn không xem lại mình. Tốt nhất cô đừng quấy rối nữa, nếu không ngài ấy tức giận thì hậu quả rất khó lường.-Kim Mễ khinh bỉ nhìn cô
-Tôi chính là muốn anh ta tức giận. Tôi muốn xem thử anh ta rốt cục muốn cái gì? Lại năm lần bảy lượt ngăn cản cuộc sống của tôi?-Thừa Tuyết chỉ vừa nghĩ đến thì tức giận đã trỗi dậy mạnh mẽ hơn
-Cô nghĩ mình là ai? Phàm tổng lại để ý đến một kẻ như cô?
-Tôi đang cảm thấy xui xẻo khi được anh ta "để ý" đây, nếu cô còn không mở cửa tôi sẽ xông vào.
-Cô dám!??
-Tô Thừa Tuyết tôi đã nói là dám... không mở chứ gì?
Không để Kim Mễ phản ứng, Thừa Tuyết đã quay người tổng cửa phòng họp ra. Kim Mễ thất kinh, muốn chạy đến ngăn nhưng đã muộn.
Cửa bị ai đó xông mở ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều ngoáy đầu nhìn người to gan lớn mất kia là ai, nháy mắt lộ ra vẻ lo lắng dành cho cô.
Nhậm Tử Phàm không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên chuyên tâm nhìn tập tư liệu trong tay.
-Mặc Phong.-Nhậm Tử Phàm khẽ lên tiếng, vẫn không ngước đầu lên
Mặc Phong hiểu ý, liền nhìn tất cả trong phòng họp, nói: "Buổi họp tạm thời hoãn lại, bây giờ có thể tan họp, mọi người tiếp tục công việc đi."
Tất cả mọi người không ai dám ở lại thêm dù muốn xem kịch hay, bọn họ mà ở lại có nước bị tống cổ ra khỏi Khởi Lạc. Liền cầm tài liệu đi ra khỏi phòng họp.
-Kim Mễ, đem hai ly coffee vào đây.-Nhậm Tử Phàm đặt tư liệu lên bàn họp, hai tay đặt lên bàn đan vào nhau
-Vâng.-Kim Mễ cứ ngỡ mình sẽ bị quở trách hoặc trừ tiền lương chẳng hạn, không nghĩ anh lại chỉ bảo đem hai ly coffee vào
-Không cần, tôi không ở lại lâu đâu.-Thừa Tuyết chán ghét nhìn Nhậm Tử Phàm
-Mặc Phong, Kim Mễ, hai người ra ngoài đi, không có sự cho phép của tôi, không ai được vào.
-Vâng.
Cửa đóng lại, không gian rộng lớn nhưng lại vô cùng lạnh lẽo mặc dù máy điều hòa đang bật, Thừa Tuyết ánh mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận nhìn Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế chủ tọa.
-Chuyện của Mộc Ngân là anh làm đúng không?
-Không bằng không chứng, cô dựa vào đâu mà nói tôi làm?-Nhậm Tử Phàm nhàn nhã dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực thích thú hỏi
-Dựa vào lời nói tối qua của anh. Anh hẳn đã suy tính trong lòng mới nói ra như thế.
-Đúng vậy. Nhưng mà dựa vào cô, có thể làm gì tôi?
Thừa Tuyết nhất thời tức giận thêm, không ngờ anh lại có thể nói ra dễ dàng cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô như vậy.
-Anh suy cho cùng là vì cái gì?
-Không phải tôi đã nói rồi sao? Thứ tôi muốn, chính là mạng sống của cô.
-Anh... anh rốt cục có phải là Khiêm Lạc không? Hay là anh có quen Khiêm Lạc?-Thừa Tuyết suy nhược nhỏ giọng hỏi
-Cô nghĩ... trên đời này có mấy người được như tôi? Cho dù tôi quen Khiêm Lạc cô nói thì sao? Tôi và anh ta, mãi mãi là hai người khác nhau.
-Vậy thì... tôi đã làm gì anh? Vì sao anh lại phải hết lần này đến lần khác dồn ép tôi?
Thừa Tuyết như một con thỏ run rẩy sợ hãi đứng trước một con sói hung hăng, có thể bị con sói vồ lấy ăn thịt bất cứ lúc nào.
-Thứ mà tôi muốn, không cần đến lý do.
Người đàn ông này, quả thật rất ngông cuồng tự đại.
-Chúng ta trao đổi.-Thừa Tuyết hít một hơi thật sâu vào lòng ngực mình
-Trao đổi? Nói thử xem.
Người đầu tiên dám trao đổi với anh chỉ có một mình cô mà thôi.
-Mạng sống của tôi, đổi lấy những bức hình kia của Mộc Ngân, anh còn phải kêu người nói rõ vụ Mộc Ngân là hiểu nhầm.
-Tự do.-Nhậm Tử Phàm môi nhếch lên, tà mị nhìn Thừa Tuyết
Tự... do!??
-Tự do của cô, đổi lấy danh tiếng của Mộc Ngân, đổi lấy sự bình yên của Ôn Thị.
Thừa Tuyết vô thức lùi về sau hai bước, sợ hãi nhìn anh, trong đầu cô lúc này mới ý thức được, anh không những thủ đoạn đa đoan mà là tàn nhẫn như Diêm La Vương chuyển thế.
Con người mất đi tự do, là sự kìm hãm đau khổ nhất.
-Nhậm Tử Phàm, anh đừng có quá đáng.-Thừa Tuyết hét lên, hai tay run rẩy nắm chặt lại
-Ồ, vậy là cô không chịu trao đổi rồi. Tiếc thật, giữa chúng ta chắc không còn gì để nói nữa.-Nhậm Tử Phàm đứng lên, dáng người cao to lịch lãm vô cùng
-Chỉ cần... chỉ cần có sự tự do của tôi thôi, anh sẽ buông tha Ôn Thị và Mộc Ngân đúng không?-Thừa Tuyết thanh âm như bị xé rách
-Đúng vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, thì bọn họ sẽ bình yên.-Nhậm Tử Phàm dừng bước trước mặt cô ở cự li vừa phải
-Được, anh nói được phải giữ được lời hứa.-Thừa Tuyết cắn chặt môi, đi đến quyết định cuối cùng
Nhậm Tử Phàm đưa tay lên nâng cằm cô lên, khuôn mặt vô cùng mị hoặc, hơi nghiêng mặt, tiến tới môi cô.
Thừa Tuyết theo quán tính liền nghiêng đầu tránh né, hai bờ vai cô run rẩy kịch liệt.
-Đây là cách cô nên làm hài lòng tôi sao?
-Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen.-Thừa Tuyết vẫn tránh né anh, nhỏ giọng nói
-Ở bên cạnh tôi, cô nên học cách lấy lòng tôi đi.
-Tôi biết rồi.
-Đây là chìa khóa của biệt thự Hàn Lâm ở đường XX, cô đem đồ dọn đến đó đi.-Nhậm Tử Phàm đưa một chiếc chìa khóa vàng bóng loáng đến trước mặt cô
-Sáng mai tôi sẽ dọn đến.-Thừa Tuyết chần chừ giây lát cuối cùng cũng cầm lấy
-Có cần tôi kêu Mặc Phong đến giúp không?
-Không cần. Tôi có thể tự đi. Tôi mong, anh sẽ giữ lời.
Thừa Tuyết bỏ lại câu đó cũng lẳng lặng quay đầu quải ba lô bước ra khỏi phòng họp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc chìa khóa, run rẩy sợ hãi.
Thừa Tuyết ra khỏi phòng họp, cả người đã không ngừng run sợ, lòng bàn tay bị mồ hôi làm ẩm ướt, ánh mắt như chết lặng. Tự do của cô, rồi sẽ không còn.
Nhậm Tử Phàm đứng cạnh bàn họp bàn tay gõ vài nhịp lên đó, gương mặt đẹp đến mê hoặc lòng người nhưng lại hung ác đến đáng sợ.
Đây, chỉ là bắt đầu. Anh vẫn còn rất nhiều thứ dành cho cô.
-Tô Thừa Tuyết...
. . .
Thừa Tuyết rời khỏi Khởi Lạc liền bắt taxi rời đi, ở đây quá ngột ngạt, làm cô rất bức bách khó chịu, gần như ngạt thở. Cô không biết quyết định đó của cô là đúng hay sai, nhưng mà cô không có lựa chọn, mọi chuyện đều là muốn dồn ép cô cả.
-Tiểu thư, cô đi đâu?-bác tài hỏi cô
-Đến... công viên Rosso đi.-Thừa Tuyết ngập ngừng một lát
Rosso lấy theo tiếng Ý, nghĩa là đỏ. Công viên Rosso hay gọi là công viên đỏ, bởi vì nơi này được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ của lá phong đỏ, cả công viên đỏ rực như một ngọn lửa nhất là vào mùa thu. Lá phong đỏ được trồng khắp nơi ở công viên Rosso, Thừa Tuyết rất thích đến đây, mỗi lần đến đều cùng Khiêm Lạc nắm tay nhau bước qua Vòm Lá Phong.
Hai bên từng cây phong xòe ra tán lá cùng những chiếc lá đỏ rực rồi "chụm đầu" vào nhau tạo ra một vòng cung nối dài ở giữa là con đường lát gạch thẳng tấp, thích hợp dành cho những cặp tình nhân dắt tay nhau bước qua Vòm Lá Phong.
Thừa Tuyết bước vào con đường Vòm Lá Phong, hai bên là hai hàng cây phong nối dài như vô tận, bây giờ vẫn chưa vào thu nên lá vẫn chưa chuyển đỏ, mà đang có màu xanh vàng, nhưng cũng rất đẹp mắt và rực rỡ.
Năm năm trước, có ai đó nói với cô rằng nếu được đứng giữa rừng phong đỏ, những muộn phiền theo gió cũng bay đi. Đơn giản chỉ là nhặt một chiếc lá phong ép vào trang vở... Hay khi nhìn thấy những tia nắng ngày mới sau chiếc lá phong dưới ánh mặt trời.
Dù ý nghĩa của nó có thật đến đâu, thì tất cả chỉ muốn nói lên một điều: "Mỗi con người chỉ có một trái tim, chỉ có một cuộc đời , ngoài hít thở để sống, làm lụng để tồn tại, ai cũng mong được sống là chính mình, được mỉm cười để xua tan muộn phiền. Được chạm tay vào cánh cửa yêu thương và hạnh phúc."
Hai mắt Thừa Tuyết đỏ hoe nhìn lá phong đang rơi xuống mặt đất, giọng nói của Khiêm Lạc văng vẳng bên tai cô, thật dịu dàng, thật ấm áp.
Khiêm Lạc, anh có trách em khi em dễ dàng đồng ý đổi sự tự do của mình cho Nhậm Tử Phàm không? Chắc anh giận em lắm nhỉ? Anh giận em lắm... nhưng mà em thật sự không đấu lại anh ta... không có anh bên cạnh, em trở nên rất yếu đuối, phải chi lúc này có anh bên cạnh em, để em dựa vào vai anh cho em biết em còn có anh làm điểm tựa thì hay biết mấy.
Thừa Tuyết ngồi xuống hàng ghế gần đó, cô nhớ lúc đó cô tựa đầu vào vai anh, thật an toàn, thật tin tưởng vào bờ vai vững vàng kia sẽ bảo vệ cô thật tốt. Anh còn ôn hòa xoa đầu cô bảo rằng bờ vai của anh, mãi mãi dành cho cô tựa vào.
Nhưng mà bây giờ, cô muốn tựa vào, lại không có.
-Khiêm Lạc... anh lừa em...
Lúc Khiêm Lạc ra đi, cô thật sự rất đau khổ, đau đến tâm can như bị cào xé, mặc cô gọi anh thế nào, anh cũng không tỉnh dậy, một lời tạm biệt cũng chưa nói cho cô nghe.
Thừa Tuyết ụp mặt vào lòng bàn tay của mình, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra khỏi hốc mắt, lâu lắm rồi cô mới khóc, muốn hôm nay khóc cho hết nỗi đau khổ được che giấu năm năm qua, từ hôm nay sẽ không rơi nước mắt nữa.
Con người Nhậm Tử Phàm, cô không thể yếu đuối trước mặt anh, chỉ có thể mạnh mẽ kiên cường chống chọi, nếu không anh ta sẽ xem thường cô.