Chương 22: Đem thân làm mồi nhử
Mây trắng như đóa hoa mỉm cười với em, thấy dáng chàng đang cưỡi ngựa lại gần, anh tuấn nho nhã, những chuyện trong quá khứ lại lần lượt hiện về. Em muốn nói thật to với chàng rằng, từ rất lâu rất lâu rồi, bóng hình chàng đã in đậm trong lòng một người con gái tên là Thẩm Tiếu Phi…Những con ve bên ngoài cửa sổ vẫn kêu không mệt mỏi, ra rả hát suốt ngày, từ sáng sớm đến khi mặt trời xuống núi, khi ánh nắng màu vàng cam cuối cùng bị đêm đen bao phủ.
Định Bắc Vương Cao Duệ chưa chết, Khiết Đan muốn mượn sứ đoàn cầu thân để che mắt thiên triều, nhân cơ hội đó tiến công về phía Nam khiến thiên triều trở tay không kịp.
Trong phòng Tiếu Phi, Đỗ Ngân Hôn và Vệ Tử Hạo thần sắc nghiêm túc, nghe Tiếu Phi nói hết tình hình, hai người đều cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng.
Đỗ Hân Ngôn nhìn Vệ Tử Hạo, bỗng bật cười: “E là Gia Luật Tòng Phi không ngờ rằng Thẩm tiểu thư lại nói ra mọi chuyện, mười hai canh giờ nữa bao vây dịch trạm, chúng ta vẫn còn thời gian. Tử Hạo, ta nghĩ biên giới chắc chắn đã bị phong tỏa, nhưng điều đó không thể ngăn cản được huynh, đúng không? Chỉ huynh mới có thể trở về thiên triều báo tin”.
Vệ Tử Hạo đứng dậy nói: “Đệ yên tâm, giờ ta sẽ đi ngay”.
Đỗ Hân Ngôn lấy từ trong người ra một bức thư, nghiêm mặt nói với Vệ Tử Hạo: “Tử Hạo, trước khi đến Khiết Đan, ta đã bàn tính kỹ càng với Từ tướng quân đang trấn giữ thành Trấn Định. Dọc Hoàng Hà đều bí mật canh phòng cẩn mật, đại quân Hoài Bắc, Hoài Nam đang ngầm tiến về phương Bắc. Tử Hạo, cầm bức thư này, huynh chính là khâm mệnh đốc quân”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn Vệ Tử Hạo, nói tiếp: “Nếu đại quân Khiết Đan thực sự vượt qua Hoàng Hà xâm phạm phương Nam, đây chính là cơ hội của huynh! Chỉ khi lập được quân công, bách quan mới tâm phục khẩu phục huynh!”.
Hành động của Đỗ Hân Ngôn khiến Vệ Tử Hạo vô cùng kinh ngạc, khi Tiếu Phi bị bệnh phải ở lại Trấn Định, Đỗ Hân Ngôn đã sắp xếp mọi việc sao? Vệ Tử Hạo nhận thư, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Vệ Tử Hạo muốn bước vào con đường quan lộ, muốn vượt qua Đỗ Hân Ngôn. Vậy mà lúc này, Đỗ Hân Ngôn lại chọn ở lại Khiết Đan, lại còn tặng cho chàng cơ hội lập công.
Vệ Tử Hạo nhìn Đỗ Hân Ngôn thở dài: “Hân Ngôn, ta đã nói mà, ta không nhìn thấu đệ, không biết suy nghĩ thật sự của đệ là gì?”.
“Ta thì biết được suy nghĩ thật sự của huynh!”. Giọng nói của Đỗ Hân Ngôn bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ rõ vẻ châm biếm: “Chuyến đi này của huynh là nhằm vào ta. Giờ hoàng thượng đã nghi ngờ ta, huynh chính là đôi mắt của hoàng thượng, theo dõi nhất cử nhất động của ta. Ta không biết tại sao huynh lại đặt Tiếu Phi vào tình cảnh này, ta chỉ biết, huynh nhất định sẽ đối xử tốt với Thiển Hà, đúng không, Vệ đại nhân?”.
Vệ Tử Hạo toát mồ hôi, ánh mắt Đỗ Hân Ngôn sắc như dao. Đỗ Hân Ngôn không nói hết, nhưng Vệ Tử Hạo cảm thấy chàng đã hiểu hết mọi điều.
Nếu những lời vừa rồi của Đỗ Hân Ngôn là mùa đông băng giá, thì bây giờ, nhìn lại Đỗ Hân Ngôn, sông đã tan băng, gió xuân ấm áp.
Chàng cười vỗ vai Vệ Tử Hạo, nói: “Mỗi người một chí, ta không ngăn cản huynh thăng quan phát tài. Có điều, Tử Hạo, huynh đừng biến ta thành kẻ địch giả tưởng của huynh, trực giác của huynh rất đúng. Người con gái trong lòng ta chính là Thẩm Tiếu Phi. Huynh muốn tìm sơ hở của ta nên ra tay với Tiếu Phi cũng không sai. Ta muốn bắt Cao Duệ rồi đưa Tiếu Phi đi, ta sẽ không trở vể triều làm An Quốc hầu nữa. Huynh hãy chuyển lời với hoàng thượng, Hân Ngôn vẫn là Hân Ngôn trước kia”.
Những lời này còn khiến Vệ Tử Hạo chấn động hơn, Tử Hạo đờ đẫn nhìn Đỗ Hân Ngôn, không biết nên làm thế nào.
“Tử Hạo, có điều ta vẫn muốn huynh trả món nợ ân tình này. Nếu Cao Duệ không ở Khiết Đan, mà đã trở về thiên triều, vì Tiếu Phi, huynh phải giữ lại mạng sống của Cao Duệ. Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, quan lộ vinh hoa phú quý nhưng sao được tự tại như ngao du giang hồ. Huynh hãy bảo trọng”.
Đỗ Hân Ngôn nắm tay Tiếu Phi, họ nhìn nhau cười.
Trong lòng Vệ Tử Hạo bỗng hiện lên hình ảnh của Thiển Hà. Tử Hạo hâm mộ nhìn hai người họ, như bỗng hiểu ra tại sao Đỗ Hân Ngôn lại quyết định như vậy.
Tử Hạo khẽ cười đáp: “Hân Ngôn, ta tâm phục khẩu phục rồi. Ta đi đây, hai người cũng bảo trọng! Ta sẽ dặn dò hộ vệ phái Đàm Nguyệt bí mật bảo vệ hai người”.
Khi bóng Vệ Tử Hạo đã mất hút trong bóng đêm, Tiếu Phi mới uể oải nói: “Nói đi, chàng còn bao nhiêu chuyện giấu em?”.
Đỗ Hân Ngôn kéo Tiếu Phi cười nói: “Mùa hạ ở phương Bắc cũng mát mẻ dễ chịu, ta dẫn nàng đến một nơi yên tĩnh uống rượu nhé?”.
Ngồi trên nóc nhà, trên đầu là bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, Tiếu Phi chống cằm nhìn lên trời hồi lâu rồi nói: “Đẹp quá!”.
“Còn thứ này nữa!”. Đỗ Hân Ngôn mang ra một bình rượu.
Hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng, Tiếu Phi mở to đôi mắt, khẽ reo lên: “Túy Xuân Phong?”.
Đỗ Hân Ngôn mỉm cười nhìn nàng nói: “Bên bờ hồ Tiểu Xuân, nàng mời ta uống Túy Xuân Phong, ta không dám uống, về nhà mới thèm, nên đến Ninh gia ở Giang Nam đòi được hai mươi vò Túy Xuân Phong, đáng tiếc đây là bình cuối cùng”.
Tiếu Phi nhớ lại lần đốt lều cỏ sau khi bị Đỗ Hân Ngôn nhận ra thân phận thì cười khúc khích. Nàng cầm bình rượu uống một ngụm lớn, khen: “Ngon thật!”.
Đỗ Hân Ngôn chau mày, nói: “Ta vẫn cảm thấy lạ, tửu lượng của nàng sao lại tốt thế?”.
“Từ trong bụng mẹ đã thế rồi! Cha em đâu có uống giỏi như thế!”. Nói đến đây Tiếu Phi lại cảm thấy buồn.
“Ta đã điều tra rất lâu, vẫn không biết mẹ nàng là người thế nào. Nàng giống mẹ đúng không?”.
Tiếu Phi nhìn lên bầu trời hồi lâu không đáp. Đỗ Hân Ngôn thấy nàng đau lòng thì chuyển chủ đề, “Ngày mai chúng ta tương kế tượu kế, nàng phải lấy được sự tín nhiệm của hắn ta, theo hắn ta vào vương cung”.
“Còn chàng? Nếu chàng giả trúng độc, hắn ta thừa cơ ra tay thì làm thế nào?”. Tiếu Phi phản đối.
Đỗ Hân Ngôn nhẫn nại giải thích: “Thuốc Gia Luật Tòng Phi đưa cho nàng không có độc, chỉ làm tan công lực của ta, giả bị tiêu tan công lực đối với ta không phải là việc khó. Với tính cách của Cao Duệ, chắc chắn sẽ đích thân đến gặp ta, ta sẽ nhân cơ hội đó mà bắt lấy hắn ta. Yên Nhiên và Vạn Hổ đã đến thành U Châu từ lâu rồi. Còn cả hộ vệ của phái Đàm Nguyệt và mật thám của Giám Sát Viện ẩn náu ở Khiết Đan, họ sẽ bí mật giúp đỡ chúng ta. Không phải lo lắng cho sự an toàn của ta. Để nàng theo Gia Luật Tòng Phi vào vương cung, nàng mới có cơ hội thuyết phục vua Khiết Đan không xuất binh”.
Tiếu Phi lo lắng nói: “Võ công có cao đến mấy, cũng khó địch nổi nghìn quân vạn mã. Họ bao vây dịch quán, dù võ công của chàng có cao cường đến đâu cũng khó thoát ra được”.
Đôi mắt Đỗ Hân Ngôn lấp lánh ánh sáng trí tuệ. Chàng nói chắc chắn: “Thế nên ta phải lừa được Gia Luật Tòng Phi, lừa được hắn mới có thể tranh thủ được thời gian và cơ hội. Tuy hiện giờ Khiết Đan tôn tộc Gia Luật lên làm vương, nhưng mỗi bộ tộc lại có tộc trưởng riêng của mình. Giám Sát Viện có mật thám ở thành U Châu, bí mật kết giao với tám bộ tộc trong suốt thời gian qua. Trước đây Khiết Đan xâm lấn phương Nam đều vì giáp hạt vụ xuân hay vụ đông không có lương thảo, mùa này là mùa chăn thả gia súc, tám bộ tộc sẽ không đồng ý xuất binh. Theo những phân tích tình báo ta nhận được, Gia Luật Tòng Phi ngày mai bao vây sứ đoàn, là muốn đặt tám bộ tộc vào thế đối đầu với thiên triều. Cao Duệ làm nội ứng, thiên triều không có chuẩn bị, sứ đoàn lại bị bao vây. Như vậy, vua Khiết Đan và tộc trưởng các bộ tộc sẽ bị đặt vào thế đã rồi hoặc vì hám lợi mà đồng ý với đề nghị của Gia Luật Tòng Phi. Đợi đến khi họ thương thảo xong, Tử Hạo đã trở về Trấn Định. Thiên triều đã có phòng bị thì Khiết Đan sẽ lại dao động, sẽ không xảy ra chiến tranh đâu”.
Tiếu Phi khẽ thở dài: “Giờ chúng ta có thể rời đi thì tốt biết mấy, chỉ cần Cao Duệ còn sống, em sẽ không chết. Cao Duệ không chết trên chiến trường, chắc chắn sẽ quý trọng tính mạng của mình”.
Đỗ Hân Ngôn cười: “Chỉ cần biết được tung tích của Cao Duệ, ta sẽ có cách để hắn ta giải cổ độc cho nàng. Tiếu Phi, mặc dù ta không còn là quan của triều đình, nhưng ta vẫn cố gắng hóa giải trận chiến này. Vẫn phải làm khó nàng vào cung một lần, bởi vì ta biết nàng có liên hệ với vua Khiết Đan. Ta đoán, trong vương cung Khiết Đan chắc chắn có người giúp nàng!”.
Trong mắt Tiếu Phi ánh lên vẻ kinh ngạc, hồi lâu nàng mới nói: “Hóa ra chàng biết”.
Đỗ Hân Ngôn nắm tay nàng chân thành nói: “Ta không biết người đó là ai ta chỉ biết chắc chắn đó là người nàng tín nhiệm, đúng không? Có người đó, nàng vào vương cung sẽ không gặp nguy hiểm”.
Mắt Tiếu Phi lấp lánh ánh nước, nàng dựa vào vai Đỗ Hân Ngôn khẽ nói: “Lý Bá là thị tòng của mẹ em. Năm em mười lăm tuổi ông ấy đến thăm em theo di nguyện của mẹ. Em đã cầu xin ông ấy mang em đi, nhưng ông ấy nói đã thề độc với mẹ, sẽ không làm việc gì có lỗi với cha em. Em chỉ còn cách nhờ ông ấy giúp em liên hệ với vua Khiết Đan. Số lương thực của Giang Nam đúng là đã được đưa đến tay vua Khiết Đan qua Lý Bá. Lúc đó, em chỉ một lòng muốn rời khỏi tướng phủ, em không tin Cao Duệ, cũng không tin Vệ Tử Hạo. Em muốn tìm đến một thế lực sau này có thể cứu được tính mạng mình. Nếu Cao Duệ thành công, lại muốn gϊếŧ em, Khiết Đan sẽ dùng vũ lực ép hắn thả em. Đó cũng chính là điều kiện để em đổi gạo lương. Cao Duệ thất bại, vua Khiết Đan sẽ không cần thực hiện lời hứa. Đối với vua Khiết Đan mà nói, trong cuộc giao dịch này, ông ấy không hề phải chịu một chút thua thiệt nào”.
“Lý Bá đã biết nàng đã đến U Châu, sao vẫn không đến dịch quán tìm nàng?”.
Tiếu Phi lườm Đỗ Hân Ngôn một cái rồi nói: “Tối nào chàng cũng ngủ trên nóc phòng em, lại không cho em ra ngoài, ông ấy làm gì có cơ hội!”.
Đỗ Hân Ngôn bối rối hỏi: “Sao nàng biết?”.
“Em sai Ngọc Danh đặt mấy chậu nước ở đầu giường, chàng tưởng là em sợ nóng à? Em để đấy để nhìn trong chậu nước xem đêm hôm khuya khoắt có ai đến dỡ ngói phòng mình không”. Nói xong nàng cười vô cùng đắc ý.
Tiếng cười trong veo, vang vọng trong đêm mùa hạ, như một đóa hoa tỏa hương thơm mát trong đêm, khiến Đỗ Hân Ngôn ngơ ngẩn. Chàng nhìn những vì sao trên trời hùng hồn nói: “Nàng không cảm thấy nằm trên nóc nhà ngắm sao chìm vào giấc ngủ còn dễ chịu hơn ngủ trong phòng sao?”.
Nói xong chàng cũng không nhịn được mà bật cười.
Trời dần sáng, bên ngoài dịch quán dần trở nên ồn ào, họ đã nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, Tiếu Phi cười với Đỗ Hân Ngôn nói: “Chàng giả vờ bị phát tán công lực, có thật là không thể nhận ra không?”.
Đỗ Hân Ngôn đứng dậy: “Họ đến rồi…”.
Bỗng chàng ôm lấy ngực, lông mày chau lại.
Tiếu Phi ngạc nhiên hỏi: “Chàng sao thế?”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn ra ngoài cửa, giọng nói hết sức dịu dàng: “Phi Nhi, nàng vào vương cung phải cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì bất thường, nàng không cần để ý đến ta, cứ bảo Lý Bá đưa nàng đi trước. Nàng không có võ công, ở lại sẽ chỉ càng vướng víu cho ta. Nàng hứa với ta nhé!”.
Thấy Tiếu Phi gật đầu, Đỗ Hân Ngôn thuận thế ngồi bệt xuống đất, nháy mắt với nàng nói: “Đã giả thì phải cho giống thật. Lát nữa cho dù có xảy ra việc gì, cũng không được để họ nhận ra”.
“Em biết, chàng yên tâm, em rất giỏi lừa người mà”. Tiếu Phi tươi cười làm mặt quỷ với chàng.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, Tiếu Phi hít một hơi thật sâu, giấu đi nụ cười của nàng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Gia Luật Tòng Phi xuất hiện ở cửa. Trái tim Tiếu Phi lại đập thình thịch, cảm giác bị đóng băng khi ánh mắt ấy nhìn nàng lại ập đến. Sau lưng Gia Luật Tòng Phi chỉ có hai vệ sĩ. Cao Duệ không xuất hiện. Họ đã tính nhầm rồi.
“Người đâu, đưa Thẩm tiểu thư vào cung!”. Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Hân Ngôn, Gia Luật Tòng Phi khẽ mỉm cười, ra lệnh.
Tiếu Phi không yên tâm quay lại nhìn Đỗ Hân Ngôn, thấy chàng trấn tĩnh ngồi dưới đất, đưa mắt ra hiệu cho nàng. Tiếu Phi khẽ hỏi: “Không biết Định Bắc vương đang ở đâu? Điện hạ đã hứa với ta, sẽ giúp ta giải cổ độc”.
Gia Luật Tòng Phi lấy từ trong người ra một cái bình gốm nói: “Cổ trùng mẹ ở đây, về đến vương cung ta sẽ giúp nàng dẫn cổ trùng ra”.
“Đa tạ điện hạ”. Trong lòng Tiếu Phi dấy lên sự nghi hoặc, tại sao Cao Duệ lại lấy cổ trùng mẹ ra khỏi cơ thể mình? Cao Duệ hiện đang ở đâu? Cũng có thể phán đoán của Đỗ Hân Ngôn là đúng, trong tay Gia Luật Tòng Phi có cổ trùng mẹ, giải độc bằng cách này sẽ dễ hơn tìm thấy Cao Duệ nhiều lần. Nàng phải vào cung khuyên vua Khiết Đan từ bỏ ý định xuất binh, rồi đoạt lấy cổ trùng mẹ. Sau khi Tiếu Phi xác định rõ mục tiêu, nàng rảo bước đi theo binh sĩ ra ngoài.
Sau lưng bỗng có tiếng động, nàng quay người lại theo phản xạ, nhìn thấy Gia Luật Tòng Phi đánh một chưởng vào ngực Đỗ Hân Ngôn. Máu trào ra từ miệng, Đỗ Hân Ngôn chẳng kêu lên được tiếng nào đã ngã lăn ra đất. Lòng Tiếu Phi như chìm trong băng giá, điều này còn có thể giả được sao?
Gia Luật Tòng Phi xem mạch cổ tay của Đỗ Hân Ngôn, cười ha ha rồi đứng dậy. Hắn ta nhìn về phía sau Tiếu Phi, mỉm cười nói: “Ngọc Minh, ngươi làm rất tốt”.
Tiếu Phi kinh ngạc quay lại, Ngọc Minh đang đứng ở cửa, không dám nhìn nàng. Tiếu Phi nghiêm giọng hỏi: “Ngọc Minh, em đã làm gì?”.
Ngọc Minh sợ hãi nói: “Vương tử điện hạ nói, chỉ cần Đỗ hầu gia uống bình rượu đó, thì sẽ đưa Ngọc Minh về nhà”.
Tiếu Phi đờ đẫn nghĩ, Ngọc Minh vừa nói gì thế này? Bình rượu đó có vấn đề gì? Nàng cũng uống, sao vẫn không sao? Trong đầu nàng bỗng vang lên câu nói của Đỗ Hân Ngôn: “Chỉ là thuốc làm tiêu tan nội lực. Nàng không có nội lực, nên nàng không sao. Nhưng mà Đỗ Hân Ngôn… tay chân Tiếu Phi lạnh như băng.
“Ha ha, làm tốt lắm! Người đâu, đưa nó đến quân doanh cho ta! Những đứa thông minh biết nghe lời thế này, ta chắc các tướng sĩ sẽ rất thích đó!”. Gia Luật Tòng Phi ngang ngược cười lớn.
Ngọc Minh sợ quá kêu thét lên: “Không, điện hạ đã hứa với nô tỳ, sau khi việc thành sẽ đưa nô tỳ về thiên triều! Nô tỳ, nô tỳ không đi đến quân doanh đâu. Tiểu thư, tiểu thư ơi, cứu em!”.
Ngọc Minh bị đưa đi, tiếng khóc mỗi lúc một xa. Tiếu Phi vẫn đứng đó, nhìn Đỗ Hân Ngôn nằm trên mặt đất. Vết máu đỏ thẫm trên áo xanh còn chưa khô, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, chàng đã phát hiện ra mình bị mất công lực mà vẫn muốn giấu nàng? Chàng bảo nàng cứ mặc kệ chàng, bảo nàng cứ một mình trốn đi!
Gia Luật Tòng Phi đắc ý đứng trước mặt nàng, từ đôi môi mỏng thốt lên những lời tàn khốc vô tình: “Ta sợ Tiếu Phi mềm lòng, nên đã nhờ Ngọc Minh giúp nàng một tay”.
Hắn đã gϊếŧ Đỗ Hân Ngôn? Tiếu Phi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Gia Luật Tòng Phi ôm lấy nàng rồi ra lệnh: “Người đâu, canh giữ Đỗ Hân Ngôn, bao vây dịch quán, dốc sức truy bắt Vệ Tử Hạo!”.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy màn trướng xa hoa thì hoảng hốt ngồi dậy.
“Nàng tỉnh rồi à? Hóa ra nàng cũng nhát gan thật đấy?!”.
Giọng nói giễu cợt vang lên bên tai nàng. Tiếu Phi quay lại, thấy Gia Luật Tòng Phi mỉm cười ngồi trên chiếc ghế gấm cạnh giường.
Những gì vừa mới xảy ra lại hiện về trong đầu Tiếu Phi, nàng xuống giường, nói gằn từng tiếng: “Gia Luật Tòng Phi, vương gia thật là thâm độc, vương gia đã lợi dụng tâm lý muốn quay về thiên triều của Ngọc Minh, sao lại đưa nó vào địa ngục? Tấm chân tình của vương gia thật khiến ta sợ hãi. Ta nói rồi, vương gia không phải người đàn ông mà ta mong đợi, ta sẽ không lấy vương gia đâu, vương gia hãy từ bỏ ý định đó đi!”.
Gia Luật Tòng Phi vẫn không nổi nóng, đùa nghịch cái bình gốm trong tay, lãnh đạm nói: “Người đàn ông mà Tiếu Phi mong đợi là Đỗ Hân Ngôn đúng không? Nàng không bỏ độc vào trong rượu. Muốn lấy được sự tín nhiệm của ta là để ta giải cổ độc cho nàng, đúng không? Các ngươi tưởng rằng khi biết Đỗ Hân Ngôn mất hết nội lực bị bắt đi, Định Bắc vương sẽ đến gặp hắn phải không? Thật đáng tiếc, Định Bắc vương đã đưa cổ trùng mẹ cho ta, Ngọc Minh lại nghe lời bỏ độc vào rượu. Nên trách ai đây?”.
Tiếu Phi phẫn nộ vung tay định đánh thì cổ tay đã bị hắn giữ chặt. Giọng nói trầm thấp của Gia Luật Tòng Phi đầy tức giận, gương mặt tối sầm như bầu trời đầy mây đen lúc sắp mưa to. Hắn ôm nàng vào lòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn đã bị tiêu tan công lực, còn nhận của ta một chưởng. Hắn chưa chết, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu”.
Nghe nói Đỗ Hân Ngôn chẳng còn sống được bao lâu nữa, lòng Tiếu Phi đã loạn. Nàng hét lên vùng vẫy khỏi tay Gia Luật Tòng Phi, nước mắt như mưa: “Thả ta ra! Thả ta ra!”.
Ánh mắt của Gia Luật Tòng Phi dần trở nên băng giá, hai tay càng ôm chặt nàng, hắn gầm gừ trong cổ họng: “Nàng đã phụ ta, Thẩm Tiếu Phi, ta cho nàng cơ hội, nhưng nàng không hề trân trọng cơ hội ấy! Ta chẳng cần lý do gì hết, ta đã bao vây dịch quán để phá vỡ thỏa hiệp của hai nước, ép phụ vương đồng ý xuất binh!”.
“Ngươi đừng mơ! Vua Khiết Đan sẽ không đồng ý đâu! Đây là mùa để tĩnh dưỡng sinh khí, tộc trưởng của các bộ tộc khác cũng sẽ không đồng ý!”. Tiếu Phi không thể giãy giụa, cũng hét lên đáp trả.
Gia Luật Tòng Phi ghé sát vào tai Tiếu Phi lạnh lùng nói: “Có biết hôm nay ngoài việc bao vây dịch quán ta còn làm gì không? Phụ vương già rồi, ông ấy cũng đã tuyên bố thoái vị, tộc trưởng các bộ tộc cũng ủng hộ ta làm vương, nghe theo lệnh ta! Giờ Ngọ ngày mai nàng sẽ tận mắt thấy ta gϊếŧ Đỗ Hân Ngôn và sứ đoàn tế cờ”.
Giờ Ngọ ngày mai? Tiếu Phi nhìn ra ngoài điện, ánh nắng rực rỡ khiến nàng chói mắt. Yên Nhiên, Vạn Hổ và lực lượng bí mật liệu có thể cứu được Đỗ Hân Ngôn không?
“Muốn ta tận mắt nhìn thấy ư? Sao không gϊếŧ luôn cả ta đi?”.
“Đúng thế, ta muốn nàng tận mắt nhìn thấy hắn chết. Ta không gϊếŧ nàng. Ta sẽ giải cổ độc cho nàng, để nàng khỏe mạnh, sống bên cạnh ta, nhìn ta hoàn thành bá nghiệp!”.
Gia Luật Tòng Phi thả nàng ra rồi cười lớn. Hắn lấy cái bình gốm huơ huơ trước mặt nàng. Tiếu Phi vô thức lùi lại phía sau, nàng luôn muốn giải cổ độc, giờ cơ hội ấy ở ngay trước mắt, nàng lại không muốn nữa.
Tiếu Phi bỗng thấy tim đập loạn xạ, cổ trùng trong cơ thể đã có phản ứng với cổ trùng mẹ bên ngoài.
“Không muốn giải độc, không muốn sống nữa phải không? Tiếu Phi, nàng là người thông minh, không phải là nàng rất sợ chết sao? Một tên Đỗ Hân Ngôn có thể khiến nàng không sợ cả cái chết sao?”. Gia Luật Tòng Phi sa sầm mặt hỏi, sự đố kỵ và cảm giác không cam lòng khiến máu hắn sôi lên. Lòng kiêu ngạo của Gia Luật Tòng Phi bị người con gái này chà đạp. Gia Luật Tòng Phi bỗng cảm thấy Cao Duệ đưa mình cổ trùng mẹ thực ra chỉ vì muốn hắn nếm trải cảm giác bị nàng cự tuyệt.
“Đủ rồi!”. Tiếu Phi hét lên. Nàng ưỡn thẳng lưng, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày. “Đều là người thông minh, chi bằng chúng ta hãy trao đổi với nhau, ta không muốn Đỗ Hân Ngôn chết, ta cũng không muốn chết. Ngươi tha chết cho Đỗ Hân Ngôn, ta sẽ ở lại trợ giúp ngươi”.
Nàng không đợi Gia Luật Tòng Phi trả lời, đã đưa ra mồi nhử: “Hiện giờ Định Bắc vương có thể làm nội ứng của vương gia, hắn đang tọa sơn quan hổ đấu. Một khi thiên triều nội loạn, Định Bắc vương sẽ giương cao ngọn cờ, tập trung lực lượng đường hoàng khai chiến với ngươi, vừa để lấy lòng người, vừa để phát triển thế lực. Mục tiêu của Định Bắc vương là ngôi hoàng đế, là thiên hạ. Tuyên Cảnh đế chưa từng đánh trận, dụng ý của Định Bắc vương là để người trong thiên hạ biết rằng, chỉ có Cao Duệ mới phù hợp trở thành hoàng đế của thiên triều! Huynh đệ liên thủ đối phó với ngươi, rồi lại tìm cách ép Tuyên Cảnh đế thoái vị. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của Cao Duệ mà thôi. Cao Duệ lấy cổ trùng mẹ ra ngoài, lý do chính là để ta không còn cảm nhận được sự sống chết của hắn. Cao Duệ từng nói, ta và Cao Duệ giống nhau. Lấy lòng mình để đo lòng người, chỉ có ta hiểu rõ Định Bắc vương, giống như là trận chiến phủ Đông Bình ta đã khiến Định Bắc vương đại bại!”.
Gia Luật Tòng Phi cười vang đáp: “Thuộc hạ của Định Bắc vương còn được bao nhiêu người? Thiết kỵ Khiết Đan ta là thiên hạ vô song!”.
“Khiết Đan sở trường chinh chiến trên lưng ngựa, nhưng có giỏi thủy chiến không? Khiết Đan huy động toàn dân làm lính, phân tán để trấn giữ mười ba đạo của thiên triều, chẳng qua cũng chỉ mấy trăm người. Đoạt mấy thành thì có thể, ngươi đừng nằm mơ nữa!”.
“Nàng nói đúng, ta không dự định chiếm lấy thiên hạ trong một thời gian ngắn. Ta muốn từ từ nuốt gọn đất đai của thiên triều, xóa bỏ sự ngăn cách giữa tám bộ tộc, thiết lập nên một vương triều Khiết Đan mới!”.
Gia Luật Tòng Phi nhìn Tiếu Phi khẽ cười: “Nàng biết không? Mỗi lần nàng thể hiện tài năng của mình, càng khiến ta không nỡ buông tay! Tiếu Phi, những lời nàng nói đều có lý. Giờ ta lại có một ý khác, ta không gϊếŧ Đỗ Hân Ngôn nữa, ta sẽ giữ hắn lại. Nếu nàng không muốn hắn chết, thì hãy sống vui vẻ mà giúp ta. Chiến sự bắt đầu, mỗi kế sách thành công của nàng, ta sẽ tha cho hắn; mỗi kế sách thất bại, ta sẽ chặt một tay của hắn. Nàng không nên để cho ta biết, hắn quan trọng với nàng đến chừng nào!”.
Tiếu Phi ngẩn người, hồi lâu không nói được lời nào.
“Ha ha! Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Ngày mai nàng sẽ theo ta ra trận!”.
Nhìn thấy Gia Luật Tòng Phi cười đắc ý, Tiếu Phi quỳ xuống đất, tóm lấy áo Gia Luật mà cầu xin: “Ta sai rồi, ngươi tha cho Đỗ Hân Ngôn được không? Ta thề là sẽ ở lại bên cạnh ngươi, không bao giờ hai lòng!”.
Gia Luật Tòng Phi càng giận dữ, tóm lấy nàng độc ác nói: “Ta cho nàng cơ hội mà nàng bỏ qua, bây giờ muộn rồi! Thẩm Tiếu Phi, ta đã nói rồi, ta cần trái tim của nàng. Trái tim của nàng đâu? Khi nàng trao trái tim cho ta, khi đó ta sẽ thả hắn! Nếu nàng dám tìm đến cái chết, ta sẽ bắt hắn sống không bằng chết!”.
Gia Luật Tòng Phi đột nhiên xé rách áo của Tiếu Phi, đưa chiếc bình đựng cổ trùng mẹ lại gần ngực nàng nói: “Định Bắc vương lấy cổ độc để khống chế nàng, là hành động thấp kém. Thu phục lòng người mới có thể vô địch thiên hạ”.
L*иg ngực đau dữ dội, Tiếu Phi kêu lên thất thanh. Gia Luật Tòng Phi giữ chặt tay chân nàng, lạnh lùng thả cổ trùng mẹ ra. Trên l*иg ngực trắng ngần của nàng, một vật sống màu đen bò lổm ngổm, thu hút cổ trùng trong người nàng chạy về tim.
Khi thấy l*иg ngực Tiếu Phi nổi lên một cục, Gia Luật Tòng Phi rút dao cứa nhẹ một cái, hai cổ trùng màu đen rơi xuống đất. Gia Luật Tòng Phi đứng dậy giẫm lên, trong nháy mắt hai con cổ trùng chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy. “Ta cho nàng thêm một cơ hội, ngay bây giờ nàng có thể rời khỏi đây”.
Tiếu Phi khép vạt áo lại, nước mắt rơi lã chã.
Không còn cổ độc trên người, nàng có thể đi. Nếu là nàng của trước đây, chắc sẽ vô cùng vui mừng. Trái tim nàng giờ đã ở cạnh Đỗ Hân Ngôn, nàng biết đi đâu bây giờ.
Một giọt máu thấm trên vạt áo trắng của nàng, trái tim của nàng đang chảy máu, Gia Luật Tòng Phi bỗng cảm thấy hụt hẫng, nói vẻ bất lực: “Tiếu Phi, tại sao nàng không thể trao cho ta trái tim của nàng? Tại sao nàng không thể cùng ta hoàn thành bá nghiệp? Nàng hãy suy nghĩ đi!”.
Gia Luật Tòng Phi đi ra khỏi cổng điện, quay đầu nhìn lại, Tiếu Phi đang nằm trên đất, sống áo rũ rượu, mái tóc che lấp khuôn mặt nàng, thân thể yếu đuối của nàng đang run rẩy như ở giữa mùa đông.
Gia Luật Tòng Phi nhìn ráng đỏ trời chiều thở dài ảo não. Tại sao mình không thể buông tay?
Tâm trí Gia Luật Tòng Phi quay trở lại ngày cuối xuân ấy. Khi chàng từ chùa Trường Lô trở về quán trọ Tụ Hựu trong ngõ Cây Táo của kinh thành thì Tiếu Phi và Tứ công chúa đến. Một thị vệ lén truyền tin, Gia Luật Tòng Phi lặng lẽ vào kiệu của công chúa. Nàng đội mũ rủ đoan trang ngồi đó, khẽ nói: “Ta đưa điện hạ ra khỏi kinh thành”.
Kiệu của công chúa rất rộng rãi, mùi hương thanh nhã lan tỏa trong không khí. Tấm màn mỏng rủ xuống che giấu khuôn mặt, Gia Luật Tòng Phi chỉ nhìn thấy đôi tay nàng như khắc từ bạch ngọc, móng tay màu hồng phấn, đẹp đến khó quên.
Khi cưỡi ngựa ra đi, Gia Luật Tòng Phi bỗng quay đầu lại. Nàng đứng bên kiệu, ánh tịch dương dát lên người nàng một quầng sáng, áo váy bay bay, phong thái ít ai sánh kịp. Gia Luật Tòng Phi không thể quên được khoảnh khắc thất thần của ngày hôm đó, cả hơi thở cũng như ngừng trệ.
“Đã có được giai nhân, cớ gì vẫn không vui?”. Gia Luật Tòng Phi tự lẩm bẩm, rồi nghi hoặc nghĩ, lẽ nào mình thực sự không bằng Đỗ Hân Ngôn? Tại sao nàng lại yêu một người thất bại?
Sau giờ Tý, một bóng đen từ nóc phòng đáp xuống phòng Tiếu Phi. Ông bỏ khen che mặt, một khuôn mặt già nua hiện ra trong ánh sáng yếu ớt.
Ông vén màn, lay gọi Tiếu Phi, và khi nàng mở mắt thì bịt miệng nàng.
Tiếu Phi trào nước mắt, nàng cố nén lại những tình cảm xúc động, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Lý Bá! Phi Nhi đại nạn!”.
Lý Bá nhìn nàng đau lòng, hạ giọng: “Hôm đó không đưa tiểu thư đi, mấy năm nay ta luôn lo lắng không yên. Thẩm tướng đã chết, lời thề cũng không còn nữa, giờ ta sẽ đưa tiểu thư đi”.
“Không, ta muốn ông đi cứu Đỗ Hân Ngôn”. Tiếu Phi hít sâu một hơi nói: “Gia Luật Tòng Phi đã giải cổ độc cho ta, nên sẽ không gϊếŧ ta đâu. Lý Bá hãy đi cứu chàng đi!”.
“Không được! Ta chỉ đưa tiểu thư đi”.
Tiếu Phi bi ai nhìn ông nói: “Lý Bá, ta tự có cách khác để rời khỏi đây. Ta lo lắng cho chàng, nếu ông không cứu chàng, ta cũng không đi”.
Nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt nàng, Lý Bá thở dài, “Sao tiểu thư cũng ngốc y hệt mẹ mình như thế. Năm xưa mẹ tiểu thư vì hâm mộ Trung Nguyên phồn hoa mà dẫn ta đến đó. Cha tiểu thư là thư sinh dự thi. Hai người họ gặp nhau thì tình cảm thắm nồng, kiếp này chỉ mong làm uyên ương sống cạnh nhau sớm tối. Mẹ tiểu thư là người khác tộc, không để ý đến những lễ giáo của Trung Nguyên, cứ thế theo ông ta. Nhưng ông ta sau khi đỗ đạt làm quan thì lộ rõ dã tâm, ông ta sợ người ngoài phát hiện mình lấy một phụ nữ Khiết Đan, nên đã ra tay hạ độc sau khi mẹ tiểu thư sinh tiểu thư. Ta muốn gϊếŧ ông ta, nhưng ông ta lại ôm lấy tiểu thư khóc lóc hối hận. Mẹ tiểu thư sợ ta làm hại đến tính mạng ông ta, nên bắt ta thề độc, không được làm việc gì tổn hại đến ông ta, nếu ông ta còn sống thì cả đời này ta không được bước vào Trung Nguyên nửa bước. Sau cùng ta đưa thi thể của mẹ tiểu thư về Khiết Đan, hỏa táng theo phong tục, rồi rắc tro cốt trên thảo nguyên. Tiểu thư, tình ái là thứ hại mình hại người. Lý Bá dẫn tiểu thư xa chạy cao bay, quên Đỗ Hân Ngôn đi!”.
Chẳng trách tửu lượng của nàng lại tốt đến thế, hóa ra vì mẹ nàng là người Khiết Đan. Tiếu Phi khẽ nói: “Lý Bá, ông đã biết Phi Nhi giống mẹ, đến lúc chết vẫn không muốn làm tổn thương đến cha, ta cũng muốn Đỗ Hân Ngôn được sống”.
“Ngốc!”. Lý Bá nhân từ vuốt tóc nàng: “Đợi tin của ta nhé”.
Hai mắt Tiếu Phi bỗng sáng như sao.
Lúc bình minh, Lý Bá lại quay trở về, ông vội vã lấy ra một bộ quần áo thị nữ của vương cung nói với Tiếu Phi: “Đỗ Hân Ngôn được người ta cứu đi rồi. Gia Luật Tòng Phi đã đích thân dẫn quân truy bắt, chúng ta tranh thủ đi ngay”.
Chẳng lẽ lực lượng bí mật đã cứu chàng? Tiếu Phi vội nhỏm dậy, rồi đột nhiên dừng lại hỏi: “Lý Bá, ông không lừa ta đấy chứ?”.
“Tiểu thư, ta nói thật đấy. Tiểu thư mau thay áo, chậm trễ nữa là không kịp đâu”.
Lúc này Tiếu Phi mới để ý thấy Lý Bá mang phục sức cực kỳ lộng lẫy. Nàng vội vã thay áo, bàn tay thoăn thoắt tết tóc thành bím phía sau đầu.
Lý Bá nhìn nàng tỏ ý khen ngợi, rồi dẫn nàng ra khỏi cung điện. Bên ngoài có hai thị nữ nằm sõng soài, rõ ràng đã bị Lý Bá đánh ngất đi. Lý Bá chẳng cần giấu giếm hành tung, mà đưa Tiếu Phi đường hoàng ra khỏi cung điện. Dọc đường ai gặp cũng đều hành lễ với ông một cách tôn kính. Tiếu Phi cúi đầu, trong lòng thầm kinh ngạc, không hiểu Lý Bá có địa vị gì trong vương cung Khiết Đan?
Thuận lợi ra khỏi cung, Lý Bá bỗng trở nên cảnh giác hơn hẳn, dẫn Tiếu Phi đi vòng qua các ngõ phố, rồi dừng lại ở bên mương nước thải. Ông áy náy nói: “Tiểu thư có chịu được không? Cửa thành đã đóng, chúng ta chỉ có thể ra khỏi thành bằng đường này!”.
“Được!”. Tiếu Phi kiên định trả lời. Nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng Thẩm tướng, sự nhẫn nại của nàng ít ai bì kịp.
Lý Bá khẽ dặn dò: “Gặp rắn và chuột thì đừng kêu lên nhé”.
Tiếu Phi nghe thấy rắn và chuột thì người nổi da gà, nhưng vẫn gật đầu không do dự.
Nhờ ánh sáng buổi sớm, họ có thể nhìn thấy những vật trôi trên mương nước. Nàng hít một hơi thật sâu, nắm tay Lý Bá bước vào trong. Mùi tanh nồng xộc vào mũi, Tiếu Phi cố chịu đựng cơn buồn nôn, cắn răng bước theo Lý Bá.
Nước ngày càng sâu, Lý Bá ôm eo Tiếu Phi, mượn lực nổi đưa nàng cùng tiến lên phía trước. Họ đi theo mương nước thải một lúc, đã ra đến gần tường thành, Lý Bá nói khẽ vào tai nàng: “Tiểu thư, phía trước có hàng rào, hít một hơi rồi lặn xuống, tiểu thư có làm được không?”.
Tiếu Phi cắn môi, đôi mắt trong sáng lộ vẻ kiên định.
“Người con gái tốt của nhà họ Lý, chỉ đáng tiếc mẹ tiểu thư lại yêu phải một con sói núi!”. Lý Bá thở dài, đưa nàng đến chỗ hàng rào.
Tiếu Phi vịn vào hàng rào, đang định hít một hơi rồi ngụp xuống dòng nước thải thì một cái đuôi chuột lướt qua tay nàng. Nàng há miệng kêu lên thất thanh, nhưng Lý Bá đã nhanh tay bịt miệng nàng. Mùi tanh nồng trên tay ông xộc thẳng vào mũi Tiếu Phi, nàng phải cố hết sức mới ngăn được cơn buồn nôn đã lên tận cổ. Tiếu Phi tự nói với mình, phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây! Nước mắt nàng trào ra, ướt cả tay Lý Bá.
Dần dần, nàng đã lấy lại được bình tĩnh, Lý Bá thả tay, lo lắng nói: “Cố gắng chịu đựng, tiểu thư, chưa đến nửa canh giờ nữa, những thị nữ đó sẽ tỉnh lại”.
“Đi thôi!”. Tiếu Phi hít một hơi thật sâu, vịn vào hàng rào sắt ngụp xuống dưới.
Lý Bá đẩy nàng, nhanh chóng chui qua hàng rào. Trong khoảnh khắc nổi lên mặt nước, Tiếu Phi nôn dữ dội. Mắt Lý Bá cũng ươn ướt, ông không nói một lời an ủi, chỉ đẩy Tiếu Phi bơi về phía trước.
Một lát sau, họ đã ra khỏi tường thành. Lý Bá thấy Tiếu Phi chẳng còn chút sức lực nào, thì cõng nàng đi theo mương nước thải ra sông.
Nàng nằm trên lưng Lý Bá, nôn dữ dội, đầu nặng trình trịch như sắp rời khỏi cõi đời này. Tiếu Phi không biết mình đang ở đâu, nàng chỉ nhìn thấy những con chuột đang bò trên hàng rào sắt, ánh mắt dữ tợn nhìn nàng chằm chằm. Thậm chí nàng còn nhìn thấy những chiếc lông màu xám bẩn thỉu, cả cái răng nhọn của nó, trong nháy mắt, nó đã biến thành Gia Luật Tòng Phi người đầy sát khí lạnh lùng nhìn nàng.
Miệng nàng thổi phì phì, mắt cố mở ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lý Bá, nhưng vẫn không thể tỉnh dậy được.
Bỗng nàng cảm thấy cả người chấn động. Cuối cùng Tiếu Phi đã tỉnh. Một mảnh vải to dày quấn quanh người nàng.
Lý Bá nói khẽ: “Nước sông đã rửa sạch hết mọi vật bẩn, nhưng chúng ta không có thời gian hong áo, may mà đang mùa hạ, tiểu thư cố chịu đựng. ta đã trộm một con ngựa và một ít đồ đạc, vào được khe núi là ổn”.
Nàng cười yếu ớt: “Ông đừng lo cho ta. Lý Bá, chúng ta đi thôi”.
Lý Bá bế nàng lên ngựa, ra sức quất roi, ngựa lao nhanh về hẻm núi sông Vĩnh Định.
Sông Vĩnh Định như một con rồng bạc, chảy xuống thẳng đứng từ khe núi. Hai vách đá sừng sững dựng đứng, cây rừng xanh biếc tốt tươi. Phía ngoài khe núi có thành dọc sông, khống chế chỗ xung yếu của khe núi, tường thành xây dựa vào núi, vô cùng kiên cố, đây chính là thành trì tự nhiên của thiên triều để ngăn chặn Khiết Đan tấn công.
Đoàn người của Đỗ Hân Ngôn dừng ngựa ở bãi đá cạn trong hẻm núi. Chàng xoa ngực cười mắng: “Gia Luật Tòng Phi thật độc ác, nếu bị tiêu tan nội công thật, một chưởng đó của hắn cũng đủ lấy đi nửa mạng của ta”.
Yên Nhiên đứng bên cạnh bất mãn nói: “Hầu gia hà tất phải giấu tiểu thư? Chắc chắn là tiểu thư sẽ lo lắm đấy”.
Chàng nhìn về phía tường thành dọc sông xa xa mỉm cười: “Nếu không làm thế, sao có thể giấu được Gia Luật Tòng Phi? Chắc chắn Lý Bá sẽ cứu được Tiếu Phi. Thành U Châu địa hình bằng phẳng, đây là con đường gần nhất để về thiên triều, chắc chắn ông ấy sẽ đưa Tiếu Phi tới đây. Ta chỉ mong ông ấy có thể hành động chậm một chút, để ta đánh bại Gia Luật Tòng Phi rồi mới đưa Tiếu Phi đi. Truy binh đã tới đâu rồi?”.
Một mật thám của Giám Sát Viện đứng bên cạnh cung kính trả lời: “Gia Luật Tòng Phi cách chúng ta hai mươi dặm”.
“Quân của Vệ đại nhân đã đến chưa?”.
“Thành dọc sông trông coi nghiêm ngặt, quân của Vệ đại nhân đã đến nơi rồi”.
Đỗ Hân Ngôn mỉm cười nhìn hai ngọn núi hai bên: “Gia Luật Tòng Phi muốn khởi binh, hôm nay nơi này sẽ trở thành mồ chôn của hắn! Ta mang thân mình ra làm mồi nhử, hắn nên hối hận lúc đó không lấy mạng ta luôn!”.
Chàng nhảy xuống ngựa, đợi Gia Luật Tòng Phi đuổi đến.
Cùng lúc đó, Gia Luật Tòng Phi dẫn theo mấy trăm thiết kỵ thần tốc xông vào hẻm núi sông Vĩnh Định. Ngựa phi trên nước cạn, bình minh đang lên, mặt trời dần hiện rõ, hẻm núi đẹp tựa trong tranh.
Binh sĩ dò đường cúi tai xuống đất nghe ngóng rồi báo cáo: “Phía trước có tiếng vó ngựa, cách chúng ta chưa đến mười dặm!”.
“Đuổi theo! Bọn chúng cách thành ven sông còn khoảng năm mươi dặm! Chúng không thoát được đâu!”. Gia Luật Tòng Phi lạnh lùng ra lệnh.
Tiếng vó ngựa càng dồn dập, Vạn Hổ và mấy hộ vệ phái Đàm Nguyệt người đầy mồ hôi cưỡi ngựa tiến đến bãi đá cạn, Vạn Hổ nhảy xuống ngựa hét lên: “Đến rồi!”.
Lúc này những binh sĩ dò đường đã bẩm báo với Gia Luật Tòng Phi, “Hình như bọn chúng dừng lại nghỉ ở bãi đá cạn”.
Gia Luật Tòng Phi cười gằn: “Chắc chắn là vì Đỗ Hân Ngôn bị thương quá nặng nên không thể chạy tiếp. Vây chúng lại!”.
“Rõ!”.
Theo lệnh, mấy trăm thiết kỵ xông vào bãi đá cạn. Gia Luật Tòng Phi từ xa đã nhìn thấy Đỗ Hân Ngôn và những người khác đang ngồi trên bãi đá cạn, cười lớn: “Đỗ hầu gia, hầu gia tưởng có thể thoát được sao?”.
Đỗ Hân Ngôn chậm rãi đứng dậy, áo xanh bay bay, hai mắt nheo lại, cười lớn, giang rộng hai tay, nói: “Vương tử điện hạ, không, phải gọi là đại vương, đại vương cảm thấy ta giống như một người bị trọng thương sao? Đại vương mắc lừa rồi! Bắn tên!”.
Tiếng cuối cùng vang vọng, trên núi hiện ra vô số binh sĩ cầm cung tên, nghe lệnh bắn tên, hàng loạt mũi tên lao xuống.
Đỗ Hân Ngôn cười ha ha nói: “Đừng mong xâm phạm thiên triều ta, bãi đá cạn ngày hôm nay sẽ trở thành mồ chôn nhà ngươi!”.
Binh sĩ thiên triều ở trên cao, dễ dàng tấn công quân Khiết Đan, chỉ thấy những tiếng kêu thảm thiết của quân sĩ Khiết Đan trong khe núi vọng lên, lại có đá lăn từ trên cao giội xuống như mưa, thắng bại đã phân.
Mặt Gia Luật Tòng Phi biến sắc, hắn khua kiếm chắn tên, hét vang: “Trúng mai phục, rút!”.
Dưới sự hộ vệ của thân binh, Gia Luật Tòng Phi quay ngựa rút quân. Đỗ Hân Ngôn nhảy lên ngựa hét vang: “Đuổi theo!”.
Vượt qua mưa tên và đá lăn, Gia Luật Tòng Phi rạp mình trên ngựa thoát khỏi trận địa. Thân binh bên cạnh càng lúc càng ít, Gia Luật Tòng Phi hối hận vô cùng. Lúc này hắn đã biết được tung tích của Vệ Tử Hạo, cũng hoàn toàn hiểu ra kế sách của Đỗ Hân Ngôn. Vệ Tử Hạo đã sớm rời khỏi Khiết Đan, thiên triều đã có phòng bị từ lâu, còn Đỗ Hân Ngôn thì đã lừa được Gia Luật Tòng Phi vào tròng.
Mấy trăm thiết kị cùng đi chỉ còn hơn mười người thoát được, Gia Luật Tòng Phi mặt tối sầm, không nói một câu. Gia Luật Tòng Phi biết, chỉ cần ra khỏi hẻm núi, Đỗ Hân Ngôn sẽ không tiếp tục đuổi theo. Hắn quất mạnh roi ngựa, thề phải báo được thù này.
Phía trước thấp thoáng một con ngựa.
“Dừng lại!”. Gia Luật Tòng Phi giơ tay chặn ngựa. Đối phương không kịp tránh, nên đã lọt vào tầm mắt hắn: “Sư phụ?!”. Gia Luật Tòng Phi ngạc nhiên hét lên.
Lý Bá và Tiếu Phi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy Gia Luật Tòng Phi thì cũng ngẩn người, ông cúi xuống khẽ nói: “Tiểu thư, không ngờ lại gặp Gia Luật Tòng Phi ở đây”.
Tiếu Phi yếu ớt dựa vào lòng ông, kiên định nói: “Xông qua!”.
Lý Bá dịu dàng nói: “Ta là sư phụ của nó, chính ta truyền thụ võ công cho nó, hy vọng nó nể tình thầy trò mà thả tiểu thư”.
“Sư phụ! Tại sao lại là sư phụ?! Tại sao sư phụ lại phản bội ta?!”. Gia Luật Tòng Phi hét lên như một con dã thú bị thương.
Vì mẫu thân có thân phận thấp kém nên Gia Luật Tòng Phi không được vua Khiết Đan coi trọng, chính Lý Bá đã dạy Tòng Phi võ công, mười tám tuổi mới có thể dựa vào võ nghệ mà uy chấn Khiết Đan, đạt được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, còn Lý Bá cũng coi Tòng Phi như con ruột của mình.
Gia Luật Tòng Phi ngạc nhiên nhìn Lý Bá, không hiểu tại sao ông lại cứu Tiếu Phi.
Lý Bá khẽ thở dài: “Tòng Phi, Phi Nhi là con gái chủ cũ của ta. Ta dạy con võ nghệ từ năm con năm tuổi, Phi Nhi không muốn lấy con, con hãy nể tình ta mà buông tay đi!”.
Thả nàng ta? Để nàng ta ở cạnh Đỗ Hân Ngôn? Gia Luật Tòng Phi nghĩ tới việc vừa mất bao tướng sĩ ở bãi đá cạn, nghĩ tới việc Đỗ Hân Ngôn sắp đuổi đến đây mà nộ khí trào dâng, mắt vằn đỏ hét lên: “Đừng mơ! Cho dù gϊếŧ nàng ta, ta cũng không để cho nàng ta và Đỗ Hân Ngôn ở bên nhau! Không phải hai người có tình cảm với nhau sao? Ta muốn Đỗ Hân Ngôn phải hối hận cả đời! Xông lên!”.
Lý Bá từ từ rút kiếm: “Tình nghĩa thầy trò giữa chúng ta cũng cắt đứt từ đây. Phi Nhi, chúng ta xông qua!”.
Ông thúc ngựa, xông thẳng về phía Gia Luật Tòng Phi.
Tiếng đao kiếm va vào nhau chát chúa, Tiếu Phi hoa cả mắt. Cả đêm chạy trốn, sức nàng đã cạn, nàng nhắm mắt, nắm chặt yên ngựa, nghe thấy Lý Bá hét lên một tiếng, con ngựa như đã bị thương, xông lên về phía trước như điên, suýt chút nữa thì hất nàng ra khỏi mình ngựa. Nàng hét lên mở choàng mắt, Lý Bá đã nhảy xuống ngựa giao chiến với Gia Luật Tòng Phi, mấy binh sĩ Khiết Đan đang thúc ngựa đuổi theo nàng.
Tiếu Phi quay lại hét vang: “Lý Bá, đừng bỏ mặc ta!”.
Một chiếc dây thừng trói lấy nàng, cả người nàng bị dây thừng quấn chặt kéo mạnh về phía sau, khi bay giữa không trung, nàng nhìn thấy phía trước có một bóng áo xanh đang lao về phía mình. Trong mơ màng, nàng như lại trở về Giang Nam, sông Cừ Phù lá sen xanh mướt, liễu rủ dọc bờ sông, Đỗ Hân Ngôn phóng khoáng như gió. Nàng mỉm cười nghĩ, chàng thật đáng ghét, đã có kế sách mà lại giấu nàng.
Mây trắng bay bay, như một đóa hoa trắng tinh, bên tai nàng thấp thoáng nghe thấy tiếng Lý Bá gọi nàng, lại xa xôi như từ nơi nào vọng lại.
Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy nụ cười của nàng, cũng nhìn thấy máu tươi từ miệng nàng trào ra. Ngựa theo thế phóng rất nhanh, nhưng chàng cảm thấy khoảnh khắc này sao mà yên tĩnh. Ánh mắt chàng nhìn theo nàng, nhìn nàng rơi vào lòng Gia Luật Tòng Phi.
Máu bắn lên mặt Gia Luật Tòng Phi, Tiếu Phi trong lòng nhẹ như lông hồng. “Tiếu Phi! Nàng sao thế?!”. Gia Luật Tòng Phi khẽ hỏi, mà không phát hiện ra giọng mình cũng đã run run.
Lý Bá vội xông đến, nắm lấy cổ tay Tiếu Phi bắt mạch, ánh mắt bỗng trào dâng sự phẫn nộ và thương tâm: “Tòng Phi, ngươi đã hạ độc tiểu thư! Ngươi mở miệng ra là nói muốn có tiểu thư, tại sao lại hạ độc?!”.
Gia Luật Tòng Phi mơ hồ ngẩng đầu lẩm bẩm: “Ta không có. Ta đã giải cổ độc cho nàng, ta đã giải cổ độc cho nàng thật mà!”.
Đỗ Hân Ngôn điên cuồng lao đến, nhảy xuống ngựa. Một binh sĩ Khiết Đan định chặn chàng lại, bị chàng chém một nhát, chàng hét lên: “Ta có cách!”.
Gia Luật Tòng Phi xua tay, ôm chặt lấy Tiếu Phi, u ám hỏi: “Đỗ hầu gia muốn nhân cơ hội này để gϊếŧ ta?”.
Đỗ Hân Ngôn chẳng buồn phí lời, hét lên: “Ngươi sờ thử cổ áo của nàng, xem có ba hạt gì đó không? Cho nàng uống trước đi đã!”.
Gia Luật Tòng Phi làm theo, quả nhiên là có ba hạt đó liền xé cổ áo, lấy ra ba viên hoàn dược màu xanh cho vào miệng Tiếu Phi.
Đỗ Hân Ngôn không bận tâm đến đao kiếm của binh sĩ Khiết Đan, chạy tới bên Tiếu Phi. Mạch tượng của nàng yếu đến mức không thể cảm nhận được. Đỗ Hân Ngôn đầu toát mồ hôi, đến ánh mắt cũng run rẩy. Chàng hít một hơi thật sâu để tĩnh tâm, nhắm mắt ngưng thần.
Một lúc sau, một chút sinh khí như ẩn như hiện, giống như mạng nhện bị gió to thổi qua đã đứt hết, như vừa kiên cường lại vừa yếu ớt. Chàng mở mắt, máu tươi trên người Tiếu Phi khiến chàng hoảng hốt, nàng như đã chết rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện, khó khăn lắm họ mới có thể ở bên nhau, nhưng chàng chưa hề mang lại cho nàng một ngày vui vẻ. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy mắt mình bóng rẫy, cố kìm nước mắt, ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng không có nơi nào trút bỏ, khiến chàng muốn ra tay gϊếŧ người.
Chàng nhìn Gia Luật Tòng Phi chằm chằm, gằn từng tiếng qua kẽ răng. Nếu trước mặt chàng là núi, chàng sẽ chém đôi nó, nếu trước mặt chàng là giao long, chàng sẽ lột da rút gân cho hả giận. “Nàng đã làm gì sai, mà ngươi ác độc với nàng đến vậy? Nàng không biết võ công, chỉ có thể dựa vào trí tuệ của mình để mưu cầu một con đường sống. Ngươi có biết nàng đã phải khó khăn thế nào không? Ngươi có yêu nàng không? Ngươi chỉ mong gϊếŧ nàng để dập tắt sự đố kỵ trong lòng. Nhìn thấy nàng chết, ngươi có vui không? Ngươi có dã tâm xưng bá thiên hạ, tại sao không thể để cho người con gái mình yêu được sống thoải mái? Bảo dược truyền đời của Miêu Trại chỉ có thể khống chế độc tính mà không thể cứu nàng, ngươi có biết không? Nàng sẽ chết, nàng sẽ chết! Gia Luật Tòng Phi, hãy rút kiếm ra, hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi!”.
Gia Luật Tòng Phi như vẫn không nghe thấy gì, lẩm bẩm: “Cao Duệ, ngươi thật độc ác, ngươi không những dùng cổ trùng mà còn hạ cả độc. Lấy trùng ép độc, lấy độc dưỡng trùng. Ta dẫn cổ trùng ra khỏi người nàng, thì không khống chế được độc tính trong người”.
Những lời Tiếu Phi nói lại như vang vọng bên tai. Cao Duệ đang tọa sơn quan hổ đấu, Cao Duệ đang lợi dụng dã tâm của hắn, rồi lại giương cờ chính nghĩa đối đầu với hắn. Gia Luật Tòng Phi cười vang: “Đỗ hầu gia, ta giờ là vua Khiết Đan. Hầu gia cảm thấy muốn gϊếŧ ta, để Khiết Đan phẫn nộ mà xuất binh thì ra tay đi!”.
Nàng sắp chết rồi, nàng sống không được bao lâu nữa. Trong đầu Đỗ Hân Ngôn cứ lặp đi lặp lại câu nói này, chàng hét lên một tiếng, vung Thanh Thủy kiếm lên.
“Dừng tay!”. Tiếng kiếm va vào nhau chát chúa, Lý Bá đã rút kiếm ngăn lại. Thanh kiếm trong tay Lý Bá bị chém đứt. Kình lực vẫn chưa tan, ép Lý Bá lùi lại phía sau hai bước. Lý Bá kinh ngạc nhìn Đỗ Hân Ngôn, nội lực của người này mạnh đến thế sao!
Lý Bá thở dốc, rồi nói to: “Tuy không thể giải độc cho Phi Nhi, nhưng giờ vẫn có thể giữ được tính mạng. Đỗ hầu gia, đại vương đã không còn ý định khởi binh. Muốn cởi chuông phải tìm đến người buộc chuông, nhiệm vụ trước mắt là tìm Định Bắc vương. Gϊếŧ đại vương sẽ khiến hai nước giao chiến, sẽ khiến Định Bắc vương nhân cơ hội này mà củng cố thế lực của mình. Hầu gia và Định Bắc vương là kẻ thù, Định Bắc vương chắc chắn sẽ không cho hầu gia thuốc giải, Phi Nhi chắc chắn không thoát khỏi cái chết!”.
Một đường kiếm vung ra, nộ khí trong lòng Đỗ Hân Ngôn cũng đã phát tiết ra ngoài, chàng lập tức tỉnh táo trở lại. Chàng cúi đầu nhìn Tiếu Phi đang nằm bất động, hy vọng nàng đột nhiên mở mắt cười nói, nàng lại trêu đùa chàng lần nữa.
Gia Luật Tòng Phi vén những sợi tóc mai lòa xòa trên khuôn mặt Tiếu Phi, lau đi những vệt máu trên môi và mặt nàng, lưu luyến nhìn nàng, khuôn mặt gầy yếu ấy, dáng người mảnh mai ấy, hắn khẽ đặt Tiếu Phi xuống đất, đến khi đứng dậy thì đã lấy lại được vẻ lạnh lùng. “Đỗ hầu gia, trước mắt không phải lúc thích hợp cho cả Khiết Đan và thiên triều khai chiến. Hiện giờ ta không xuất binh, không có nghĩa là sau này sẽ không xuất binh. Ngày Khiết Đan cường thịnh cũng sẽ là ngày ta khởi binh tiến về phía Nam. Sau này hội ngộ!”.
Trong hẻm núi vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đại quân Khiết Đan tiếp ứng Gia Luật Tòng Phi đã đến. Gia Luật Tòng Phi lên ngựa, ánh mắt đoạn tuyệt, bình tĩnh nói với Lý Bá: “Sư phụ, hãy bảo vệ nàng. Đỗ hầu gia, hầu gia là kẻ địch mạnh nhất mà Tòng Phi đã gặp! Trận này, ta thua tâm phục khẩu phục!”.
Đại quân Khiết Đan đưa Gia Luật Tòng Phi rút lui, hẻm núi dần tĩnh lặng trở lại.
Yên Nhiên và Vạn Hổ đuổi theo đến nơi nhìn thấy Tiếu Phi nằm bất động trong lòng Đỗ Hân Ngôn, cả hai đều sững sờ.