(5) Thị thϊếp
Edit: icedcoffee0011
- A mã nô tỳ không biết cố gắng, không làm tròn trách nhiệm bị miễn quan, sau đó chốn dung thân cũng bị a mã mang đi cầm, ca ca nô tỳ lại nhiễm bệnh, trong nhà không còn bạc chữa bệnh, nô tỳ chỉ có thể tự bán thân, may mà Ô Nhã khanh khách cứu nô tỳ, nô tỳ theo Ô Nhã khanh khách vào phủ Tứ gia...
- Nô tỳ tự biết thân phận ti tiện không hầu hạ được tứ gia, nô tỳ ... nếu không phải Ô Nhã khanh khách ... nô tỳ không dám có ý nghĩ không an phận.
Mạnh Hinh đơn giản rõ ràng công khai thân thế, nói đến muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, tứ phúc tấn xoay chuyển hộ giáp, Mạnh Hinh thấp giọng nói tiếp:
- Ô Nhã khanh khách từ bi, đem khế ước bán mình thưởng cho nô tỳ.
- Hiện giờ khế ước bán mình còn ở trên người của ngươi?
Tứ phúc tấn bỗng nhiên hỏi một câu này, Mạnh Hinh gục đầu:
- Nô tỳ đem khế ước bán mình hủy rồi, nô tỳ thật sự là không muốn liên lụy Ô Nhã khanh khách, cũng không dám nhìn mặt tổ tông, nô tỳ tuy rằng không cần mặt mũi, nhưng hầu hạ Ô Nhã khanh khách cũng là tận tâm tận lực, nô tỳ vẫn luôn nhớ rõ không có Ô Nhã khanh khách dùng bạc mua nô tỳ, ca ca nô tỳ sợ là sẽ ... từ nhỏ ca ca với đối nô tỳ rất tốt.
Mạnh Hinh thành công đem hình tượng bán mình cứu huynh trưởng cao thêm vài phần, tiểu thư cô nương gia cảnh giàu có như tứ phúc tấn, không phú cũng quý, tiến vào tứ gia phủ vẫn luôn cẩm y ngọc thực, chuyện bán mình làm nô tỳ này phần lớn cũng chỉ nhìn thấy trong thoại bản, Mạnh Hinh muốn moi được một ít đồng tình từ nàng.
Nói bản thân từng hầu hạ Ô Nhã khanh khách tận tụy như thế nào, đủ để làm mọi người thấy cô không phải loại người vong ân phụ nghĩa.
Mà hủy khế ước bán mình ngược lại là hoàn lại ân tình của Ô Nhã khanh khách, người Bát Kỳ không phải không có bán mình làm nô, nhưng dù sao cũng là gốc gác người Mãn tôn quý, thượng tam kỳ tôn quý bán mình làm nô tỳ bên người hạ ngũ kỳ, chuyện này về tình về lý đều không thích hợp, cũng chỉ có Ô Nhã thánh mẫu dám nhận.
Nếu Mộng Hinh muốn trả thù, chỉ cần cầm khế ước bán mình lấy từ chỗ Ô Nhã thị đi tìm quan phủ, đối với tứ gia mà nói là chuyện nhấc tay cũng có thể giải quyết được, nhưng tóm lại là một cọc phiền toái.
Tứ phúc tấn liếc Ô Nhã thị đã khϊếp sợ tới mức mặt tái nhợt:
- Ta lát nữa sẽ phái ma ma đi đến viện Ô Nhã khanh khách, dạy dỗ lại quy củ cho ngươi, nhà mẹ đẻ sủng ngươi, ngạch nương lại là coi trọng ngươi, hiểu quy củ qua loa cũng đành thôi, nhưng hiện giờ không còn đơn giản là chuyện của Ô Nhã gia, ngươi đã vào phủ tứ gia, ta không thể giương hai mắt nhìn ngươi mơ mơ hồ hồ.
Ô Nhã thị thân thể lung lay sắp đổ,
- Tì thϊếp ... tạ tứ phúc tấn.
- Thôi, ngươi nghiêm túc học quy củ liền tính là cảm tạ ta, sau này có chỗ nào không hiểu phải chịu khó thỉnh giáo người, ngươi thaan thể yếu ớt ta không cũng không phạt ngươi, mỗi ngày đi Thư Các sao chép lễ nhạc thư tịch.
- ...tuân mệnh...
Ô Nhã thị sao chép thư tịch, tứ gia liền đi tìm người khác, nàng trừ bỏ cáu giận xuất thân Bao Y của mình bị người khinh thường cũng chẳng thể làm gì, đối với Mạnh Hinh lại càng là hận ý, đối phương đã sớm biết không phù hợp, lại không nhắc nhở nàng, chính là chờ đến hôm nay ... Ô Nhã thị nhịn không được trừng mắt nhìn bạch nhãn lang một cái.
Mạnh Hinh rụt bả vai, ánh mắt hoảng loạn giống như tìm kiếm bảo hộ, đương nhiên người trong phòng sẽ không đáp lại cô, bỏ đá xuống giếng với Ô Nhã thị là một chuyện, nhưng Đức phi trong cung mặt mũi không thể không cho, Ô Nhã thị là chất nữ nhà mẹ đẻ Đức phi, kia chính là biểu muội trên danh nghĩa của tứ gia.
*Ô Nhã thị là cháu gái họ hàng với Đức phi, mẹ đẻ Tứ gia. Đức phi xuất thân Bao y, thuộc Chính Hoàng kỳ. Nhập cung vị trí Quan nữ tử, sau được phong Đức tần (1679), rồi Đức phi (1682). Khi con trai lớn là Ung Chính Đế lên ngôi, tấn tôn làm Nhân Thọ Hoàng thái hậu.
Bao Y ám chỉ những quần thể người phục vụ cho Hoàng thất Ái Tân Giác La, tức là Hoàng đế và các Tông thất Vương công khác, không được coi là nô ɭệ.
Không được có ai bênh vực bảo hộ, Mạnh Hinh nhút nhát sợ sệt quay sang Ô Nhã thị dập đầu,
- Nô tỳ cầu xin Ô Nhã khanh khách thứ tội, lúc ấy ca ca nô tỳ cần bạc gấp mới có thể cứu mạng, nô tỳ chỉ có thể tạm thời giấu diếm chủ tử, nô tỳ chỉ cần có cơ hội thoát tịch, nhất đínhẽ giữ kín chuyện này, nô tỳ đối với ngài chỉ có cảm ơn, ngài cao quý nhân từ, thiện lương từ bi, nhất định sẽ tha thứ nô tỳ nhất thời giấu giếm, nhất định sẽ cảm động nô tỳ vì cứu huynh trưởng mà bất đắc dĩ mới phải bán mình, đúng hay không, Ô Nhã khanh khách ngài là người thiện lương nhất mà.
Trà trộn văn học mạng mấy năm, Mạnh Hinh chịu đựng nổi da gà đầy mình, nhập vai Quỳnh Dao đối phó Ô Nhã khanh khách, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
* Quỳnh Dao là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ.
Đồng giai trắc phúc tấn bên môi câu ra một mạt ý cười, ánh mắt nhìn Mạnh Hinh chuyên chú vài phần, Ô Nhã khanh khách trái cũng không được, phải cũng không xong, thánh mẫu gặp được Quỳnh Dao "chuyển kiếp"—— cũng phải bó tay.
- Ngươi ... ngươi tự mình giải quyết cho tốt ... đừng lại hại ta.
Ô Nhã khanh khách hảo ngồi mãi, một lúc lâu mới nói ra những lời này, tứ phúc tấn trước sau bình thản, cảm xúc không thấy lộ ra ngoài chút nào, những người bên người nàng hoặc đứng hoặc ngồi, cũng không rõ cảm xúc, chỉ là con ngươi ngẫu nhiên hiện lên trào phúng cười nhạo với Ô Nhã khanh khách.
Mạnh Hinh lặng lẽ lau nước mắt, có lẽ là giữ được tánh mạng đi, cô đã hoàn thành mục tiêu của phúc tấn, tứ phúc tấn nương theo chuyện của Mạnh Hinh, đem ma ma đến bên người Ô Nhã thị giám sát, Ô Nhã thị bởi vì sao chép kinh Phật tất nhiên sẽ thất sủng mấy ngày, có mặt mũi Đức phi, tứ phúc tấn sẽ không làm quá phận, Ô Nhã khanh khách lại là loại hình tứ gia thích nhất, nhu mị dịu dàng, hẳn sẽ không thất sủng lâu lắm.
Lại nghĩ đến trong tiểu thuyết, mối quan hệ của đôi mẹ con Dận Chân cùng Đức phi chính là bằng mặt không bằng lòng, nếu hết thảy là thật, tứ gia với Ô Nhã khanh khách cũng chẳng được mấy phần thật lòng, Dận Chân am hiểu nhất chính là giận chó đánh mèo, những việc Dận Chân không tiện làm, tứ phúc tấn có thể giúp hắn, hơn nữa cho dù Đức phi biết được, cũng sẽ cho rằng là bản thân Ô Nhã thị không biết cố gắng.
Chuyện nha đầu bò giường lần này cũng vậy, lấy tính tình tiểu tâm cẩn thận của Dận Chân, thân phận của Mộng Hinh, sợ là hắn đã sớm biết được. Hậu viện nhiều tỳ nữ như vậy, tứ gia chói lọi, cao phú soái, quan nhị đại, mỗi năm có bao nhiêu nha đầu bò giường?
Năng lực tự khống chế của Dận Chân là mạnh nhất, sẽ là loại người vì nhất thời hoocmon tăng vọt liền hạnh một nô tỳ tầm thường? Mạnh Hinh không nhớ là ai nói, nữ nhân tới gần Dận Chân, tổ tông ba đời đều sẽ bị điều tra sạch, có lẽ Dận Chân cũng sợ bị mỹ nhân trên giường thổi gió bên gối, hoặc là biểu hiện trên giường bị các huynh đệ biết được.
Mạnh Hinh càng nghĩ càng sợ hãi, phủ tứ gia là ổ sói, nhưng hôm nay Mạnh Hinh trừ bỏ làm tứ phúc tấn cảm thấy cô còn có chút tác dụng, cũng không có kết quả gì khác, thực xin lỗi, Ô Nhã khanh khách.
Mạnh Hinh nghẹn ngào nói:
- Nô tỳ chỉ biết mấy chữ, không dám hy vọng xa vời hầu hạ tứ gia, Ô Nhã khanh khách suy nghĩ như thế nào nô tỳ thực sự không rõ, muốn lưu nô tỳ thêm hai năm nữa, nô tỳ cũng quẫn bách, năm nương nô tỳ hai mươi, ca ca nô tỳ cũng đã năm tuổi.
- Ai u, Ô Nhã muội muội sao lại làm như thế?
Mạnh Hinh lặng lẽ đánh giá Đồng giai trắc phúc tấn, lại nhìn sang người đang nói chuyện, khả năng chính là một vị trắc phúc tấn khác —— Lý thị, bụng nhỏ hơi nhô, có thể nhìn ra nàng đang có thai, nàng trào phúng cười nói:
- Ô Nhã muội muội thật là quá thiếu hiểu biết rồi, nơi nào có nữ tử hai mươi mới gả chồng?
Mặc dù là chuyện không liên quan mình Đồng giai trắc phúc tấn cũng theo người nói chuyện cười cười, Ô Nhã thị móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Mạnh Hinh là cố ý làm người cười nhạo nàng, con tiện tì vô lương tâm! Có phải từ thời điểm bán thân, Mạnh Hinh vẫn luôn tính kế nàng, Ô Nhã thị hận chính mình sao không sớm ngày nhìn ra Mạnh Hinh giảo hoạt âm hiểm như vậy.
Ô Nhã thị chịu đựng mọi người trào phúng, ngược lại hướng quay sang tứ phúc tấn xin giúp đỡ,
- Nàng đã là mãn kỳ, vậy thực sự không thể lưu lại, phúc tấn từ bi vẫn là...
- Ô Nhã thị ngươi hồ đồ, nàng nếu đã là người mãn kỳ, ngươi lại đem bán mình khế cho nàng, một khi có chuyện gì, huynh trưởng nàng hiện tại còn không biết tung tích, nhưng còn có a mã nàng, hắn nháo lên, tứ gia tuy không sợ, nhưng lộ ra ngoài, thể diện tứ gia ở đâu?
Tứ phúc tấn phảng phất cảm giác bản thân quá mức nghiêm khắc, ngữ khí bình ổn lại vài phần
- Nàng tức là ngươi đem vào trong phủ, lại ở trước mắt ngươi hầu hạ tứ gia, ta coi nàng cũng coi như là trổ mã không tệ...
Tứ phúc tấn trầm ngâm một hồi, đem ma ma bên người gọi lại gần rồi nói thầm vài câu. Vị ma ma cao gầy vẫn luôn trầm mặc bước đến bên người Mạnh Hinh, ánh mắt có thể so với đèn laser quét Mạnh Hinh,
- Ngươi là thân xử nữ hầu hạ tứ gia?
Giọng nói của mâm tuy rằng thực nhẹ, nhưng người trong phòng vẫn có thể nghe được rõ ràng, Mạnh Hinh cắn chặt răng gật đầu, người thấp kém không có quyền ở chỗ này, cô cũng không ở chú ý nhân quyền dân chủ xã hội, ai bảo bản thân xui xẻo như vậy.
Mạnh Hinh cũng chỉ ở trong lòng lẩm bẩm vài câu, coi như cứu vớt chút tôn nghiêm đã rớt không còn một mảnh trong 1 đêm ngắn ngủi ở triều Thanh này.
Mâm cao gầy hỏi xong liền ra khỏi phòng, tứ phúc tấn phẩm trà, chúng nữ nhân trong phòng cũng đều có tâm tư riêng.
Qua một hồi lâu, ma ma cao gầy trở về, trong tay cầm một khối khăn trải giường, Mạnh Hinh đương nhiên biết tấm ga bẩn kia là cái gì, đặc biệt là dấu chân cùng lạc hồng trên đó, đặc biệt quen thuộc.
Mạnh Hinh đầu cúi đến càng sâu, đây là tứ phúc tấn đang ra oai phủ đầu đi, Mạnh Hinh một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, tồn tại, sống sót.
Tứ phúc tấn vừa lòng gật đầu,
- Sự việc đến đây coi như giải quyết xong, thu thập một gian phòng cho nàng ta, sau này nàng —— Tây Lâm Giác La thị chính là thị thϊếp trong phủ.
- Tạ phúc tấn.
*Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục cầu cất chứa, cầu thuận mao, Mạnh Hinh là tiểu pháo hôi hướng đại pháo hôi chuyển biến, nàng hành động thực phù hợp pháo hôi sổ tay.