Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 4

Cách party bể bơi đã qua được hai ngày, Bách Nhạc thành thành thật thật bắt đầu quét thẻ đi làm, đúng giờ tan tầm, quy củ đến ngay cả ông ba của cậu cũng cảm thấy mơ hồ mấy ngày nay.

Đối với Bách Nhạc mà nói, thì hiện tại sinh hoạt hết thảy đều thực hoàn mỹ, trừ bỏ cô gái đang ngồi trên sofa vẻ mặt chờ mong nhìn mình.

Cậu thở dài, xé một tờ chi phiếu, sảng khoái kí xuống tên của mình.

"Cảm ơn ca!" Nhưng khi Bách Âm thấy được số tiền ở trên chi phiếu, tươi cười nháy mắt đông lại.

"Làm sao vậy? Một ngàn ít sao? Muốn thêm 500 nữa hay không?"

Bách Âm run run tờ chi phiếu nhẹ nhàng trong tay, vẻ mặt hắc tuyến: "Ca, vậy anh kí chi phiếu có ý nghĩa gì không?"

"Như thế nào lại không có ý nghĩa?" Bách Nhạc không vui: "Kí chi phiếu khiến cho anh cảm thấy thực sảng."

Bách Âm cảm thấy đầu óc của mình bị rút gân, mới đến tìm anh trai nàng đòi tiền.

"Đúng rồi ca, mấy ngày hôm trước anh gặp được Diệp Phi Phi có phải hay không? Em nghe đồng học trong trường đang bàn tán việc này á." Bách Âm bỗng nhiên nhớ tới việc này, liền mở miệng hỏi.

"Làm sao vậy?"

Bách Âm mở miệng muốn nói cái gì, chỉ là lời nói đến miệng lại nuốt xuống lại, nói sang chuyện khác: "Không có việc gì, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Đúng rồi, anh còn gặp vị Tịch Tứ gia kia nữa phải không, y thế nào? Đẹp trai hay không? Có phải tính tình của y rất kì quái?"

Bách Nhạc sờ sờ cằm: "Bộ dáng còn khá đẹp trai, nhưng mặt mũi lại trắng bệch quá mức, hơn nữa cũng không phải là loại hình tiểu thịt tươi mà em thích. Nói như thế nào nhỉ, tính tình còn có chút cổ quái, lại có chút đáng sợ, không biết về sau là ai đáng thương như vậy, lại phải gả cho y."

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã mang lên vài phần đồng tình. Cùng Tịch Yếm qua cả đời, này cũng quá thảm rồi, một không cẩn thận liền sẽ bị răng rắc.

Từ sau khi cậu đi vào thế giới này, thì đã tiêu tan ảo ảnh đối với nam nữ chủ. Cậu hiện tại đã có thể lý giải tâm tình kháng nghị của fan nguyên tác, vào mỗi lần tiểu thuyết được chuyển thể.

Trước không nói đến Diệp Phi Phi, chỉ nói đến Tịch Yếm, cách một tầng giấy xem loại người cố chấp máu lạnh như này còn rất mang cảm. Nhưng kia chỉ là đối với vai chính mang cảm, còn đối với cái loại pháo hôi từng đắc tội với y như cậu. Nếu thật sự gặp được, quả thực đều phải khiến người ta đầu lớn.

Lần trước, sau khi không cẩn thận ở party gặp phải Tịch Yếm, đến bây giờ Bách Nhạc mỗi buổi tối đều ngủ không an ổn. Chỉ sợ lỡ như Tịch Yếm nhớ lại, sau đó lại giống như nguyên tác công ty phá sản, gia đình tù tội, cho nên mấy ngày nay chẳng sợ đi đường cậu đều dừng lại nhìn trước ngó sau, sợ sẽ lại gặp được y.

Ngay khi Bách Nhạc cho rằng tất cả sinh hoạt đã khôi phục lại như bình thường, lúc vừa mới thoải mái một chút, thì lại thu được Wechat của Ngô Hoa gửi đến, mời cậu đến hội sở chơi.

"Không đi."

Bách Nhạc thái độ kiên quyết, cậu còn chưa quên lần trước cũng là Ngô Hoa mời cậu, sau đó cậu liền gặp được Tịch Yếm đâu. Thành phố S này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngay cả Tiểu Chu Tử đều cùng Tịch Yếm có quan hệ họ hàng, cậu như thế nào có thể thiếu cảnh giác.

"Tôi mới tậu được một con Maybach, bản limited, cậu không đến lái thử một chút sao?"

Bách Nhạc nghe xong trong lòng vừa động, không thể không nói Ngô Hoa thực sự rất biết gãi đúng chỗ ngứa, thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm đối với siêu xe.

Ngô Hoa gửi vị trí là trên đường Nam của vành đai đầu tiên trong thành phố. Nếu đi từ công ty phải tốn hơn nửa giờ, hơn nữa còn kẹt xe. Cho nên sau khi đến được địa điểm, Bách Nhạc liền để cho tài xế đậu xe xong lại bảo hắn đi về trước, kế tiếp liền chạy vào trong đại sảnh, sợ đến muộn.

Hội sở này trang hoàng theo phong cách xa hoa khiêm tốn, trong đại sảnh lầu một thậm chí còn có chỗ uống cà phê, hồ nước bên cạnh còn nuôi không ít các loại cá quý báu, vừa thấy chính là nơi để nói chuyện kinh doanh.

Bách Nhạc cúi đầu trả lời tin nhắn của Ngô Hoa nói cậu sẽ lập tức đến, chờ cửa thang máy sau khi mở, cũng không ngẩng đầu lên mà đi vào thang máy.

Nhấn xuống tầng muốn đến, Bách Nhạc lúc này mới phát hiện trong thang máy còn có một người. Cậu quay đầu nhìn lại, lập tức bị dọa đến chân cũng run rẩy.

Chỉ thấy người đàn ông kia ngồi trên xe lăn, sắc mặt như cũ là một vẻ tái nhợt bệnh trạng. Y hơi nhắm mắt, nhìn qua giống như đang dưỡng thần.

Bách Nhạc nghe được vị thuốc quen thuộc, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trấn định lại ấn xuống phím mở cửa, trong lòng không ngừng khẩn cầu 'không phát hiện không phát hiện'.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, phía sau vẫn là truyền đến một đạo lạnh lùng khàn khàn tiếng nói.

"Đứng lại."

Bách Nhạc a một tiếng, mê mang mà chớp chớp mắt: "Bảo tôi đứng lại? Nhưng anh không phải không thích nhìn thấy tôi sao?"

Tịch Yếm tựa hồ không muốn nhắc đến việc này, thần sắc có chút mệt mỏi: "Việc đó trước bỏ qua một bên đi, tôi có việc muốn hỏi cậu."

Thấy Bách Nhạc không có phản ứng, Tịch Yếm lại lặp lại một lần: "Lại đây", ngữ khí so với phía trước thì lạnh lùng cứng rắn hơn rất nhiều.

Bách Nhạc thấy y thần sắc tối tăm, giận mà không dám nói gì. Trong lòng không ngừng thôi miên chính mình co được giãn được mới là một hảo hán, thôi thì nhường y một chút, xem như là cho người "tàn tật" một chút quan tâm đi.

"Cái người cao cao hay đẩy anh, đi nơi nào rồi?" Lúc Bách Nhạc đi qua bỗng nhiên liền chú ý đến điểm này, không nhịn được liền tò mò hỏi.

Tịch Yếm không nghĩ đến cậu sẽ hỏi mình trước, nhăn nhăn mày, tựa hồ như không muốn trả lời câu hỏi này: "Đi lấy thảm lông mà tôi đánh rơi."

Bách Nhạc lúc này mới chú ý đến, trên đầu gối của y không đắp thảm lông. Cậu nha một tiếng, nghĩ thầm y hình như cũng không phải khó ở chung như vậy.

"Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Tịch Yếm không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cậu, cẩn thận quan sát đến biểu tình trên mặt của cậu, khóe miệng hơi động: "Cậu quen biết nữ sinh tên Diệp Phi Phi kia?"

Ngay cả tên của người ta y cũng đều đã biết! Thì ra vẫn là để ý đến, sau đó còn lén tra xét người ta, còn nói sẽ không thành một đôi đâu.

Ngày đó y đối xử với Diệp Phi Phi như vậy, cũng có thể là bởi vì muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt. Nhìn xem, bây giờ còn không phải bắt đầu hỏi mình sao, chỉ bởi vì ngày đó mình giúp Diệp Phi Phi có thể đã bị y nhìn thấy.

Nhưng mà, y vì cái gì muốn hỏi mình vấn đề này. Nếu muốn biết chuyện này, lấy năng lực của y không có khả năng điều tra không được.

Tịch Yếm xác thực có điều tra, y đối với nữ sinh ngày đó xuất hiện có điều hoài nghi, cho nên một khi điều tra, kết quả liền thực sự phát hiện một ít dấu vết để lại.

Tuy rằng không thể xác định, nhưng lấy tính đa nghi của y, đương nhiên không thể bỏ qua khả năng nàng cùng với Bách Nhạc có điều tiếp xúc.

Cho nên y cho người điều tra một phen, tuy rằng cũng không có phát hiện cái gì, nhưng mà vẫn như cũ không hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.

Vì thế mới tự mình hỏi cậu, đương nhiên y cũng không trông cậy vào việc từ trong miệng của cậu tìm ra được đáp án gì, quan trọng nhất vẫn chính là quan sát phản ứng của cậu.

Rất ít người nói dối có thể tránh thoát được ánh mắt của Tịch Yếm, quan sát người khác biến đổi thái độ, chính là một loại thiên phú y đã có từ khi sinh ra.

"Không quen biết."

Bách Nhạc trong lòng vừa động, lại đánh bạo nói: "Anh có phải có chút để ý cô ấy hay không? Yên tâm đi tôi sẽ không thích cô ấy, sẽ không cùng anh tranh đoạt, hai người các anh chính là trời sinh một đôi đó."

Tịch Yếm lạnh lùng nói: "Cậu nói quá nhiều."

Bách Nhạc ngượng ngùng im miệng, chỉ cảm thấy người này tính tình thật là âm tình bất định, mới vừa rồi còn cảm thấy y rất dễ ở chung, hiện tại liền lập tức tự vả.

Nghĩ đến sự việc xảy ra lúc trước, Bách Nhạc cũng là một bụng ủy khuất. Cậu không thể hiểu được mà xuyên đến thế giới này, gần đây còn gặp phải loại trường hợp này.

Cậu còn đang bực bội đây nè.

Rõ ràng đêm đó, cậu bị Tịch Yếm lăn qua lộn lại đến giọng nói cũng kêu khàn cả lại. Còn y ngược lại giống như biếи ŧɦái, muốn nghe tiếng cậu cầu xin, thậm chí còn muốn nhìn cậu khóc.

Cậu sảng cũng sảng rồi, nhưng tốt xấu gì cũng từng có một đêm tình duyên, bây giờ mặc quần vào liền không nhận người, giả bộ chính nhân quân tử cái gì chứ.

Tui nhổ vào!

Bách Nhạc nhẫn nại lửa giận nói: "Kì thực, đêm đó anh cũng không có hại mà, lòng dạ rộng lượng một chút đi, anh cảm thấy thế nào?"

Tịch Yếm nghe xong thế nhưng còn hơi hơi mỉm cười, độ cung nơi khóe miệng có chút khϊếp người.

Chỉ nghe thấy y hỏi một đằng, mà lại trả lời một nẻo nói: "Tôi nhìn camera phát hiện một ít thứ thú vị."

Chỉ nhẹ nhàng một cậu, liền khiến cho Bách Nhạc ngây ngẩn cả người, hơn cả nửa ngày mới phản ứng lại được. Cậu ha ha cười khan vài tiếng, mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng ứa ra.

Nhìn thấy được nguyên chủ tìm vị nữ sinh viên kia cùng chung ống kính, chỉ cần người có đầu óc vừa thấy, là có thể suy ra ngọn nguồn, huống chi là Tịch Yếm.

"Không thể nào... camera trong khách sạn, như thế nào có thể để cho người ngoài dễ dàng xem được?"

"Đó là khách sạn của tôi."

"..... Ồ."

Tịch Yếm khóe miệng hơi động, tựa hồ là đang thưởng thức biểu tình lúc này của Bách Nhạc, không nhanh không chậm nói: "Cậu còn biết vết thương ở chân tôi là giả."

Đệt, đương nhiên, bộ dáng sinh long hoạt hổ đêm đó của y, cậu đến bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy eo đau.

"Xác thực đã quên." Nhưng cậu vẫn là lời lẽ chính đáng lắc đầu phủ nhận nói.

Tịch Yếm nhìn bộ dáng vạn phần nghiêm túc, chết cũng không thừa nhận của cậu, vẻ mặt cũng liên tục thay đổi.

Bách Nhạc lại nói: "Đêm đó đã xảy ra cái gì tôi cũng không biết, cho dù nhớ rõ thì tôi cũng sẽ tự động quên không còn một mảnh, tôi thề." Nói xong lời thề son sắt còn giơ tay.

Tịch Yếm nghe xong, ngữ khí cũng không rõ vui hay giận: "Lời nói đêm đó của tôi vẫn sẽ được tính, tôi cũng mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì lại gài bẫy tôi. Nhưng tôi cũng sẽ không giống cậu đang lo lắng như vậy, mà đi trả thù cậu." Y nói đến đây lại dừng một chút, quả nhiên liền thấy Bách Nhạc thở phào một hơi.

Tảng đá trong lòng Bách Nhạc cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống đất, cậu nhìn Tịch Yếm thấy thế nào cũng thuận mắt.

"Tôi..."

Đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thang máy một trận lay động, sau đó một tiếng "lạch cạch" rất nhỏ, bốn phía lập tức lâm vào một mảnh tối đen.

Nếu là cúp điện, thì đèn khẩn cấp trong thang máy sẽ sáng lên, cho nên hẳn là xảy ra trục trặc.

Bách Nhạc cũng không hoảng loạn, cậu thử ấn nút điện thoại khẩn cấp, nhưng lại phát hiện gọi không được. Hẳn là bởi vì trong thang máy tín hiệu không tốt, đành phải ấn xuống nút cầu cứu, chờ người tới cứu hộ.

Sau khi làm xong tất cả, cậu mới nghe được động tĩnh ở bên cạnh, không khỏi nhăn mày lại. Lúc này, cậu mới nhận ra tiếng hít thở bên cạnh hơi có chút dồn dập.

Trong đầu Bách Nhạc liền hiện ra kí ức về Tịch Yếm, cậu hình như nhớ rõ thời thơ ấu Tịch Yếm, tựa hồ từng bị vị em trai cùng cha khác mẹ kia nhốt ở trong ngăn tủ.

Một ngày một đêm, đều không được bất cứ người nào phát hiện. Chẳng lẽ nói, sự kiện lần đó đã để lại ám ảnh tâm lý cho y?

Bách Nhạc mở đèn pin trên điện thoại ra, quơ quơ đến chỗ Tịch Yếm.

Quả nhiên liền nhìn thấy đôi mắt của y nhắm chặt, sắc mặt trắng giống như tờ giấy, thần sắc ẩn nhẫn thống khổ, giống như đang lâm vào hồi ức đáng sợ nào đó, cùng bộ dáng lúc trước đối với mình giống như hai người khác nhau.

Bách Nhạc cũng không biết ở loại thời điểm này, cần phải an ủi như thế nào y. Hơn nữa, cậu cũng không am hiểu việc này, mạnh mẽ an ủi lỡ như nói sai rồi lại sợ đem quan hệ vừa rồi mới hòa hoãn được một chút, làm cho căng lên.

Vì thế, cậu quyết định áp dụng phương pháp an ủi thông dụng nhất trong cuộc sống, vốn muốn vỗ vỗ bả vai, nhưng lại cảm thấy động tác này có chút không thích hợp làm đối với trưởng bối, vì vậy liền sờ soạng đến tay của y.

Tay của y lạnh như nước đá, Bách Nhạc không khỏi rùng mình một cái.

Tịch Yếm cho dù đang ở trong tình huống như vậy, nhưng lòng cảnh giác vẫn như cũ, cao đến mười phần. Bách Nhạc vừa chạm vào y, thân mình của y liền cứng đờ, lập tức mở bừng mắt, ánh mắt lạnh băng đáng sợ.

Cho đến khi thấy rõ là Bách Nhạc, y tựa hồ mới hồi thần, sắc mặt có chút hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ gần như là một cái chớp mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Nhạc Nhạc cậu thực sự rất trêu chọc người khác mà không tự biết, thực sự chọc phải Tứ gia, thì cậu trốn không thoát đâu 2333 (ahaha).