Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 28

Đáng tiếc thời gian vui vẻ trôi qua mau, trong nháy mắt, hắn đã đến ngày xuất chinh!

Trước ngày xuất chinh, Y Linh yêu cầu hắn khi ăn trưa xong ở lại trong phủ cùng nàng, không xuất phủ ; Duy Kinh cũng hiểu rõ tâm tình không muốn của nàng, cố đáp ứng yêu cầu của nàng, cho dù vẫn phải xử lý sự vụ trong phủ, hắn cũng muốn ở bên cạnh nàng, nghe giọng nói của nàng nhiều một chút, nhìn thấy kiều nhan của nàng.

Hôm nay khí trời hình như rất lạnh, bảo tuyết bay nhè nhẹ lung tung rơi xuống đất, khiến cho bên ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa. Bên trong phòng mặc dù có lò than, nhưng đối với Y Linh luôn sống ở Phương Nam ấm áp mà nói, vẫn coi như là lạnh đến thấu xương.

Duy Kinh phát hiện mấy ngày nay hình như nàng không còn hoạt bát, không biết là thân thể không thoải mái, hay là trong lòng nàng vẫn vì hắn xuất chinh mà lo lắng.

Nàng là mảnh mai như vậy, nếu không trông chừng cẩn thận, thật sự rất có thể tùy thời sẽ bị bệnh, đáng tiếc hắn cũng sắp rời khỏi nàng, thật sự không biết nàng có hiểu nên chăm sóc mình thật tốt hay không! Không được, tối nay hắn phải gọi Tần ma ma chú ý tới nàng nhiều mới được.

Còn phải yêu cầu phòng bếp hầm thuốc bổ cho nàng ăn, để thân thể của nàng khoẻ mạnh một chút!

Thấy Duy Kinh đang xem thư, theo nét mặt bình tĩnh của hắn nhìn không ra tâm tình, Y Linh không muốn quấy rầy hắn, vì thể muốn đi phòng bếp lấy điểm tâm.

"Đừng đi!" Hắn gọi nàng."Bên ngoài lạnh, nàng đi ra ngoài làm gì?"

"Ta muốn đi lấy điểm tâm, ta sợ bọn họ không biết cái khay ở đâu!" Đó là nàng sáng nay tự mình làm, để cho hắn buổi chiều phê duyệt công văn thì ăn.

"Kêu nha hoàn lấy là được rồi, chút chuyện nhỏ này bọn họ không biết làm sao." Hắn kéo nàng đến trên đầu gối mình, đau lòng mà vuốt gương mặt trắng nõn của nàng. "Nàng phải ăn nhiều một chút, nuôi cho béo một chút, nếu như không cẩn thận bị lạnh, sẽ dễ dàng sinh bệnh."

Thật sự mấy ngày nay nàng có cảm giác thân thể mình nong nóng, nhưng nàng không nghĩ rằng đó là bệnh, mà là vì nàng khẩn trương nên thân thể mới có phản ứng.

"Ta sẽ ăn thức ăn nhiều một chút, nhưng không muốn uống thuốc bổ, ta ghét mùi thuốc!"

"Không được, vậy đối với nàng mới tốt. Không chịu dưỡng thân thể cho khoẻ trước, sao thay ta sinh tiểu oa nhi?"

Hắn muốn nhanh chóng có con nối dõi, một hài tử dung hợp cá tính cùng dung mạo của hai người, là nam hay nữ đều được.

"Chàng cũng không biết xấu hổ sao?" Nàng đỏ bừng mặt mà cúi đầu không nhìn hắn. "Chàng đem ta trở thành heo mẹ sao?"

"Sanh con dưỡng cái là chuyện thường, xấu hổ gì!" Duy Kinh cười rồi hôn nàng. "Nói không chừng trong bụng nàng đã có cốt nhục của ta rồi!" Hoan ái thường xuyên như vậy, xác thực rất có cơ hội khiến nàng thụ thai.

"Không có đâu, ta cảm giác được!" Nàng vỗ nhẹ hắn, liếc hắn một cái lẩm bẩm nói: "Ta thật sự muốn về nhà nói cho ba mẹ biết, con gái nhỏ của họ cũng sắp kết hôn. . . . . ."

"Chúng ta sắp thành thân rồi, đừng nói lung tung nàng phải đi về nữa." Nếu không hắn sẽ bất an đến nỗi không thể yên lòng xuất chinh.

"Được, không nói thì không nói." Nàng vùi vào cổ hắn, hít lấy mùi trên người của hắn. "Nếu như bây giờ có máy chụp hình thì tốt quá!"

"Đó đồ gì?"

"Máy chụp hình có thể giữ lại hình dáng của chúng ta giống như bức họa vậy, giống người thật như đúc đó, giống như đang nhìn gương vậy! Nếu như có nó, chúng ta có thể chụp ảnh chung, chàng không có ở đây ta cũng có thể nhìn tấm hình để nhớ chàng."

"Không cần loại đồ vật này, cũng có thể vẽ hình dáng của hai chúng ta." Hắn không thích nàng quyến luyến cuộc sống lúc trước."Bây giờ ta liền sai người vào cung, thỉnh ngự tiền họa sĩ tới vẽ chân dung cho chúng ta, được không?"

"Không muốn! Ta không muốn lãng phí thời gian ở cùng với chàng!" Nàng lắc đầu, ôm chặc hắn muốn đứng lên. "Bây giờ đầu óc ta rất lợi hại, có thể biến thành máy chụp hình, ghi nhớ mọi thứ về chàng."

Hắn kích động chợt nâng đầu của nàng lên, hung hăng hôn nàng, hôn đến khi nàng thở không thông mới buông ra."Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, có nghe thấy không?"

"Nghe! Ta sẽ ngoan."

"Nào, theo ta trở về phòng ngủ trưa đi."

"A? Lúc nào thì chàng có thói quen ngủ trưa?"

Khóe miệng của hắn từ từ nở ra nụ cười tà, ôm lấy sủng nhi của hắn trở về phòng đi ngủ. . . . . .

Đông vương gia ở bên ngoài Ánh Nhật các, chờ kết luận của ngự y được mời từ hoàng cung tới để chuẩn đoán bệnh cho Y Linh.

"Tại sao có thể như vậy?" Hắn lo lắng hỏi Tần ma ma. Mấy ngày nay Y Linh liên tục nóng rần nôn mửa, suy yếu nằm ở trên giường mãi, ngày hôm trước mời đại phu tới rõ ràng nói nàng chỉ là nhiễm phong hàn, nhưng vì sao uống nhiều thang thuốc như vậy, đến bây giờ sao vẫn chưa có chuyển biến tốt?

"Nô tỳ hù chết! Đều là nô tỳ không tốt, trời lạnh mà lại mang cách cách đến miếu thờ tham bái, để cho nàng bị nhiễm phong hàn! Nô tỳ đáng chết!"Nếu như Linh Linh có chuyện gì, cái mạng già này của bà cũng không đủ bồi thường!

"Thôi quên đi, truy cứu cũng không được gì, yêu cầu cấp thiết nhất là phải biết nàng ấy bị bệnh gì, nhanh chóng trị liệu mới là thượng sách." Nếu không ông không biết báo thế nào với tôn nhi ở Thanh Hải xa xôi!

Cửa phòng cuối cùng đã mở ra, ngự y đi ra, Châu nhi theo ở phía sau khóc sướt mướt, phảng phất như Y Linh không lâu nữa sẽ rời khỏi dương gian.

"Ngô ngự y, cuối cùng là cô nương ấy bị gì? Không có chuyện gì chứ?" Đông vương gia sốt ruột.

"Vương gia, đại sự không ổn ạ! Cách cách không phải là bị nhiễm phong hàn, mà là bị bệnh thiên hoa ạ!" Ngự y nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng nói với lão Vương gia.

"Cái gì? Bệnh thiên hoa?" Tất cả mọi người đều sợ hãi, gần như lui ra lập tức!

Người Mãn sợ hãi bệnh thiên hoa là không thể tưởng tượng! Mãn Thanh đi vào tới nay, bệnh thiên hoa là bóng mà rất lớn với mọi người, nhiều người nhiễm chứng bệnh này, tỉ lệ tử vong cũng khá cao, bởi vì là bệnh truyền nhiễm, đừng nói mấy lần bùng nổ ở dân gian đã đoạt đi mấy chục vạn nhân mạng, ngay cả trong Tử Cấm thành cũng không thể may mắn thoát khỏi, thậm chí ngay cả Thuận Trị đế cũng vì bệnh thiên hoa mà chết!

Mặc dù mấy năm nay trong kinh cũng không bùng nổ dịch bệnh thiên hoa, nhưng mọi người đều coi bệnh thiên hoa là hồng thủy mãnh thú (ví là tai hoạ ghê gớm gồm nước lũ và dã thú), ngay cả đề cập tới cũng không dám! Giờ khắc này ở Đông vương phủ lại có người bị nhiễm, nếu tin tức truyền ra ngoài, khẳng định chấn động cả thành Bắc Kinh, cũng ảnh hưởng đến địa vị của Đông vương phủ ở trong triều!

"Phải bao lâu mới có thể chữa khỏi?" Đông vương gia cố giữ vững trấn định, nhưng trong mắt không khó thấy đã dâng lên ý sợ hãi.

"Cách cách hiện nay là thời kỳ đầu của bệnh thiên hoa, thân thể nóng lên, da bắt đầu nổi mẩn, phải đợi nốt đậu xuất hiện, xuyên qua da mới biết được, hẳn là còn một tháng."

"Một tháng? Vậy không phải Duy Kinh đã trở về sao?” Mười ngày trước ông đã nhận được tin thắng trận bên Thanh Hải, tin tưởng đại quân đã khải hoàn quay về triều, rất nhanh sẽ trở lại Bắc Kinh!

"Đúng vậy, e rằng trước tiên phải cho bối lặc gia ở tạm viện khác." Ngự y cũng biết Đa la bối lặc đặc biệt cưng chìu Linh cách cách, cũng đã ở chung một phòng. Nhưng bây giờ ở tình huống đặc biệt, cũng không muốn đại bối lặc của Đông vương phủ mạo hiểm đến gần bệnh nhân bệnh thiên hoa!

"Vấn đề không phải là chuyện này, mà là Duy Kinh nhất định sẽ tới thăm Y Linh, vậy chẳng phải nó cũng sẽ bị lây sao?" Vậy làm sao được!

"Vương gia, Vương gia! Nữ nhân kia có phải bị bệnh thiên hoa hay không?" Lão Phúc tấn nghe thấy sau đó lập tức chạy tới. "Mau đuổi cô nương ấy ra khỏi Vương Phủ đi, tránh để cô nương ấy lây bệnh cho chúng ta!"

Nữ nhân kia thế nhưng lại bị nhiễm bệnh thiên hoa! Cô nương ấy thật là một tai hoạ, mình chết cũng không sao, lại còn muốn kéo cả mấy trăm nhân mạng ở Vương Phủ chết theo?