Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 19

"Nàng là người đầu tiên." Hơi thở nồng đậm nghịch ở trên người nàng.

Lời này quả thật khiến cho tâm nàng ngọt ngào thoải mái như bị gió xuân tẩm mộc. Cho dù không nhắc tới nữa, nhưng lòng của nàng chính là luôn để ý "Hồng nhan tri kỷ" bên ngoài phủ của hắn! Ai không hi vọng mình là người yêu duy nhất trong lòng nam nhân? Mặc dù biết rõ đó là hy vọng xa vời, nhưng nghe thấy hắn luôn nói ra lời cưng chìu như vậy, nàng thực sự rất cao hứng, từ trong lòng tin tưởng hắn!

Nàng biết hắn thật sự rất cưng chìu nàng, hắn tốt nàng cũng biết, vì vậy cho dù tâm tư vẫn lung tung như cũ, nhưng ngày qua ngày lại càng yêu hắn say đắm hơn!

Bọn họ yên ổn đi ra khỏi nội thành bát kỳ, dân chúng ở bên ngoài thành náo nhiệt ồn ào, tốc độ của con ngựa tiến vào ở trong đám người thả khá chậm, Y Linh cũng có thể xem thoả thích cảnh tượng phồn hoa trên phố.

Cho đến khi đến trước một ngôi giáo đường lớn, bọn họ mới dừng ngựa lại.

"Là Giáo đường! Chàng vậy mà lại dẫn ta tới giáo đường!" Nhìn thấy đỉnh nhọn tòa nhà quen thuộc, cùng cửa sổ thủy tinh màu sắc sặc sỡ kia, Y Linh vui vẻ chạy về phía cửa, Duy Kinh đi theo phía sau cho phép nàng cao hứng, không nói gì. Ra ngoài, những lễ nghi quy củ kia liền miễn.

Nàng đẩy cửa vào, thấy có một người thầy tu mặc áo dài đen của Tây Dương (phương Tây), đang hướng về phía mười mấy người nam nữ nước ngoài, lấy giọng điệu già nua, dùng tiếng nước ngoài đọc lên câu kinh trên sách Thánh kinh.

"Hôm nay là chủ nhật sao?" Nàng thấp giọng hỏi Duy Kinh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cha xứ già.

"Đúng, bọn họ đi lễ chủ nhật." Hắn kéo nàng ngồi xuống, lặng im không quấy rầy bọn họ cầu nguyện, mình cũng nhắm mắt lại, không biết là nhắm mắt dưỡng thần, hay là suy nghĩ này nọ.

Y Linh nhìn lại Thập Tự Giá (十) treo cao ở phía trước, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối. Gần nhà nàng cũng có ngôi giáo đường nhỏ, nàng cũng thường đi nghe họ giảng đạo, cho nên đối với giáo đường có cảm giác rất quen thuộc.

Kiến trúc giống nhau, nội dung giống nhau, người giống nhau, nhưng thời không lại hoàn toàn không giống, người nhà, bạn bè của nàng đều không có ở chỗ này, chỉ có mỗi một mình nàng!

"Vị tiểu thư này, sai lầm của nàng chúa đều tha thứ, nàng không cần quá thương tâm." Khi nàng hoàn hồn thì cha xứ già đã bước tới rồi, khuôn mặt mang nụ cười hiền lành, đưa cho nàng một mảnh khăn tay.

Y Linh cảm kích cười cười, lấy khăn tay lau đi nước mắt ở hốc mắt. "Thank y¬ou, cha xứ đừng lo lắng, ta chỉ là đang nhớ quê nhà, mới nhất thời thương cảm thôi."

Cha xứ giật mình, dùng tiếng Trung hỏi: "Tiểu thư hiểu tiếng nước ngoài?" Xem ra nữ tử quý tộc duyên dáng này, không giống như có học thức nha?

"Đúng vậy! Ta có học qua!" Nàng cười cười."Cha xứ, về sau ta có thể tới nơi này nghe giảng đạo hay không?"

"Dĩ nhiên có thể, Thiên chúa yêu thương loài người, hoan nghênh bất kỳ người nào tìm kiếm nó. Nơi này là hội Dòng tên, tên tiếng Trung của ta là Phùng Bỉnh Chính." Thấy Duy Kinh cũng đứng lên, cha Phùng liền kinh ngạc nói: "Đa la (Doro) bối lặc?"

"Cha Phùng, đã lâu không gặp, chắc chừng một năm rồi?" Duy Kinh chắp tay với ông ấy.

"Đúng vậy, gần một năm. Hoàng đế mới lên ngôi, Đa la bối lặc chắc là bận rộn lắm?" Ánh mắt cha Phùng truyền đến có ý cảnh báo."Bối lặc gia hẳn là nhớ rõ, Ung Chính đế từng hạ chỉ cấm truyền giáo, đặt biệt không cho phép người Mãn tin tôn giáo đi."

"Trong luật lệ của Đại Thanh người Bát Kỳ không được tin đạo luật tôn giáo, ta đương nhiên sẽ không quên. Nhưng bây giờ ta không phải đến để nghe giảng tôn giáo, ta chỉ là tới thăm cha Phùng thôi, đây không liên quan đi?"

"Được, coi như là bằng hữu lui tới với nhau đi!" Cha Phùng thấy Y Linh đi tới nơi xa chào hỏi với những người khác, không nghe bọn họ nói chuyện, cho nên tò mò hỏi: "Vị tiểu thư kia là?"

"Nàng là thị thϊếp ta mới nạp, nàng không phải là người Bát Kỳ, tin tôn giáo cũng không vi phạm luạt lệ." Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, không nén nổi lộ ra nụ cười nhạt. "Ta đã phê chuẩn nàng có thể tự do tới giáo đường nghe giảng đạo, không biết ý cha xứ như thế nào?"

"Hiếm được bối lặc gia châm chước, để cho phu nhân mình phá lệnh cấm, ta sao lại cự tuyệt được? Nhưng mà nhớ dặn phu nhân mặc y phục bình thường một chút, vậy thì sẽ không khiến người ta để ý."

"Ta biết rồi." Hắn hướng cha xứ khẽ gật đầu sau đó đi về phía nàng, kéo nàng về bên cạnh, cúi xuống nói: " Linh nhi, về sau nàng có thể đi tới nơi này nhiều, sau này giáo đường có chuyện gì, nàng cũng có thể nói với ta hoặc là Cha Phùng."

Y Linh liếc hắn một cái, kỳ quái hỏi: "Chàng nói dẫn ta tới làm chính sự, chẳng lẽ là chỉ chuyện này?" Vậy coi là làm chính sự hả? Tới nơi này chỉ có một mình nàng vui vẻ mà thôi!

"Giao thiệp với nhiều người nước ngoài, biết tình trạng cuộc sống của bọn họ, là chủ ý của hoàng thượng, đó đương nhiên là chính sự. Thường ngày ta vào triều, bận rộn công vụ, không rãnh quản chuyện như vậy, nàng thay ta đi tới đây một chút. Hay là nàng không muốn tới giáo đường hóng mát ?"

"Không! Ta nguyện ý ta nguyện ý!" Nàng vội la lên. Có thể giúp đỡ cho hắn, mình cũng có thể ra ngoài đi một chút , thật là nhất cử lưỡng tiện! Nàng sao lại không muốn?

"Ba, mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con muốn trở về, con muốn trở về. . . . . ."

Duy Kinh ôm nàng ngủ, bị từ ngữ nàng lẩm bẩm trong giấc mộng đánh thức. "Linh nhi! Tỉnh!"

Y Linh mở mắt ra, nhìn vào bên trong đôi mắt đen sâu thẳm, lập tức nhận ra nam nhân ở trước mắt.

"Duy Kinh?" Nàng thở hổn hển, từ trong môi nói ra tên của hắn. "Ta. . . . . . làm sao vậy?"

"Nàng gặp ác mộng. Nhìn xem, khuôn mặt đều là nước mắt!" Sắc mặt hắn tương đối khó coi, toàn bộ là vì nước mắt của nàng gây ra!

"Chàng. . . . . . Tại sao phải đánh thức ta? Đó không phải là ác mộng . . ." Đó là mộng đẹp mới đúng! Ở trong mộng nàng về đến nhà rồi, đang cùng người nhà ăn cơm xem ti vi với nhau đây!

"Nhưng nàng đang khóc, đó không phải là ác mộng sao? Chẳng lẽ ta không nên đánh thức nàng từ trong ác mộng?" Nàng rất lưu luyến giấc mộng đó sao? "Trong mộng đến tột cùng có cái gì?" Sẽ có hắn không?

Nàng không dám nói ra nội dung trong giấc mộng, cũng không định nói cho hắn biết bây giờ mình rất nhớ người nhà, bởi vì sau khi hắn biết sẽ tức giận.

Mỗi lần đến giáo đường, nhìn thấy cả nhà người khác đi lễ chủ nhật, cảm giác ấm áp kia khiến nàng muốn khóc. Nàng từng nhiều lần hỏi giáo sĩ nước ngoài cùng vài giáo hữu, có biết phương pháp nào có thể trở về tương lai hay không, nhưng tất cả mọi người đều cười nàng đầu óc suy nghĩ lung tung, nói đây chỉ là bản lĩnh lừa gạt của thuật sĩ giang hồ, vì vậy nàng đối với chuyện trở về thế kỷ hai mươi mốt cảm thấy càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng nhớ người nhà.

Với lại ngày hôm qua nàng từ bên ngoài trở về phủ, liền bị lão Phúc tấn chắn ở cửa giáo huấn. Nói nàng thân là thị thϊếp của Vương Phủ nhưng dã tâm bất định, không có đạo đức phụ nữ, cả ngày lẫn đêm đều chạy ra bên ngoài, có phải ở bên ngoài có tình nhân hay không! Đây quả thật chính là làm nhục Y Linh!

Nàng rất mâu thuẫn, một mặt nhớ người nhà và bạn bè ở thế kỷ hai mươi mốt, muốn chạy trốn nơi đầy thị phi này, nhưng một mặt lại không nỡ rời khỏi Duy Kinh, lại muốn cả đời đều đợi ở bên cạnh hắn!

Mình đến tột cùng nên làm thế nào cho đúng?

Duy Kinh duỗi ngón lau đi nước mắt trên lông mi nàng, cử chỉ dịu dàng kia khiến nàng sợ run lên, tiếp theo vùi mình vào trong ngực của hắn, tận tình hấp thu ấm áp của hắn, mà hắn cũng ôm nàng thật chặt.

"Duy Kinh, chàng biết không? Ta yêu chàng, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chàng. . . . . ." Nàng dịu dàng nói, chỉ đơn thuần muốn nói cho hắn biết thôi.

Chỉ có hắn mới có thể khiến nàng có cảm giác an toàn như vậy. Giống như cảm giác ngày xưa cho nàng, hắn tựa như cây gỗ nổi trong biển rộng, chỉ có hắn mới có thể khiến cho nàng tồn tại ở chỗ này, khiến tâm lạnh như băng của nàng được ấm áp.