Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 16

"Phiêu bạt bên ngoài? Ta còn có chỗ nào có thể đi?" Nàng quay đầu, ôm cổ hắn, rất nghiêm túc hỏi: "Nói cho cùng, chàng vẫn không tin ta là người tới từ tương lai?" Cho nên hắn mới không bị lời của nàng hù, vẫn cố ý muốn nàng?

"Mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng đi theo ta, chính là người ở đây, là người của Vương Phủ. Đừng nói với ta những chuyện tương lai nữa, ta không quan tâm." Hắn nhu tình hôn trán của nàng, có nàng khiến cho hắn cảm thấy chân thật hơn, cũng nắm chắc mình đã lưu nàng lại thành công.

Nhìn nam nhân này tham muốn giữ lấy mạnh mẽ, trong lòng tuy là vui vẻ cười không ngừng, nhưng giọng lại mang theo oán trách nói: "Nam nhân cổ đại các người thật dã man, trực tiếp đoạt lấy nữ nhân biểu thị công khai chủ quyền, đều không để ý nguyện vọng của người ta."

Đôi mắt hắn khóa chặc tầm mắt của nàng lại."Trên người nàng đầy ký hiệu của ta, nàng coi như tắm một trăm lần, đây cũng là sự thật không phai mờ được, không phải đại biểu nàng đã thuộc về ta sao?"

"Tại sao muốn đối với ta như vậy? Chàng biết đây không phải là vui đùa, ít nhất với ta không phải . . . . . ." Nàng rất muốn biết trong lòng hắn có phải cũng thích nàng hay không!

"Nói như vậy, chẳng lẽ nàng không cam nguyện làm nữ nhân của ta?" Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn bắt đầu nổi lên áp suất thấp.

Thật buồn cười, hắn đường đường Đa la bối lặc muốn nữ nhân, còn phải chú ý đến tâm tình của nàng, khuyên bảo nàng, dụ dỗ nàng, quay đầu lại lại chỉ đổi lấy chất vấn của nàng? Nàng đến tột cùng có biết, ân sủng của nàng là những nữ nhân khác rất muốn hay không?

"Tối hôm qua. . . . . . Ta cam nguyện đem mình cho chàng, là bởi vì ta thích chàng!" Y Linh vùi đầu vào cổ Duy Kinh. "Vậy chàng có yêu thích ta một chút nào hay không?" Nàng rất muốn biết tim của hắn!

Hắn sửng sốt, mím môi chặc, không nói tiếng nào, chẳng qua là đưa mắt nhìn nàng vài giây, sau đó ôm nàng trở về trên giường.

"Duy Kinh!" Nàng nhìn chăm chú vào hắn, gương mặt khẩn cầu. "Nói cho ta biết được không?"

"Ta phải vào triều sớm, nàng trước nghỉ ngơi một lát, sau đó bọn nô tỳ sẽ đến hầu hạ nàng thay y phục rồi dùng bữa." Hắn cố ý quay đầu không nhìn nàng, chỉ sợ mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.

Cho dù hắn xác thực có cảm giác đặc biệt với nàng, cũng không định buông nàng ra, nhưng mà hắn không thể tùy tiện nói ra với nữ nhân từ yêu mà từ trước đến giờ hắn không nói ra, nó tổn hại tôn nghiêm của nam tử! Hoặc sẽ khiến nàng đắc ý vênh váo, có năng lực nắm hắn trong tay, từ đó yêu cầu này nọ nên hay không nên.

Nữ nhân trước kia của hắn đã từng yêu cầu hắn làm cam kết; đối với nàng, hắn cũng không cho là cần thiết.

Nàng ngồi dậy, nhìn nam nhân muốn mở cửa rời đi, nói: "Chàng không thích ta sao? Nếu chàng không thích ta, tại sao phải dịu dàng đối đãi ta như vậy?" Hắn tránh vấn đề của nàng sao? Tại sao hắn không nói lời nào? Cho dù. . . . . . Cho dù là hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng!

"Không phải!" Hắn rống lên một câu, sau thấy mặt nàng thất vọng, thì thu lại giọng nói: "Về sau nàng chỉ cần theo ý của ta, ta sẽ không bạc đãi nàng!" Hắn quay đầu bỏ lại câu này, rồi đi ra khỏi gian phòng, để lại nàng một mình thương tâm trên giường.

Linh Linh, đừng để cho nam nhân dễ dàng đạt được em nha, nếu không bọn họ cũng sẽ không quý trọng em.

Nàng đột nhiên nhớ lại lời nhắc nhở trước kia của chị Trừng Nhan với nàng, a , nàng mê muội! Nàng đã thua phải không? Bởi vì nàng quan tâm nam nhân này như thế. . . . . .

Kể từ ngày đó trở đi, Y Linh lại được đám nha hoàn vây quanh, từ tiểu Tây Sương Noãn các đơn sơ, dời đến phòng ngủ ở Ánh Nhật các này tràn đầy hương vị nam tính của chủ, bắt đầu cuộc sống sống chung một phòng với Duy Kinh.

Ban ngày nàng sẽ đợi ở thư phòng, xem sách một lúc, cùng Duy Kinh phê duyệt công văn, có đôi khi hắn muốn nàng hỗ trợ phiên dịch tiếng nước ngoài, ghi chép kiểm tra đơn giản; ban đêm, Duy Kinh đều muốn đυ.ng nàng, muốn nàng một lần lại một lần, cho đến khi thỏa mãn mới cam tâm ôm nàng ngủ thật say, mỗi lần nàng đều mệt mỏi nói không ra lời, muốn không để ý hắn cũng khó!

Nàng cũng giống như nửa chủ tử ở Ánh Nhật các, tất cả mọi người có thêm cung kính với nàng; mặc dù nàng không danh không phận, nhưng địa vị ở trong phủ bỗng chốc lên cao không ít, tất cả phòng thê thϊếp của bối lặc, các tỷ muội đều lần lượt tới bái phỏng, duy chỉ có lão Phúc tấn vẫn rất bất mãn với nàng, nhìn nàng không vừa mắt!

Ngày thứ hai lúc nàng vào ở Ánh Nhật các, lão Phúc tấn liền dẫn nhiều người tới dạy dỗ nàng, cái gì không biết liêm sỉ, dụ dỗ nam nhân, đê tiện đều nói ra mấy trăm lần, thật may là Duy Kinh trở về phủ sớm, nếu không đã bị niệm cho đến điên, tẩy não luôn! Từ đó về sau, lão Phúc tấn cũng không còn qua Ánh Nhật các; Duy Kinh còn nói, nếu không muốn lại bị dạy dỗ, thì trước hết học lễ nghi của Mãn Thanh bọn họ cho tốt, để cho lão Phúc tấn không thể xoi mói, nếu không cũng đừng đi dạo lung tung ở chung quanh Vương Phủ.

Mặc dù không hiểu vì sao bị người ta ghét, nhưng nàng vẫn im lặng chấp nhận tất cả. Nàng không muốn cùng người ta tranh giành, có thể tranh giành cái gì đây? Nàng vốn không thuộc về thời đại này, không có quan niệm giai cấp của bọn họ, cũng không có nỗi sợ được và mất.

Y Linh chỉ muốn ở bên cạnh Duy Kinh, hơn nữa không mang đến phiền toái cho hắn. Nàng là nữ nhân dựa vào hắn tồn tại, ngoại trừ ân sủng của hắn ra, không có yêu cầu gì nhiều!

Vốn là, có thể trở lại hiện đại hay không, với nàng mà nói cũng không quan trọng lắm, bởi vì nàng đã từng tính qua, nếu có một ngày không thể dựa vào Duy Kinh được nữa, thì đi ra ngoài buôn bán nhỏ sinh sống là được; nhưng bây giờ, cuộc sống của nàng chỉ vây quanh hắn, chuyện khác nàng không cần lo lắng, nếu một chút tự giác nàng cũng không có, có lẽ cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống ở dưới sự bảo vệ của Duy Kinh.

Nhưng tiếp tục như vậy thật sự có được không? Nàng chỉ biết sẽ mất đi tất cả năng lực độc lập, cùng một trái tim vĩnh viễn không thể không có hắn? Ngay cả hắn có thực sự yêu nàng hay không nàng cũng không biết! Ngày đó nói không chừng hắn chỉ vì muốn giữ nàng lại Vương Phủ, mới không thể không biến nàng thành nữ nhân của hắn, nhưng nói không chừng có một ngày, hắn từ bỏ nàng, khi đó nhất định nàng không thể nào sống tiếp ở thời đại này nữa? Chỉ có trở lại chỗ thuộc về nàng, mới có thể khâu lại trái tim đã tan vỡ của nàng. . . . . .

Vì vậy, nàng nhất định phải bảo vệ chính mình! Nàng phải tìm phương pháp trở về thế kỷ hai mươi mốt, thấy người thân, bạn bè của nàng! Hiện tại nàng có cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài rồi, có thể sẽ tìm được một kỳ nhân dị sĩ nào đó biết cách đưa nàng trở về như thế nào đi?

Sáng nay khi nàng từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn đã không còn ở trên giường. Nàng thức dậy ngồi ở mép giường, giắt màn lụa màu sáng qua hai bên móc bạc chạm trỗ hoa văn của giường, sau đó duỗi lưng một cái, mang giày xuống giường.

"Mặc dù Y cô nương tướng mạo rất đẹp, đối với bọn hạ nhân chúng ta không tồi, nhưng nhiều công chúa cách cách tuỳ ý cho bối lặc gia chọn như vậy, tại sao ngài ấy lại cứ chung tình với cô nương không rõ lai lịch này. . . . . ."

Tiếng của nữ tữ mặc dù ép xuống rất thấp, nhưng Y Linh vẫn nghe vào tai rất rõ ràng. Nàng nâng lên nụ cười khổ tự giễu, không có tức giận, chỉ là cảm thấy hơi đau nhói mà thôi.

Những nha hoàn này nói không sai, ngay cả người bên gối như nàng đây, cũng không hiểu tại sao danh môn khuê tú xinh đẹp hắn không chọn, lại cố tình muốn nàng làm thị thϊếp của hắn.

Nàng tự biết mình một chút cũng không xứng với hắn, cũng không có một chút công dụng với hắn, có lẽ. . . . . . hắn thưởng thức học vấn của nàng sao? Thường ngày ở thư phòng, hai người bọn họ đều đàm luận về vấn đề toán học, tiếng nước ngoài, nàng cũng sẽ tận hết sức những gì nàng biết, nói cho hắn biết sơ lược về địa lý môi trường của thế giới này, những chuyện của quốc gia khác. Ở thời đại này, người hiểu nhiều về các học thức khác nhau giống như nàng vậy không nhiều lắm, huống chi là thân nữ nhi chứ?