Kể từ đêm hắn cướp đi nụ hôn đầu của nàng sau, đầy trong đầu nàng đều là bóng dáng của hắn! Mặc dù nàng không hiểu tại sao hắn đột nhiên làm ra loại hành động thân mật này với nàng, nhưng mỗi khi nàng nhớ tới Duy Kinh, mặt của nàng cũng không tự chủ được mà phiếm hồng, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ có!
"Là thật, bối lặc gia cũng không nói giỡn." Tần ma ma đi theo vào, vẻ mặt cười hì hì giống nhau, thấy Y Linh trong lòng chíp bông ."Bộ trang phục này là phụ nữ Mãn Thanh mặc, là bối lặc gia đặc biệt đính làm vì nàng, vật liệu thêu rất tốt đây này!"
"Trang phục phụ nữ Mãn Thanh?" Nàng trợn tròn mắt, nhìn trên bàn kia áo dài áo khoác bên ngoài được đan bằng gấm mềm màu sắc tươi đẹp, cùng một đôi giày đáy chậu hoa cao ba tấc, không nhịn được đưa tay sờ sờ. "Đây chính là sườn xám người mãn mặc sao? Thủ công thật là xinh đẹp tỉ mỉ nha!"
"Nói cho nàng biết, loại sườn xám này không phải là người bình thường nào cũng được mặc đâu! Sườn xám này là quy cách chánh thống, chính là các nữ tử quý tộc các chủ tử của chúng tôi, cùng đám nương nương trong cung mới được mặc, rất danh quý đó!" Tần ma ma cẩn thận run rẩy mở trường bào, sau đó tiến tới trước người của nàng so .
Y Linh kinh ngạc nhìn nhìn bộ trang phục của Thanh cung, không tự chủ được nói: "Loại y phục xinh đẹp thế này, sao lại đưa cho ta ? Hắn. . . . . . Có dụng ý gì?"
"Dụng ý? Cái này đại biểu bối lặc gia xem trọng nàng đó!" Châu nhi bắt đầu cỡi ra quần áo trên người nàng. "Ta còn tưởng rằng bối lặc gia để Y tỷ tỷ ở chỗ này quá lâu, thì quên mất nàng rồi! Thì ra trong lòng ngài ấy vẫn luôn có nàng, thật sự quá tốt rồi!"
"Hắn nhất định là đau lòng, mới có thể đưa ta bộ cung trang này, hừ, hắn thật là biết tính toán đó!" Nghĩ đến lần trước hắn hôn trộm nàng, nàng liền vươn kỳ bào ra, xấu hổ ngồi lên trên giường. Coi như nàng không ghét nụ hôn của hắn, hắn cũng không thể không nói một tiếng liền lấy nụ hôn đi chứ!
"Ai nha Linh Linh, thì ra là nàng và bối lặc gia giận nhau rồi? Khó trách mấy ngày nay nàng luôn là lạ ! Nhưng ngài ấy dầu gì cũng là bối lặc gia, nàng ngàn vạn nhường nhịn hắn mới được!" Tần ma ma kéo nàng, tự mình ra tay giúp nàng thay quần áo. "Hắn cũng đưa loại y phục này cho nàng, nàng tha thứ ngài ấy đi!"
"Hắn đưa y phục thì ta sẽ phải tha thứ cho hắn, đây chẳng phải là tiện cho hắn sao?"
"Nhưng ngài ấy là bối lặc gia mà, đưa y phục sang trọng như vậy cho nàng đã đại biểu ngài ấy nhường nàng, chẳng lẽ còn hy vọng hắn bỏ xuống tư thái đi cầu nàng tha thứ sao?" Tần ma ma tận tình khuyên bảo nói."Coi như là ta van cầu nàng, mau thay kỳ bào này đi gặp hắn đi! Hắn mới vừa trở về phủ, hiện đang ở trong Ánh Nhật các chờ đó!"
"Cái gì? Hiện tại cũng sắp tối, còn muốn ta thay y phục, lại chãi đầu lần nữa? Đợi ngày mai ta mặc có được hay không?" Những ngày qua nàng tránh không gặp mặt hắn, tránh cho đối mặt với hắn không được tự nhiên, rất xấu hổ.
"Có ta và Châu nhi giúp nàng mặc quần áo và chải đầu, rất nhanh." Ngụ ý, chính là hiện tại nàng nên đi gặp chủ tử cao cao tại thượng của bọn họ là được!
Y Linh bất đắc dĩ nhìn trong gương hai người đã bắt đầu ra tay, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận ngoan ngoãn mặc, thuận tiện suy nghĩ một chút, nàng nên dùng tâm tình gì đi gặp nam nhân đã hại nàng không được bình tĩnh đây!
Chương 4
Mặt trời chiều ngã về tây, Y Linh dưới sự giúp đở của Tần ma ma và Châu nhi, chậm rãi bước qua đình viện, đi đến Ánh Nhật các của Duy Kinh."Đi chậm một chút được không? Giày đáy hoa này rất khó đi đó!" Nàng mới mang một lúc thôi, làm sao có thể lập tức đi như bay đựơc!
"Nói cũng đúng, cháu nghĩ bối lặc gia vẫn còn đang thay quần áo, cũng không gấp như vậy đâu? Y tỷ tỷ nhưng sắp ngã xuống rồi đó!" Châu nhi phụ họa nói.
"Ta muốn cho bối lặc gia sớm một chút nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp lúc này của Linh Linh nha, nói không chừng hắn hứng chí, sẽ xác lập thân phận của nàng nha!" Tần ma ma không có ngừng lại, tiếp tục đỡ Y Linh đi.
"Thân phận? Thân phận gì?" Nàng không phải là khách nhân trong phủ sao? Thân phận này đã đủ rồi chứ!
"Không phải vậy là. . . . . ." Tần ma ma đang muốn nói thì nhìn thấy xa xa một đoàn người đi tới, đang đi tới bên này, mà trong đó lại. . . . . ."Là lão Vương gia và lão Phúc tấn!"
Châu nhi nghe, dọa sợ đến nỗi tay cũng run, người chưa tới, nàng liền quỳ xuống đầu tiên "Tiếp giá" .
Y Linh thấy hành động bất ngờ của họ, và nghe được lão Vương gia và lão Phúc tấn trong miệng Tần ma ma, thì tò mò nghiêng nguời muốn nhìn một chút, ai ngờ vừa nhìn, nàng lại nhìn đến ngây người!
Oa, lão tiên sinh kia sau lưng có mấy hạ nhân đi theo, dung mạo cũng rất giống Duy Kinh! Hơn nữa phong độ của lão ấy bất phàm, khắp người đều tản ra uy nghi, vừa nhìn cũng biết lão là Vương gia! Mà lão phu nhân bên cạnh lão, người mặc hoa phục phỉ thúy, do mấy ma ma vây quanh, dáng vẻ hình như không nhỏ, xem ra địa vị cũng không thấp!
"Vương gia cát tường, Phúc tấn cát tường!" Tần ma ma và Châu nhi cùng kêu thỉnh an, khóe mắt không ngừng ám hiệu Y Linh phải cùng quỳ xuống đất.
Y Linh sửng sốt một lát sau đó lập tức quỳ xuống theo.
Lão Phúc tấn nhìn thấy Y Linh quỳ nhìn thẳng bọn họ, không thèm để ý tới nàng, không vui trực tiếp hỏi Tần ma ma và Châu nhi: "Các người đều hô tiếng cát tường, nàng kia thì sao? Chẳng lẻ nàng ta chính là dã nha đầu gọi Y Linh?"
Sống lưng nàng bỗng cứng đờ, trong lòng chua xót. Nàng gọi là Y Linh, nhưng lúc nào thì nàng biến thành "dã nha đầu" rồi?
Lão Phúc tấn bước đến gần nàng, nghiêm nghị trách mắng: "Không gặp còn chưa tính, hiện giờ nhìn thấy ta và Vương gia, lại cũng không biết thỉnh an? Thật là không có phép tắc, không để ý đến chúng ta!"
Thỉnh an? Nàng không hiểu thỉnh an à! Nàng không thể làm gì khác hơn là học cách nói của Tần ma ma và Châu nhi, không lưu loát kêu: "Vương, Vương gia cát tường, Phúc tấn cát tường!"
"Cái này gọi là thỉnh an? Dã nữ nhân chính là lên không được thai diện! Ngay cả Kinh nhi nó cũng biết phải cố định mỗi ngày sớm tối đều thỉnh an chúng ta những trưởng bối này, nàng dựa vào xin ăn một phần cơm của Vương Phủ mà tính cái gì?" Lão Phúc tấn phúng cười, ra oai với Y Linh, để cho nàng biết khó mà lui.
Y Linh thật sự cũng nghĩ đến, mình trên danh nghĩa cũng coi là khách của Đông vương phủ, mặc dù nàng không làm chuyện hạ nhân, nhưng ít ra có thể ngẩng đầu lên làm người; nhưng trên thực tế nàng ở trong mắt những quý tộc này, thì ra là chỉ là một tên khất cái dựa vào một phần miếng cơm của bọn họ, nữ cô nhi, là một ký sinh trùng không hơn không kém!
Nàng bị nói những lời bạc bẽo này thì trên mặt trắng bệch, chóp mũi ê ẩm chát chát, rũ vai xuống không nói.
"Vẫn là không hiểu sao? Ta đang dạy nàng, 『 thỉnh an 』là thị nữ phải cúi đầu thấp, hai tay giao nhau dán bụng, đầu gối hạ xuống, tuân lệnh: 『 xin thỉnh an một ai đó 』. Hiểu chưa?" Thấy nàng im lặng không lên tiếng, lão Phúc tấn tức quá, liền chỉa tay về phía y phục hoa lệ trên người nàng, quát lên: "Triệu ma ma, đi cỡi kỳ bào kia ra! Loại y phục cao quý này, sao có thể để cho nha đầu lừa đảo này mặc?"
"Phúc tấn, kỳ bào của cô nương này là bối lặc gia tặng cho, tuyệt không phải là ngông cuồng mặc loạn, cầu phúc tấn cho người dừng tay!" Tần ma ma luống cuống, đứng dậy lên tiếng xin xỏ.
"Kinh nhi đưa ?" Ánh mắt lão Phúc tấn trầm xuống. "Nói láo, sao nó lại có thể làm như vậy?"
"Chuyện này là thật, là bối lặc gia sai nô tỳ đến Ánh Nhật các, lấy về cho Y cô nương mặc vào !" Châu nhi khóc, ở một bên đáo cùng Tần ma ma.