Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ.
Hall cẩn thận lắng nghe lời tường thuật bối rối và không mạch lạc của nhân viên quản lý Trung tâm Nghiên cứu Y khoa Thứ hai, rồi trả lời ngắn gọn và mạnh mẽ:
"Tốt, Tôi biết rồi."
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời, hắn đã tắt thiết bị liên lạc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng đầu lên:
"Vậy cậu muốn gì đây?"
——Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ đang ngồi trước mặt hắn.
Chỉ thấy Qua Tu chống cằm bằng một tay, nhận xét một cách đầy thiện chí:
"Có vẻ như ta đã gây ra rất nhiều bạo loạn."
Hall kiềm chế cảm xúc muốn trợn trắng mắt của mình: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi này rõ ràng là không cần phải trả lời.
Qua Tu bỏ qua lời châm chọc của Hall, chỉ nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ghế, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết ta muốn gì."
Hall đã biết.
Binh lính, vũ khí, hạm đội.
Hắn thở dài lắc đầu: "Theo thể chất hiện tại của cậu, khoang cách ly của Trung tâm y tế thứ hai là nơi cậu nên ở. Nếu thuyền trưởng quay lại phát hiện ra chuyện tôi đã giúp cậu..."
Trước khi Hall nói xong, Qua Tu đã ngắt lời hắn:
"Nếu anh ta có thể trở lại."
Giọng nói của cậu ta không có thêm chút cảm xúc nào, nhưng ý nghĩa sắc bén trong đó giống như một cú đánh giáng mạnh vào đầu của hắn, Hall cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình đang bắt đầu từ từ khuấy động, một cơn đau âm ỉ có mùi tanh lan đến, hắn nghiến răng nghiến lợi không thể nói được lời nào.
Qua Tu nhìn hắn một cái:
"Nếu anh ta thực sự hỏi tới, ngươi có thể nói với anh ta rằng ta đã uy hϊếp ngươi."
Dù ánh mắt hai người chỉ thoáng chạm qua nhau, nhưng Hall cảm thấy như thể mình bị một thứ gì đó sắc bén cứa vào. Nội tạng và xương cốt đều lộ ra ngoài trước sự dò xét của cậu ta, Hall chủ động quay mặt đi chỗ khác, cố né tránh giống như đang rút lui trong thầm lặng.
"Tất nhiên, ta cũng rất sẵn sàng để làm điều đó."
Qua Tu nói bổ sung một cách công khai. Hắn đặt lòng bàn tay lên mặt bàn, khẩu súng thu nhỏ không rõ nguồn gốc trong lòng bàn tay hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo và cứng rắn dưới ánh đèn.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Hall thở dài, cuối cùng cũng thỏa hiệp kéo màn hình điều khiển ra.
Qua Tu mỉm cười, nhảy xuống chỗ vừa ngồi, cảm thấy hài lòng mà đung đưa đôi chân gầy.
__________________
Liên minh biết rằng, để giúp Lule thoát khỏi khó khăn, phía phản quân sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết, bọn họ biết rõ rằng một khi Lule thoát ra khỏi cái l*иg giam hình thành từ sự điên cuồng và cuồng loạn này, Liên minh sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng dù là nhỏ nhất, cho nên bọn họ chỉ có thể làm bất cứ điều gì để lấy đi tính mạng của Lule. Mặc dù hạm đội bị bao vây buộc phải rút lui về ngân hà nhưng vẫn ngoan cố thanh trừng, lợi dụng địa hình để xâm lược hết lần này đến lần khác, cố gắng đẩy lùi quân Liên minh của bọn họ.
Quân Liên minh cũng không cam lòng với sự giằng co này.
Bọn họ cắt đứt tất cả nguồn cung cấp năng lượng, phong tỏa toàn bộ khu vực với một hạm đội đằng đăng sát khí, thậm chí còn bố trí hàng nghìn dặm bãi mìn laser vô hình, cùng khu vực đánh chặn tín hiệu, để chặn quân tiếp viện và ngăn chặn các cuộc đột phá.
Hall cũng hồi hộp và khẩn trương không kém.
Hắn đã cử quân đội đến hỗ trợ nhiều lần, nhưng Tinh hệ nơi Trung tâm Y tế Đầu tiên nằm quá sâu trong khu vực khống chế của Liên minh, cho dù có hạm đội thoát khỏi vòng vây và sự đánh chặn dày đặc, nó cũng không thể thoát được khi đi qua khu vực laze gϊếŧ người.
Mà các trận chiến khác cũng đang khẩn trương cần hỗ trợ.
Hắn bây giờ đang ở trong một tình huống tiến thoái lưỡng nan nguy hiểm.
Do đó, mọi hy vọng và những bước ngoặt có thể xảy ra đều dồn vào một người ngoài cuộc. Đây là một canh bạc đối với cuộc sống của các gia đình và toàn bộ Tinh Tế, Qua Tu là một biến số, ranh giới giữa chiến thắng và hủy diệt là rất mong manh và nhỏ bé, chỉ cần phạm một sai lầm, cho dù chỉ một sai sót nhỏ nhất cũng sẽ mất trắng, nhưng Hall không thể không thỏa hiệp —— bởi vì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Qua Tu biết rất rõ sự nguy hiểm này— và hắn rất hưởng thụ điều đó.
Hắn ngồi trên ghế chỉ huy, ngón tay vô cùng bình tĩnh và vững vàng, hầu như không có chút do dự hay run rẩy nào, hắn lái con tàu theo một góc cực kỳ xảo quyệt để tránh những viên đạn đang bắn thẳng đến trước mặt.
Chỉ sau nửa giây, việc định vị tên lửa theo dõi tầm nhiệt đã hoàn thành.
Cách đó không xa, một tiếng nổ lặng lẽ mà huy hoàng nổ tung, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cửa sổ.
Qua Tu vẫn không giảm tốc độ, mà thay vào đó, tích đầy năng lượng lái tàu lao thẳng qua lõi trung tâm của vụ nổ——
Đồng tử của hắn co rút lại vì sự phấn khích tột độ, mũi của hắn hơi mở ra, khóe môi lộ rõ
vẻ khoái lạc và tàn nhẫn. Những chiếc răng nanh sắc nhọn xuất hiện từ dưới đôi môi mỏng của hắn, hắn giống như một con Cá mập đang ngửi thấy một chút máu trong biển cả.
Qua Tu vô cùng yêu thích cảm giác hồi hộp khi nhảy múa trên bờ vực thẳm, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chết người khiến các dây thần kinh căng thẳng.
Những cảm giác này giống như một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ có độ tinh khiết cao, các khớp xương chai sần, xỉn màu của hắn bắt đầu linh hoạt trở lại. Sự lười biếng và cứng nhắc tích cóp được khi co ro trong khoang cách ly nhanh chóng bị đốt cháy, biến thành thứ gì đó hiệu quả hơn và nguy hiểm hơn. Hắn dường như được sinh ra để làm việc này.
Tốc độ của con tàu chậm lại.
Một số thuyền viên tháo thiết bị an toàn lao vào nhà vệ sinh và bắt đầu nôn mửa, mặc dù những người còn lại vẫn ngồi trên ghế của mình, nhưng họ cũng uể oải và trông luộm thuộm không kém.
Thuyền trưởng của họ là một kẻ mất trí.
Trải nghiệm đột phá vòng vây trong vài ngày qua đã khắc sâu nhận thức này vào não của họ.
Qua Tu thản nhiên liếc nhìn qua, nở một nụ cười:
"Không tồi, lần này chỉ nôn có bốn người."
Đúng vậy, lần này.
Thuyền viên nhăn mặt vì đau đớn, ký ức không thể chịu đựng được vài ngày trước lại ập đến —— cuộc chạm trán đầu tiên với tàu địch, ngoại trừ một số thuyền viên đến từ hành tinh rác đã trải qua cách lái tàu của Qua Tu, thì những người khác không ai may mắn thoát khỏi. Thậm chí, có người còn nôn trực tiếp vào mũ bảo hiểm, suýt chết ngạt do chất nôn trôi nổi trong không gian không trọng lượng.
Qua Tu duỗi lưng một cái.
Nheo lại đôi mắt được che phủ dưới hàng mi sáng bóng, trông đặc biệt vô hại. Thân hình gầy gò vươn dài, tựa như con mèo mệt mỏi nằm cuộn tròn bên đống lửa sau khi ăn uống no say.
Sự buồn tẻ và chán nản tích tụ trong nhiều tháng, cuối cùng đã bị xóa sổ.
Hắn ra hiệu cho Tiểu Nhất, với giọng mệt mỏi:
"Tiếp theo ngươi tới lái tàu đi."
Tất cả các thuyền viên đều thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt của bọn họ ươn ướt nhìn Tiểu Nhất đang di chuyển đến vị trí bàn điều khiển, họ chưa bao giờ thành tâm cảm ơn thượng đế vì đã nghe thấy lời cầu nguyện của họ như bây giờ, cuối cùng cơn ác mộng đã dừng lại.
Qua Tu cuộn tròn trên một chiếc ghế trống và ngáp: "Hãy gọi ta khi ngươi đến vùng laser được đánh dấu trên Tinh đồ."
Nói xong liền ngủ thϊếp đi như không có gánh nặng gì.
Trạm gác nguy hiểm có lính canh dày đặc nhất đã kết thúc. Hành trình tiếp theo cần phải đi qua một khu cách ly cực kỳ dài. Cuối khu cách ly là một bãi mìn laser dày đặc và chết chóc. Đây là vũ khí hủy diệt đặc biệt được sản xuất bởi phòng thí nghiệm quân sự của Liên minh. Nó không thể bị xáo trộn và tháo dỡ trước khi được kích hoạt, nó còn có thể thay đổi vị trí một cách ngẫu nhiên. Ngay cả thiết bị dò xét chính xác và có độ nhạy cao nhất hiện có cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Nó đủ khả năng để gây ra thương vong lớn nhất với chi phí thấp nhất, cực kỳ ác độc và khó chơi.
______________
Mà loại đặc điểm này làm cả hai bên đều gặp khó khăn—— sau khi sắp xếp xong, các tàu chiến của Liên minh cũng không thể phát hiện ra vị trí chính xác của bãi mìn.
Chỉ có một số tướng lĩnh cấp cao mới có được bản đồ tín hiệu của bãi mìn đặc biệt, chúng được cất giữ thỏa đáng trong chủ hạm khổng lồ mà phía Lule hiện không thể cướp được, chúng sẽ chỉ được sử dụng khi lập kế hoạch đột kích cụ thể, mà tất cả những gì những tài chiến cấp thấp cần làm là tuân theo mệnh lệnh.
Lý do tồn tại của khu biệt lập này là để tự bảo vệ mình.
Nó là để ngăn không cho các tàu chiến cấp thấp của Liên minh vô tình bị thương.
Vị trí của vùng laser được đánh dấu trên Tinh đồ là tín hiệu cuối cùng được gửi về từ tàu trinh sát mà Hall gửi đi, đó là con tàu có thời gian tồn tại lâu nhất.
Nơi đó hẵn là khu vực biên giới của bãi mìn.
Biển sao u ám và xa xăm phía trước, như một vực thẳm lung linh ánh sáng mờ ảo.
Tiểu Nhất lái con tàu lặng lẽ qua bầu trời đầy sao. Trong khoảng thời gian Qua Tu đang tiếp nhận chữa trị, hắn đã được huấn luyện lái tàu và chiến đấu có hệ thống trên chủ hạm, thiên phú của hắn rất cao, ngoài ra hắn còn có người thầy dạy vỡ lòng là Qua Tu, cho nên hắn nhanh chóng có thể trở thành thuyền trưởng của một con tàu chiến, quân hàm và tiền lương của hắn cũng tăng vọt. Nhưng khi Qua Tu tuyển dụng thuyền viên, hắn vẫn đăng ký mà không do dự, sẵn sàng đi theo như một thuyền viên trong đoàn.
Dù đã rời khỏi hành tinh rác, nhưng trong lòng hắn vẫn là đứa trẻ gầy gò đang vật lộn để sinh tồn nơi hoang vu.
Trên hành tinh rác, hắn từng là người bảo vệ, nhưng không biết từ khi nào người bạn cũ của hắn trở nên chói sáng và mạnh mẽ đến vậy, bỏ xa hắn, dù có học hành chăm chỉ đến đâu cũng không theo kịp bóng lưng của đối phương—— Vì vậy, sau khi biết rằng miếng sắt mà hắn từng cho là một lá bùa thực chất là chứng minh thư của một thợ mỏ, Tiểu Nhất đã cả thấy mất mát một thời gian dài.
Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng vui lên.
Nếu đó không phải là một tấm bùa hộ mệnh thực sự, vậy hãy để bản thân hắn trở thành một tấm bùa hộ mệnh để bảo vệ đối phương đi.
Hắn có khát vọng được chiến đấu sát cánh cùng với người bạn thời thơ ấu của mình một lần nữa, để đối phương có thể thấy năng lực đang dần lớn lên của hắn.
Sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ có thể về nhà cùng nhau rồi.
Tiểu Nhất quay đầu liếc nhìn Qua Tu đang cuộn tròn trên ghế ngủ say, trong lòng ấm áp, bình tĩnh.
Tuy rằng rõ ràng tình huống cụ thể, nhưng hắn lại vô cùng lạc quan mù quáng, dù sao Tiểu Thất có thực lực như vậy, một chút bệnh tật làm sao có thể ảnh hưởng đến cậu ấy!
Con tàu nhỏ lặng lẽ du hành trong vành đai thiên thạch, lướt hết hành tinh này đến hành tinh khác đã trở nên hoang tàn và bị bỏ hoang do chiến tranh, cuối cùng cũng đến vị trí được đánh dấu trên Tinh đồ. Tiểu Nhất cẩn thận giữ một khoảng cách với tọa độ màu đỏ tươi.
Vũ trụ phía trước im lặng và tăm tối, không một chút ánh sáng, cũng không có bất kỳ thiên thể lang thang nào, giống như một đầm lầy có thể hấp thụ mọi thứ, toát ra một luồng hơi thở chết chóc không tên.
Tiểu Nhất cảm thấy đầu ngón tay của mình hơi run lên vì căng thẳng, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi để bình tĩnh lại, sau đó quay lại nhìn Qua Tu.
Không ngờ, Qua Tu đã tỉnh.
Hắn ôm gối yên lặng ngồi co lại trên ghế, chăm chú nhìn vào bóng tối sâu không thấy đáy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ giấc ngủ vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác.
Tiểu Nhất sửng sốt trước biểu hiện của Qua Tu, hắn ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị nhường vị trí ghế chỉ huy cho cậu ta.
Không ngờ, Qua Tu lắc đầu, nhưng chậm rãi báo ra một loạt con số:
"2736484.837, 6274738.9214"
Tiểu nhất sững sờ một lúc, phải mất một lúc sau hắn mới nhận ra rằng Qua Tu đang nói về hệ tọa độ——
Đó là vị trí chỉ cách họ năm trăm mét.
Hắn lái con tàu một cách thận trọng, di chuyển theo một đường thẳng về phía tọa độ mà Qua Tu đã nói——
Một phút sau, con tàu đã vào đúng vị trí. Không có tia laser nào được kích hoạt.
"2736484.526, 6274738.9311"
Tọa độ thứ hai nhảy ra gần như không dừng lại, giọng nói của Qua Tu bình tĩnh và ổn định, hầu như không có chút dao động: "Thanh cân bằng nghiêng 41,43%, cơ cấu lái hạ xuống 0,012 °, bộ trợ lực vẫn không thay đổi."
Mỗi tọa độ đều được tuân theo hướng dẫn, thao tác cực kỳ chính xác, khoảng cách mỗi lần gần hơn và ngắn hơn lần trước.
Khái niệm thời gian gần như không thể tồn tại. Không khí dường như đóng băng thành một chất rắn đặc và dày, bao bọc chặt chẽ mọi người trong khoang tàu, theo mỗi phần nghìn giây được kéo dài ra nó lại làm tăng thêm hàng tấn áp lực, hít vào mang theo hơi lạnh với cảm giác thô ráp, sau đó thở ra hơi thở đυ.c ngầu nóng cháy như nham thạch phun trào.
Tất cả mọi người đều căng thẳng đến cực hạn, gần như có thể nghe thấy tiếng dây thần kinh của chính mình nứt ra trong tai, như thể sẽ rơi vào trạng thái suy sụp điên cuồng trong một giây tiếp theo.
Nhưng sau một giây là một giây khác.
Sau đó một giờ
Năm giờ.
Mười giờ.
Bộ quần áo bảo hộ dày cộp của Tiểu Nhất thấm đẫm mồ hôi được hong khô, sau đó lại ướt đẫm, mái tóc đen nhánh ẩm ướt dính vào hai má, đôi mắt có chút hoa lên, nhưng con ngươi vẫn luôn sáng ngời, cố chấp mà phát sáng. Các ngón tay của hắn rất ổn định.
Dường như phần cơ thể này đã bị tước bỏ khỏi hắn và trở thành một cơ thể sống độc lập.
Hắn luôn thực hiện chính xác các mệnh lệnh của Qua Tu.
Bóng tối dày đặc quấn chặt lấy con tàu, như muốn ép sâu vào bên trong, xâm lấn nó từng chút một.
Mối nguy hiểm vô hình, không thể biết trước luôn rình rập trong bóng tối, dõi theo, ăn mòn và nuốt chửng bọn họ với thân hình khổng lồ.
Mà giọng nói của Qua Tu giống như là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối vô biên ở nơi này. Dù mờ nhạt nhưng nó rất rõ ràng và ổn định. Phía sau, trước mặt, xung quanh đều là bóng tối, nhưng không gian phía trước chỉ cách một bước chân đã được chiếu sáng.
Một bước, một bước, một bước.
Lại tiếp theo một bước.
Giọng nói của hắn luôn duy trì sự bình tĩnh và chính xác gần như đáng sợ, dẫn đường cho con đường phía trước.
Không biết qua bao lâu.
Thuyền viên trong khoang tàu đã mất khả năng nhận thức thời gian. Như thể hàng trăm thế kỷ đã trôi qua, thế giới quay và chuyển động bên ngoài con tàu của họ, các ngôi sao sụp đổ, các thiên hà chết đi, các tinh vân bị nén lại và các hành tinh mới được sinh ra. Tuy nhiên, sự im lặng và tĩnh lặng bao quanh bọn họ dường như không hề thay đổi, họ giống như bị bỏ rơi bên ngoài vũ trụ.
Rốt cuộc.
"Chúng ta ra ngoài."
Qua Tu nói với một giọng khàn khàn khó có thể nghe được âm sắc ban đầu.
Mọi nhận thức về thế giới bên ngoài đột nhiên tràn vào trong cơ thể mỗi người, những cảm xúc phong phú, mãnh liệt trào dâng khiến họ choáng ngợp.
Tiểu Nhất từ từ nhấc những ngón tay cứng ngắc đã không còn cử động được của mình, mất một lúc lâu sau hắn mới nhận ra những giọt nước mắt ướt lạnh trên má, hắn run rẩy mở khóa thiết bị bảo vệ trên người rồi ngã khỏi ghế chỉ huy. Mang theo cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết mà nhìn Qua Tu đang ngồi ở một bên, dây thanh quản của hắn chai sạn như một cái máy cả trăm năm không được sử dụng:
"...... Ta, chúng ta, thành công......"
Những lời còn lại của hắn bị mắc kẹt trong cổ họng, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn đông cứng lại.
Chỉ nhìn thấy Qua Tu vẫn giữ nguyên tư thế như trước, thân hình gầy gò lặng lẽ cuộn tròn trên ghế, bả vai mỏng manh như tờ giấy, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như không còn chút huyết sắc, gần như có thể tan chảy vào trong bóng tối phía sau lưng cậu ấy.
Biểu tình của cậu ấy rất bình thản, đôi mắt nhắm chặt.
Hai dòng máu đỏ tươi chói mắt lặng lẽ chảy ra từ dưới mi mắt của cậu.