Edit: Yêu Nữ, Lạc Hàn Hy.
"Một tuần, được không?"
Qua Tu đã chạy chậm suốt quãng đường để theo kịp bước chân của Lule, tội nghiệp mà cò kè mặc cả.
LuLe không liếc mắt nhìn, vạt áo của hắn nổi lên những gợn sóng đen cuồn cuộn theo từng bước chân, đôi ủng quân đội dưới đôi chân dài làm nổi bật những bước chân đều đặn trên sàn tàu kim loại, lạnh nhạt mà nói:
"Một tháng."
Qua Tu hung hăng nghiến răng: "... Nửa tháng! Nửa tháng là đủ!"
Bước chân Lule không có chậm lại, hắn không chút nào dao động mà lặp lại:
"Một tháng."
Sắc mặt Qua Tu ngay lập tức sụp đổ, đứng lại tại chỗ, lập tức bị rớt lại phía sau.
Mặc dù không quay lại nhìn nhưng Lulai vẫn lập tức nhận thấy người bên cạnh đã không theo kịp, hắn có chút cau mày, chính hắn cũng không chú ý tới bản thân đã thả chậm lại bước chân một chút.
Qua Tu nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hai mắt sáng ngời, tăng tốc chạy đuổi theo.
Lông mày Lule buông lỏng.
Nhưng một giây tiếp theo, ngón tay gầy gò gần như chỉ có xương của thiếu niên đột nhiên nắm lấy cổ tay Lule, đầu ngón tay mềm mại lạnh lẽo, mỏng manh yếu ớt dường như có thể dễ dàng bị bẻ gãy, giữ chặt lấy cổ tay thon chắc hữu lực của nam nhân.
Lule dừng lại bước chân, rũ mắt nhìn về phía Qua Tu ở bên cạnh.
Qua Tu nở nụ cười toe toét ló đầu ra, đôi mắt đen không thấy đáy khiến người khác nhịn không được mà nghi ngờ không biết có phải lúc này hắn đang tính toán điều gì đó hay không.
"Nửa tháng, nhưng sẽ có kèm theo một phúc lợi miễn phí."
Hắn chớp mắt với Lulai: "Anh không nên bỏ lỡ cơ hội, mất là không có lần sau đâu nha."
LuLe bình bình không thay đổi sắc mặt mà nhìn hắn, lông mi vàng nhạt rủ xuống như một vòng cung ánh nắng trong vắt:
"Nói thử xem."
Khóe môi Qua Tu càng sâu hơn, lộ ra hai chiếc răng nanh, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lule mà chỉ kéo anh ta đi về phía trước, đôi mắt lóe lên tia sáng yếu ớt đầy vẻ mất kiên nhẫn:
"Đi theo tôi."
Vẻ mặt Lule bình tĩnh, hắn nhìn xuống cổ tay đang bị kéo của mình, cuối cùng cũng không hất tay Qua Tu ra, đi về hướng cậu kéo đến.
Người đàn ông vừa rồi đi nhanh ở trước mặt khiến Qua Tu không đuổi kịp anh ta, lúc này lại đang chậm rãi đi theo phía sau, giữ một khoảng cách vừa đủ xa để Qua Tu có thể kéo được.
Qua Tu một đường chạy chậm mà lôi kéo Lule đi tới cửa phòng của mình.
Hắn buông lỏng cổ tay đối phương ra, vội vàng ném xuống hai chữ: "Đợi chút!"
Nói xong, eo Qua Tu như một con mèo, sau khi quét con ngươi, nóng lòng chui vào khe cửa chậm rãi mở ra, trong nháy mắt biến mất ở trong cửa.
LuLe híp mắt, nhẹ nhàng di chuyển cổ tay đã bị nắm đi hết một đường, sau đó bước vào cửa tàu đang mở.
Trong phòng lộn xộn.
Ngoại trừ nhỏ hơn nửa bên ngoài nhưng cách bài trí của căn phòng cũng giống như phòng riêng của Lule, nhưng bên trong lại vô cùng... sinh động.
LuLe suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn từ ngữ ít phê bình này để mô tả căn phòng của Qua Tu.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc giường bị lật lên hỗn loạn và mặt đất lộn xộn đầy thiết bị làm việc, rồi từ từ cau mày.
Gần như không có nơi nào để đặt chân, vì vậy Lule đứng ở cửa ra vào chờ đợi.
Vào lúc này, Qua Tu đang cúi xuống lục lọi giữa đống linh kiện cơ khí ngẫu nhiên trên mặt đất, âm thanh ding-ding-dong không ngừng vang lên, đang lúc bận rộn hắn dành chút thời gian để nhìn lại phía sau, dường như hắn không ngạc nhiên lắm về sự xuất hiện không được mời của Lule.
Hắn nói lớn lên, ở trong tiếng va chạm của sắt thép, âm thanh trở nên hỗn loạn:
"Đợi chút —— lập tức liền xong ——"
Sau vài phút, âm thanh đinh tai nhức óc cuối cùng cũng dừng lại, Qua Tu xoay người mang theo một thứ bằng sắt hình thù kỳ quái, cực kỳ thành thạo tìm kiếm một ít chỗ đứng trên mặt đất lộn xộn một cách chính xác, ba bước liền biến thành hai bước vọt tới trước mặt Lule, trên chóp mũi đổ mồ hôi, hai mắt sáng ngời, nhìn như một thiếu niên bình thường không có uy hϊếp gì:
"Cầm lấy."
Lule cầm lấy thứ đồ vật xấu xí này, ngay lúc nó rơi vào lòng bàn tay, Qua Tu đã nhanh chóng nói ra một dãy số.
Ngay lập tức, một Tinh đồ ảo khổng lồ được chiếu ra từ chính giữa khối sắt, bao phủ toàn bộ căn phòng, màu xanh lam cực kỳ tinh khiết ngay lập tức bao phủ mọi ngóc ngách —— đó hóa ra là công cụ mô phỏng tương tự một máy chiếu.
Ngoài trừ thẩm mỹ có chút hơi khó nói, những chức năng còn lại đều cực kỳ cao cấp.
Lule nhận ra đây đúng là chiến hạm của chính mình.
Qua Tu ngẩng mặt lên nhìn hắn, khóe miệng cong lên: "Anh có muốn biết làm cách nào mà tôi trốn thoát mà không kích hoạt báo động không?"
Dưới hàng mi dày, đôi mắt đen và sâu, ánh sáng xanh biếc bao trùm cả căn phòng, phản chiếu vào mắt cửa hắn, tựa như muôn ngàn vì sao, mang theo vẻ đẹp lộng lẫy và nguy hiểm.
Lule trong lòng giật mình, hắn che giấu ánh mắt, quay đầu giả vờ nhìn chăm chú vào cấu trúc chủ hạm đang lơ lửng trên không:
"...... Ừm."
Qua Tu ghé sát vào hắn, đưa tay chạm vào khối sắt trong lòng bàn tay hắn vài lần, chỉ lệnh của cậu hiển nhiên đã kích hoạt một cái mới. Một số vị trí trên bản đồ mô phỏng của chủ hạm ngay lập tức được đánh dấu bằng màu đỏ, sau đó đột ngột phóng to, nhiều chi tiết hơn được tiết lộ:
"Tôi phải nói rằng, nó xứng đáng là con tàu của anh đó. Nó gần như không chê vào đâu được về phương pháp quản lý và bố trí tuần tra. Cấu hình cơ học của thân tàu cũng cực kỳ chuyên nghiệp, nhưng..." Qua Tu cười nhẹ và nói: "—— Nó không phải không có lỗ hổng... "
Qua Tu đâu vào đấy mà giải thích.
LuLe cụp mắt xuống không khỏi hơi giật mình.
Không biết từ bao giờ, khoảng cách của họ đã trở nên vô cùng gần gũi.
Mái tóc bù xù của người thiếu niên cọ vào cằm Lule, vì vậy hắn phải kiềm chế ý muốn rút lui về phía sau, buộc mình phải dán chặt ánh mắt vào mặt Qua Tu.
Bởi vì gầy mà khuôn mặt của hắn chỉ to gần bằng lòng bàn tay LuLe, xương mày, sống mũi và hàm dưới lộ ra vẻ yếu ớt gầy trơ xương, nhưng lại khiến người khác không thể khinh thường một chút nào.
Từng từ từng câu hắn nói đều cực kỳ chính xác mà tàn nhẫn, với góc độ xảo trá quỷ quyệt, sắc bén mà đâm thẳng vào điểm yếu, điều này gần như khiến một người thân kinh bách chiến như Lule cảm thấy choáng váng, kinh hãi.
"...... Này!"
Qua Tu đột nhiên đề cao âm thanh, nhướng mày nghiên đầu nhìn về phía hắn: "Anh rốt cuộc có đang nghe hay không?"
Lule lấy lại tinh thần: "Cậu tiếp tục."
Trong hai giờ tiếp theo, Qua Tu đã chỉ ra tất cả những điểm yếu và sơ hở trên con tàu, thậm chí còn hào phóng tặng phương pháp giải quyết, LuLe chăm chú lắng nghe cẩn thận, ít khi ngắt lời. Chỉ thỉnh thoảng đưa ra một hoặc hai câu hỏi, hoặc sửa đổi ý kiến
của Qua Tu cho thực tế hơn, cho đến khi thông báo bắt đầu bữa tối vang lên trên trí não đang đeo trên tay, bọn họ còn muốn nói tiếp nhưng phải dừng lại
Qua Tu duỗi người, hai mắt hơi nheo lại, giống như con mèo đang duỗi cơ thể:
"Thế nào? Có phải rất có giá trị hay không?"
Hắn nháy mắt: "Nửa tháng? Đã nói định rồi?"
Lule nhìn chằm chằm hắn không nói chuyện, đột nhiên nâng tay lên ấn ở trên đầu Qua Tu, dùng sức mà xoa xoa.
Lần này, Qua Tu phản ứng nhanh hơn rất nhiều, hắn linh hoạt cúi xuống thoát khỏi lòng bàn tay của Lule, sau đó đứng cách xa anh ta hơn một chút, cau mày bất mãn mà nghiến răng: "Nếu anh có chuyện muốn nói thì nói, đừng có mà động tay động chân."
Hắn đưa tay vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình, miệng lẩm bẩm: "Xoa nhiều không cao được".
Lule bên môi lộ ra một tia ý cười, hướng về phía cậu ta vẫy tay:
"Lại đây."
Qua Tu không chút khách khí mà hướng về phía hắn trợn trắng mắt.
Lule chậm rì rì mà nói: "Thời gian trừng phạt của cậu giảm thành mười ngày." Qua Tu do dự vài giây, cuối cùng chịu không nổi nỗi sợ không có kẹo để ăn, miễn cưỡng mà đi tới bên cạnh hắn.
Một nụ cười dịu dàng nở ra từ đáy mắt LuLe. Đôi mắt đã được tôi luyện thành sắt thép bởi sự gϊếŧ chóc lạnh lẽo lúc này giống như một hồ nước băng tuyết đang tan chảy. Xoa xoa mái tóc mềm mại của Qua Tu:
"Đi ăn cơm không?"
Qua Tu không hứng thú xua tay: "Anh đi đi, tôi chưa hoàn thành mấy cái dự án cơ khí lúc trước..."
"Sau khi ăn xong thưởng một viên kẹo."
"Đi!"
Qua Tu lấy lại tinh thần, bước nhanh qua bên cạnh Lule, nhảy ra hành lang bên ngoài cửa.
Lule bước qua mặt đất lộn xộn, quay đầu liếc nhìn căn phòng gần như bị Qua Tu phá hỏng thê thảm, cuối cùng không kìm lòng được: "Người máy dọn phòng đưa cho cậu đâu rồi?"
"Ném rồi."
Qua Tu trả lời ngắn gọn lưu loát.
Lule mày nhíu càng chặt: "Vì sao?"
"Chúng nó luôn làm loạn tác phẩm của ta."
"......"
Thì ra cái phòng này còn có khả năng bị làm loạn hơn hay sao?
LuLe nghi ngờ nhìn căn phòng thê thảm, sau đó thở dài: "Chờ tý nữa tôi kêu Hall làm cho cậu một cái phòng làm việc."
Đã đi ra ngoài thật xa, Qua Tu lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời: "Thật sự?"
"Thật sự."
Hai người đi tới khoang thuyền trưởng dùng cơm, Hall sớm đã ở nơi nào chờ đợi mệnh.
Hắn đặt thức ăn lên bàn một cách ngu ngốc, sau đó quay đi với vẻ mặt vô cùng bàng hoàng, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung —— thuyền trưởng đã bao giờ tỏ ra nhu hòa như vậy trước mặt người khác sao? Không đúng? Có phải vừa rồi hắn nhìn lầm hay không?
Qua Tu nhăn mặt ăn một bữa tối vô cùng bổ dưỡng và cân đối dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Lule.
Mãi cho đến khi người kia lấy viên kẹo trong túi ra, hắn mới hớn hở nhận lấy nó, bóc ra rồi nhét vào miệng một cách thành thạo.
Lúc này, cánh cửa khoang lặng lẽ mở ra, một phó quan Qua Tu chưa từng thấy trước đó sải bước đi vào, cúi xuống thì thầm vào tai Lule.
Những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của Lule ngay lập tức được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, uy áp sát phạt vỗ dĩ đã được hòa tan lại tuôn ra từ người hắn. Áp lực nặng nề gần như khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, hắn ưu nhã cầm khăn ăn lên lau khóe môi rồi đứng dậy.
Qua Tu nheo mắt, một bên má phồng lên vì ngậm kẹo, ngây ngốc nhìn hắn.
Lule cúi đầu nhìn về phía cậu, bình tĩnh hỏi:
"Đi không?".
Đây là một lời mời, một lời mời để mở ra cánh cửa quyết định cho hắn.
Qua Tu mỉm cười, ánh lửa thiêu đốt trong mắt bộc phát ra vẻ hưng phấn tột độ, nhảy khỏi ghế, khóe môi nhếch lên sắc bén:
"Đương nhiên."
Tác giả có lời muốn nói: Lule: Trừng phạt một tháng! Không thương lượng!
...... Được nửa tháng
...... Được mười ngày
...... Tính hôm nay sau khi ăn xong liền cho ngươi —— đợi chút lại kêu Hall cho ngươi cái phòng làm việc
Hall:...... Thuyền trưởng! Ngươi đây là đãi ngộ khác biệt!!! ( bi phẫn)