Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ
Ánh sáng mô phỏng đem hành lang tinh hạm chiếu sáng trưng, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.
Mấy gã đàn ông mặc đồng phục đứng dựa vào cửa của khoang nghỉ dưỡng, nhìn vào phía trong thăm dò, một nửa khoang nghỉ dưỡng chìm trong một mảnh hắc ám, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở truyền đến hết đợt này đến đợt khác từ bên trong, bọn họ xoay người về hướng hành lang đi thẳng về phía trước, một bên vừa đi vừa tùy tiện nói chuyện với nhau.
"Lần này khu nô ɭệ bên kia yêu cầu bao nhiêu người?"
Một người trong đó mở ra trí não trên cổ tay, trả lời nói:
"Tổng cộng yêu cầu 3000 người, con thuyền này của chúng ta chỉ tiêu là 150 người."
Một người khác gật đầu: "Đúng, thuận tiện lại chọn ra 50 kẻ có diện mạo không tồi đưa qua cho bộ phận an ủi chiến tranh, bọn họ bên kia vừa mới gửi yêu cầu đến."
Thuyền viên đang cúi đầu nhìn trí não kia đột nhiên ngừng bước, hắn khó hiểu mà chau mày, ở trên màn hình bấm hai cái.
"Làm sao vậy?"
Một người chú ý tới tình huống không thích hợp, dừng lại hỏi.
Hắn do dự mà chỉ chỉ trên màn hình trí não: "Nơi này, có cái vòng tay biểu hiện sinh mệnh là không tồn tại."
Một người khác nhún vai, không chút nào để ý mà nói: "Chắc là lại xảy ra trục trặc rồi, mấy cái vòng tay này đã sớm bị đào thải từ lâu được mua đi bán lại biết bao nhiêu lần rồi, chuyện bình thường thôi, mày dùng mật mã của nhân viên quản lý cài đặt lại một cái là được."
Thuyền viên đưa vào mật mã, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Hắn thấp giọng mà mắng, có chút bực bội mà gãi gãi tóc.
Xem ra hiện tại chỉ có thể khởi động lại từ chỗ phần cứng.
Tên đồng bạn của hắn có chút hả hê mà cười trên nỗi đau của người khác: "Đi đi, đi uống rượu, để cho nó đi một mình đến khoang chứa hàng cùng hàng hóa ở bên nhau đi, ha ha ha ha ha ha!"
Thuyền viên kia hướng bọn họ đưa lên ngón giữa, một bên thì ở trong lòng mắng cái vòng tay rác rưởi kia lại đi kéo dài thời gian công tác của chính mình, một bên mang một bụng oán khí mà xoay người chui vào khoang chứa hàng đen kịt.
Trong khoang chứa hàng chen chúc mà oi bức, tuy rằng dân cư sống ở hành tinh rác đã tắm rửa đơn giản, nhưng bọn họ đã ngâm trong cái mùi tanh tưởi của rác thải vài thập niên rồi, không thể nào dễ dàng biến mất như vậy, giờ lại bị nhét đầy trong khoang thuyền làm cho người khác cảm thấy hít thở không nổi.
Thuyền viên mặt mũi tràn đầy chán ghét ngừng thở, gian nan di chuyển giữa những khoảng không nhỏ hẹp của gường nệm.
Hắn cuối cùng cũng đi tới nơi định vị ở trên vòng tay, vì vậy liền mượn ánh sáng màu xanh của màn hình trí não, cúi đầu nhìn về phía trên giường.
Giây tiếp theo, thuyền viên liền ngây ngẩn cả người.
Ở trên giường trống trơn, khăn trải giường trắng tinh bằng phẳng không có một chút nếp nhăn, nhìn không ra dấu vết có người nằm qua, mà chiếc vòng tay kim loại đã được thống nhất phân phát kia lại được đặt nằm ngay ngắn trên gối đầu, ở trong bóng đêm lẳng lặng phát ra ánh sáng nhạt.
Sau đầu truyền đến một âm thanh khàn khàn mà trầm thấp, dán vào bên tai hắn mà nhẹ nhàn vang lên giống như tình nhân thì thầm bên tai, nhưng ở trong khoang thuyền tối đen này lại giống như ma quỷ hơn:
"Đang tìm ta sao?"
Thuyền viên trong lòng hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo dán chặt lên cổ hắn, chuẩn xác, tàn nhẫn mà bóp chặt lấy động mạnh cổ của hắn.
Một giây trước khi hôn mê, hắn đã thấy được gương mặt của kẻ tập kích.
Thiếu niên nhỏ nhắn gầy gò, chỉ có da bọc xương, gò má vì thiếu dinh dưỡng mà nhô lên, làn da xanh xao, cùng với những người ở hành tinh rác không có gì khác nhau, nhưng trong đôi mắt đen bóng rực rỡ ấy lại lập loè ánh nhìn quỷ quyệt lạnh lẽo.
Giống như con thú ngủ say ở dưới vực sâu đang mở ra một cái miệng đầy máu tanh hướng về con mồi mà mỉm cười một cách tà ác điên cuồng.
Ngay sau đó, khoang thuyền lại quay về yên tĩnh.
Qua Tu chăm chú nhìn vào tên thuyền viên cường tráng gấp đôi so với chính mình đang ngã quỵ nằm ở trên giường, đáy mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn đầy hắc ám như cũ.
Hắn hoạt động tay chân đã có chút cứng đờ, sau đó cúi người, thuần thục cướp sạch những đồ vật hữu dụng có trên người tên kia.
Thẻ thân phận, trí não, ba bốn liều thuốc mê, hai liều(*) adrenalin, nửa bao thuốc lá cùng với một viên kẹo.
(*): là loại thuốc có tác động trực tiếp trên hệ thần kinh giao cảm. Loại thuốc này được biết đến và sử dụng nhiều nhất trong điều trị sốc phản vệ, ngừng tuần hoàn.
Qua Tu quan sát cẩn thận viên kẹo nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, nó được bọc bởi một lớp giấy bạc chuyên dùng đề gói kẹo, mặt trên in dòng chữ nhỏ: "vật tư Tổng bộ cấp phát"
Hắn sờ soạng lột ra giấy gói kẹo, ngửi thử.
Ngọt.
Qua Tu thật cẩn thận mà liếʍ mặt ngoài viên kẹo, đôi mắt sáng rực lên, giống như không thể chờ đợi nổi mà đem toàn bộ viên kẹo nhét vào trong miệng.
Công nghệ đường hoá học, hương vị đơn điệu mà mãnh liệt xẹt qua đầu lưỡi nhanh chóng chiếm hết tất cả vị giác của hắn.
Thiếu niên giống như một con mèo lười biếng mà nheo lại hai mắt.
Hắn cười tủm tỉm mà đem chân thuyền viên nhét vào trong giường nệm, sau đó nhẹ nhàng mà nhảy lên giường, hai chân nhỏ gầy còn không chạm được mặt đất, chỉ có thể ở giữa không trung nhàn nhã vui sướиɠ mà đung đưa.
Qua Tu cúi đầu, một bên chuyên chú nghiên cứu trí não lấy ra từ trên người thuyền viên, một bên chậm rãi hoà tan viên kẹo chất lượng kém ở trong khoang miệng.
Trong khoang thuyền tối đen sáng lên màu xanh nhạt từ màn hình điện tử, làm mặt hắn như có một tầng ánh sáng xanh nhạt bao phủ.
Mấy phút đồng hồ sau, Qua Tu đọc nhanh như gió mà xem xong hết toàn bộ tư liệu, rồi ngẩng đầu lên.
Hắn nghiên đầu suy nghĩ, rơi vào trầm tư, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt mà nhảy xuống từ trên giường, đi tới trước giường của Tiểu Nhất, từ trong túi móc ra một liều adrenalin, tiêm vào mu bàn tay của cậu ta.
Thân thể của Tiểu Nhất mạnh mẽ cong lại, mờ mịt mà mở hai mắt, hắn hoảng loạn mà hút khí, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh nào đã bị Qua tu dùng tay nhanh chóng bịt kín miệng:
"Suỵt"
Trong bóng đêm đôi mắt hắn tỏa sáng lấp lánh.
Sau khi thất thần vài giây, Tiểu Nhất rốt cuộc nhận ra người đứng ở trên người mình là ai, hắn vừa mừng vừa sợ, hơi hơi giật đầu, ý bảo chính mình sẽ không phát ra tiếng.
Sau khi Qua Tu buông hắn ra, Tiểu Nhất mới hạ giọng hỏi:
"Tiểu Thất? Ngươi như thế nào......"
Hắn còn chưa nói xong, Qua Tu đã đem màn hình trí não trên tay ném lên người hắn, ở đối diện mặt của Tiểu Thất là màn hình lập loè ánh sáng màu xanh.
Tiểu Nhất đang ngẩn người, chợt bị nội dung phía trên hấp dẫn lực chú ý.
Hắn không biết nhiều chữ lắm, nhiều nhất chỉ có thể hiểu được quả bóng bay phía trên lúc tuyển chọn đã lấy tiêu chí gì để chọn người, cái gì không nên chọn.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đặc biệt là khi Qua Tu còn cố ý lựa chọn sử dụng văn tự tương đối đơn giản, dùng nhiều hình ảnh để cho hắn xem.
Tiểu Nhất càng đọc càng kinh ngạc, đến cuối cùng thậm chí khống chế không được mà run nhẹ lên.
Hóa ra, cái gọi là pháp lệnh liên minh chủ nghĩa nhân đạo từ lúc bắt đầu đã là một trò lừa bịp, những hành tinh vứt đi ở biên giới tinh hệ bị liên minh vứt bỏ sau khi tài nguyên khoáng thạch bị ép khô, về sau lại trở thành bãi rác Tinh Tế, nhưng liên minh không bỏ được tài nguyên lao động ở bên trên, nên thông qua phương thức này, cứ cách một khoảng thời gian là có thể sử dụng nhiều sức lao động giá rẻ với mức tiêu hao tài nguyên thấp nhất, hơn nữa còn tiết kiệm chi phí trấn áp bạo động, mà những nhân lực giá rẻ bị lừa gạt đến hoặc là đã trở thành nô ɭệ lao động, hoặc là bị bán với giá thấp cho các thế lực gia tộc khác nhau.
Nhưng ở một mức độ nào đó, liên minh cũng không có nói dối, người được tuyển chọn sau khi hoàn thành công việc lao dịch, khi về hưu liên minh sẽ phụ trách công việc an dưỡng.
...... Nếu bọn họ có thể sống lâu được như vậy.
Quả thực chính là cuộc buôn bán một vốn bốn lời.
Tuy rằng suy nghĩ của Tiểu Nhất hỗn loạn, nhưng cũng loáng thoáng mà rõ ràng tình cảnh của chính mình. Cảm giác khủng hoảng như rơi xuống vực sâu trong nháy mắt truyền đến, nghẹn trên cổ họng của hắn.
Đôi mắt của hắn chứa hai luồng nước mắt, run run rẩy rẩy, hoang mang lo sợ mà nhìn về phía Qua Tu:
"Ta...... Ta......"
Hắn muốn xin lỗi, nói lúc trước chính mình không nên oan uổng Tiểu Thất, đồng thời hắn cũng cảm thấy đầy bụng khó hiểu, muốn biết Tiểu Thất từ đâu mà có được tin tức, đối với tương lai hoang mang rối loạn cùng sợ hãi, giấc mộng bị vỡ nát cùng sự tuyệt vọng tràn ngập nội tâm của hắn, làm cho đại não đơn giản của hắn rỗi loạn rối tung, nhất thời cái gì cũng đều không nói nên lời.
Thiếu niên gầy yếu đứng ở mép giường lại cúi xuống, dùng lòng bàn tay lau đi khóe mắt đầy nước mắt của hắn.
Thanh âm của Qua Tu rất nhỏ, gần như chỉ còn lại hơi thở:
"Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì, ta có biện pháp, có thể giúp chúng ta an toàn mà rời đi."
Ngón tay đối phương lạnh lẽo, động tác vững vàng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo ý tứ hàm xúc khó nói.
Tiểu Nhất cả gan, nơm nớp lo sợ hỏi:
"Tiểu, Tiểu Thất, ngươi...... Ngươi tính làm gì?"
Trong bóng đêm tuy rằng không thấy rõ gương mặt lẫn nhau, nhưng thanh âm khàn khàn của đối phương lại truyền rõ ràng vào bên tai, thanh âm của thiếu niên vững vàng, thậm chí còn mang theo ý cười rõ ràng, nhưng khi thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ hạ xuống, dường như còn có cái gì cuồng loạn thức tỉnh, cùng tiếng rít hưng phấn.
Thậm chí qua vài giây sau Tiểu Nhất mới ý thức được đối phương nói ra điều khiến người khác kinh hãi gì ——
"Cướp tàu."
Trong khoang điều khiển, những nhân viên của chiến hạm đang tùy tiện thảo luận.
Trên tàu chở hàng này, thao tác điều khiển có thể thay thế toàn bộ bằng trí não, hơn nữa do chấp hành loại nhiệm vụ nguy hiểm cấp thấp này, nên thành viên bên trong tàu tổng cộng chỉ có tám người, bảy người là thuyền viên bình thường, còn lại là một sĩ quan cấp thấp.
Bên trên bản điều khiển tinh hạm biểu thị hình thức lái tự động, đang điều khiển chiếc tàu này đi trong vũ trụ rộng lớn đen kịt một cách ổn định, nhanh chóng, những thiên thể lớn nhỏ đang xẹt qua bên cạnh thân tàu một cách yên lặng.
Lần này thu hoạch tương đối tốt, bên trên đưa xuống danh sách ở bên trong có không ít món béo bở có thể kiếm tiền, điều này làm cho khuôn mặt của mỗi người trong tàu có chút kìm nén không nổi hưng phấn cùng vui sướиɠ
Ngay cả vật tư cao cấp như rượu cũng được lấy ra từ trong kho hàng, coi như phần thưởng cho chuyến này.
Bọn họ một bên nâng ly, một bên dùng ngôn ngữ thô tục lớn tiếng thảo luận.
Trong lúc mọi người sôi nổi ồn ào náo động, người mặc đồ sĩ quan kia lại liên tiếp nhìn về phía cửa khoang đóng chặt, bực bội mà nhíu mày:
"Tiểu tử Lợi Kỳ này sao vẫn chưa trở lại, sửa cái vòng tay khống chế thì tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ?"
Một người khác lại rót cho chính mình gần nửa ly rượu, chế nhạo mà sỗ sàng nói: "Nói không chừng lại coi trọng cái hàng hóa nhan sắc thượng thừa nào đó, chắc đang sung sướиɠ đi."
Đối với bọn họ mà nói, dân cư ở biên giới tinh hệ đã sớm không còn là nhân loại, mà là hàng hóa mang lại lợi nhuận bất chính cho bọn họ, hoặc là thành phẩm tài nguyên khoáng sản loại thấp, những hàng hóa này thân thể cùng gương mặt đều có thể trở thành tài sản trao đổi bán đi, là vật phẩm mà không phải là đồng loại.
Sĩ quan nhíu chặt lông mày, phun ra một bãi nước miếng:
"Đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi, có khách hàng chỉ cần sạch sẽ, hắn chà đạp hàng hóa thì giá cả bị khấu trừ sẽ trừ vào phần của hắn đấy."
Còn chưa kịp tiếp tục trò chuyện hơn mấy câu, đột nhiên đèn cảnh báo màu đỏ trong khoang điều khiển nhấp nháy chiếu sáng, âm thanh máy móc vang vọng toàn bộ khoang điều khiển trên tàu:
"Cảnh báo, khoang nhiên liệu bị rò rỉ! Cảnh báo, khoang nhiên liệu bị rò rỉ!"
Sĩ quan đứng dậy, thuần thục ở màn hình điện tử bấm hai cái, đem tin tức địa điểm hư hại tìm ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tức giận mà mắng:
"Móa nó, lại là lỗ thủng hôm trước Lợi Kỳ sửa chữa, ngay cả số liệu tổn hại đều giống nhau, tiểu tử này làm việc cũng quá lười biếng rồi, hiện tại lại chạy đi mất không thấy đâu..."
Hắn bực mình quát một trận, sau đó phân phó nói:
"Các ngươi cầm công cụ đi sửa chữa một chút, ngươi, đi khoang chứa hàng tìm đồ lười kia về, không cần biết hắn làm cái khỉ gì ở trên người đứa nào đều tóm hắn về cho ta."
Ba người đi sửa chữa lỗ hổng ở khoang nhiên liệu, một người đi khoang chứa hàng, trong khoang điều khiển lập tức chỉ còn lại bốn người.
Lỗ hổng ở khoang nguyên liệu xác thật không phải rất nghiêm trọng, việc sửa chữa chẳng qua chỉ mất vài phút ngắn ngủn.
Ba người kia một bên vừa mắng Lợi Kỳ làm việc không gọn gàng, một bên cầm lấy thùng dụng cụ quay người đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa, lại phát hiện cửa khoang nhiên liệu sau lưng không biết bị khóa lại lúc nào, bọn họ vội vàng bước lên phía trước xem xét.
Nhìn qua kính cách ly có thể thấy chỗ quét thẻ đi ra ngoài đã bị phá hư, một thiếu niên nhỏ gầy mặc quần áo hàng hóa vội vàng hấp tấp mà biến mất tại cuối hành lang.
Bọn họ cả kinh, vội vàng mở ra máy truyền tin, đem tình hình của chính mình báo cáo cho sĩ quan bên trong khoang điều khiển.
Cùng lúc đó, trên màn hình điện tử xuất hiện gương mặt hoảng loạn của thuyền viên bị phái đến khoang chứa hàng hóa, hắn kêu la nói: "Lợi Kỳ đã bị đánh bất tỉnh, có hai hàng hóa chạy trốn!"
Sĩ quan sắc mặt trầm xuống, hắn phân phó nói: "Chuẩn bị khởi động chương trình khẩn cấp."
Chương trình khẩn cấp chuyên vì phòng ngừa hàng hóa chạy thoát, ngoại trừ khoang điều khiển toàn bộ phạm vi bên ngoài sẽ phóng thích ra khí gây mê nồng độ cao, bảo đảm mọi vật sống ở ngoài khoan điều khiển đều rơi vào trạng thái hôn mê, cho dù có nhân viên bị hôn mê cũng không quan trọng, trong khoang điều khiển có số lượng lớn adrenalin, có thể bảo đảm sau khi hàng hóa bị hôn mê, có thể đem nhân viên bị nhốt ở bên ngoài khoang điều khiển đánh thức.
Hắn nhấc lên l*иg thủy tinh nhỏ bên trên bo mạch chủ điều khiển, ấn xuống cái nút màu đỏ.
Giây tiếp theo, sĩ quan liền cảm thấy một trận chóng mặt, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn hình như đã ý thức được cái gì, biểu tình hoảng hốt: "Sao, sao có khả năng......!"
Hắn còn chưa nói xong, khí gây mê nồng độ cao nháy mắt đã có hiệu quả, bốn người trong khoang điều khiển liên tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Mà tên thuyền viên vừa mới từ trong khoang chứa hàng đi ra với vẻ mặt khó hiểu.
Hắn đều đã làm tốt chuẩn bị để ngất, nhưng đã lâu như vậy rồi, vì sao mà hắn vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, liền cảm thấy sau đầu bị đánh một cái không một chút lưu tình, trước mắt tối sầm lại.
Chỉ thấy thuyền viên có thân hình cao to kia nhoáng một cái, cả người ngã quỵ trên mặt đất, lộ ra thiếu niên nhỏ gầy vừa rồi bị thân hình của hắn che đậy hoàn toàn.
Qua Tu nheo lại hai mắt, nhìn chăm chú vào người thuyền viên đã mất đi ý thức, đáy mắt đen nhánh lập loè hưng phấn cùng sung sướиɠ.
Hắn không chút để ý mà tung hứng tua vít trong tay, nhẹ nhàng mà huýt sáo:
"Ngủ ngon nha."
Tiểu Nhất có chút nơm nớp lo sợ mà nhô đầu ra từ hành lang cách nơi đó không xa, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới thật cẩn thận mà đi ra:
"Tên này...... Hắn, hắn hôn mê rồi sao?"
Qua Tu nhẹ nhàng linh hoạt mà nhảy qua người thuyền viên đang bất tỉnh nhân sự, tính trẻ con mà nhướng lông mày, kéo ra một nụ cười yếu ớt xinh đẹp mà tội ác:
"Giống con lợn chết"
Tác giả có lời muốn nói: Qua Tu: Ta lớn nhất ưu điểm chính là mang thù:-D
Tiểu Hy: chương 4 được phân cho Tiểu Yêu làm mà máy nàng ta bị virut rồi nên tui sẽ đăng truyện trễ mấy ngày nha~~