Chu Ký Bắc không ngừng củng củng vào ngực Quý Quỳnh Vũ, uốn mình thành cái bánh bao trắng, hắn vây cậu lại, cảm giác người ghé sát vào l*иg ngực mình, vội vươn tay nhấc lên, Chu Ký Bắc thuận thế ôm lấy cổ Quý Quỳnh Vũ, cằm đặt ngay hõm vai, nghiêng mặt dán vào mặt hắn, độ ấm dùng chung, âm thanh mà cậu nghe thấy dường như ong lên.
“Tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu…” Chu Ký Bắc như người say chưa tỉnh, miệng mơ hồ không rõ, Quý Quỳnh Vũ chỉ có thể đặt tay ngang lưng bế lên, nghiêng đầu đáp.
“Ngủ thẳng tới giữa trưa rồi… Ăn cơm trưa được rồi đấy.”
Quý Quỳnh Vũ như bế người cố gắng vươn tay để lay động sóng nước trong bể cá thủy tinh, nhưng lại sợ bị vỡ nên vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng.
Thân thể cậu nhẹ co giật, quàng lại người hắn, ngón tay vô ý cố tình mà vuốt sườn cổ, tiếp theo lại dán lên lỗ tai, lặng lẽ nói: “Vậy chú ôm tôi đi ăn đi.”
Nhiệt độ khi nói chuyện khiến Quý Quỳnh Vũ ngứa ngáy lỗ tai, theo bản năng mà trốn tránh nhưng tay lại không dám lơ lỏng tí nào, mặt vốn lặng yên đỏ hồng, cõng Chu Ký Bắc lên, nắm chặt cổ tay cậu, thân thể của cậu bởi vì thế mà đảo lộn, la lên một tiếng, căng thẳng cả người.
Quý Quỳnh Vũ cong lưng, màu đỏ che kín toàn thân, kéo dài từ sau lưng tới trước ngực, Chu Ký Bắc dán trên người hắn, cảm giác nhiệt độ nóng tới đổ mồ hôi.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ vội vàng quát nhẹ một tiếng, ánh mắt không có chỗ trốn, Chu Ký Bắc lại nâng tay lên lau trán cho hắn, lòng bàn tay lượn qua lượn lại rồi buông ra, hắn còn định trách cứ, kết quả cảm giác biến mất.
Chu Ký Bắc như không có việc gì, trong mắt còn ướŧ áŧ nhập nhèm.
“Trời lạnh rồi, sao chú còn đổ mồ hôi dị?”
“……” Lòng hắn như sóng cuộn biển gầm, có thể đáp lại hàng ngàn chữ, lao tới bên miệng lại phải nghiến răng nuốt xuống, thậm chí còn nghe thấy tiếng máu chảy, tức giận và bất lực.
Chu Ký Bắc cười khanh khách, trong mũi và hơi thở đều có hương vị của hắn, cậu đưa tay lên sờ bụng mình, quả thật có hơi đói.
Từ phòng ngủ tới phòng khách chỉ có mấy chục bước, Quý Quỳnh Vũ dùng chân kéo ra một cái ghế, âm thanh kéo lê trên sàn nhà hơi chói tai hắn chậm rãi ngồi xuống, để cậu có thể chạm vào mép bàn mới hoàn toàn buông tay.
“Trứng chú đâu?” Chu Ký Bắc nhìn lướt trên bàn, chậm rì rì mở miệng, Quý Quỳnh Vũ còn chưa kịp đứng thẳng lại lảo đảo một cái, luống cuống tay chân vịn vào chân cậu để đứng vững, Chu Ký Bắc quay đầu, đuôi mắt đầy trêu chọc.
“… Cậu nói cái gì?” Quý Quỳnh Vũ cảm thấy mặt mình thành cái chảo rán, nhiệt độ tăng rồi lại tăng, từ mặt ngoài tiến công vào trong từng mạch máu, hắn sắp giữ không nổi nữa.
Chu Ký Bắc cầm lấy chiếc đũa đặt trên bát, lấy nửa miếng thịt xông khói cho vào miệng nhai, đuôi mắt liếc qua, quay đầu lại, gắp thêm miếng nữa, nâng tay trái đút cho Quý Quỳnh Vũ.
“A, há mồm.” Thịt xông khói ngay miệng, mùi hương tỏa ra, Quý Quỳnh Vũ hơi ngơ, ánh mắt vụt sáng, lại nửa tỉnh nửa mê mở miệng, Chu Ký Bắc cười đẩy đũa thêm về phía trước, Quý Quỳnh Vũ cầm tay cậu bỏ vào miệng, Chu Ký Bắc hơi dùng sức, cười càng thêm tùy tiện.
“Tôi hỏi chén trứng mà chú đặt trên tủ đầu giường ấy.” Cậu rút chiếc đũa lại, bỏ vào miệng liếʍ một cái, Quý Quỳnh Vũ tức tăng lực tay, Chu Ký Bắc bị nắm đâu, khẽ than ‘Ui da’ một tiếng.
“Sao cậu lại hư hỏng thế.” Hắn không đành lòng nặng tay, cúi người xuống, cậu nhéo quần Quý Quỳnh Vũ, phát ra âm thanh sột soạt rất nhỏ.
Cậu nhướng cằm với hắn, lại đẩy người xuống, trở tay nắm tay hắn, khẽ cười: “Tôi hư chỗ nào?”
Quý Quỳnh Vũ kề sát vào, há mồm cắn cầm cậu, cảm giác hời hợt, càng giống như tán tỉnh, Chu Ký Bắc cụp mắt cười mỉa, kéo Quý Quỳnh Vũ vào trong ngực.
“Tôi vốn hư hỏng mà.”
Siêu thị
Siêu thị không đông người, Quý Quỳnh Vũ giúp Chu Ký Bắc đi, cậu đặt giỏ hàng lên đùi, tay ôm lấy mép giỏ thật chặt, ánh mắt đảo qua một hàng dài đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, chỉ vào đống túi gói rực rỡ màu sắc.
Quý Quỳnh Vũ cúi đầu thì thầm với cậu, thường phản bác lại những gì cậu chỉ, hắn giống như Chu Thước, nhỏ giọng nhắc nhở cái này cái kia, cậu chỉ thản nhiên liếc vài cái, trong mắt không hình không tiếng mà làm nũng, hắn làm sao chịu được, bị nhìn vài lần là mềm như bãi nước, ngón tay lưu luyến cầm gói khoai tây do dự vài lần, cuối cùng vẫn không tình nguyện đưa một bao cho cậu.
Chu Ký Bắc nhận lấy bỏ vào giỏ mua sắm, sau đó nâng mắt cười khẽ: “Cám ơn chú Quý.”
“……” Tay của hắn run lên, đập vào giỏ hàng đau nhói, Chu Ký Bắc giả vờ như không thấy, một lòng nhìn chằm chằm vào túi khoai tây chiên, giống như chưa từng nói gì, biểu cảm vô tội.
“Ting… Ting…” Điện thoại trong túi quần Chu Ký Bắc rung lên, cậu đưa tay vào đào ra đặt bên tai.
“Alo… Anh Lê?”
“Đi chứ, để tôi xem chuyến bay gần nhất.” Chu Ký Bắc gảy đồ ăn vặt trong giỏ mua sắm, Quý Quỳnh Vũ không lên tiếng, chậm rãi phụ giúp, không hiểu sao lại nín thở nghe ngóng.
Đợi sau khi Chu Ký Bắc nói xong cất điện thoại đi, Quý Quỳnh Vũ quay đầu nhìn sữa chua trong tủ đông, hơi lạnh phả vào mặt, nhìn hộp sữa chua trong tay mấy lần, nhưng vẫn không đợi được Chu Ký Bắc lên tiếng.
Sau hồi lâu, rốt cục hắn vẫn không nhịn được, quay đầu hỏi: “Chuyến bay đi đâu thế?”
Ngón tay của cậu trên màn hình điện thoại vẫn di chuyển, bấm vài lần mới đáp: “Anh Lê hẹn tôi về Macao, đêm nay là trận chung kết World Cup, muốn tôi trở về cùng xem.”
Động tác lấy sữa chua của hắn hơi dừng lại, cụp mắt xem vài lần, vẫn trả sữa chua trở về.
“Ồ, vậy cậu phải về à?” Quý Quỳnh Vũ nói những lời này, nghe không ra cảm xúc gì, mắt cậu lại run lên, cậu vươn tay ngăn cản xe lăn đi về phía trước, ngẩng đầu kéo khóe môi nói: “Chú đi cùng tôi đi.”
Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra, phút chốc không kịp phản ứng, trong mắt cậu là ánh sáng phóng ra, từ bên cạnh nhìn vào vô cùng dịu dàng.
“Trở về một chút, coi như tạm biệt.”
Tốp ba tốp năm người tạo thành một dòng chảy quanh họ, làm dịu ánh sáng, giảm đi tiếng ồn. Trong một khoảnh khắc, dường như chỉ có nhau, và chỉ có nhau. Cổ họng Quý Quỳnh Vũ cử động, thân trên cứng lại.
“Bối Bối…”
“Tôi nói ở lại, không lừa chú đâu.” Chu Ký Bắc cười, toàn bộ cơ thể vì nụ cười này mà trở nên vô cùng ôn hòa, số lần mỉm cười của cậu càng tăng lên, nhưng không giống nụ cười trong quá khứ, mà trong trẻo dịu nhẹ, khiến người muốn nghe nhiều hơn.
Quý Quỳnh Vũ cảm giác đã sớm bị người trước mắt buộc lại cả đời, không biết khi nào thì dính vào nhau, bọn họ như một sợi dây hai đầu, cả hai nắm hai bên, cả đời không thể tách rời.