Một mối quan hệ nhìn chung như có vẻ mạnh mẽ nhưng ngược lại bản chất rất yếu ớt.
Chu Ký Bắc luôn nắm được cân bằng để giữ người kia, mà Quý Quỳnh Vũ thì lại luôn không khống chế được, dùng thân phận trưởng bối lớn hơn để ngụy trang mạnh mẽ, che giấu đi sợ hãi.
Vào sinh nhật thứ mười tám của Chu Ký Bắc, trước đó vài tháng Quý Quỳnh Vũ đã bắt đầu chuẩn bị, mời khách khứa, bố trí sân tổ chức, cho người về quê để mời Chu Thước tới ăn mừng với con, hết thảy đều được thực hiện một cách có trật tự.
“Bối Bối có muốn mời vài bạn tới nhà chơi không?” Quý Quỳnh Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Ký Bắc, hắn hỏi vừa kiên nhẫn lại dịu dàng, Chu Ký Bắc đang dùng ngón tay nghịch cái giỏ đầy lá xanh.
“Tôi không có bạn.” Chu Ký Bắc rút tay về, trên đầu ngón tay còn dính sương sớm, hắn cúi đầu chà chà, không phản ứng.
Quý Quỳnh Vũ á khẩu, mặt có vẻ khó xử thêm vài phần xấu hổ, bất an nhìn mắt Chu Ký Bắc, vờ ho khan hai tiếng mới nói: “… Vậy có muốn quà tặng gì không?”
Chu Ký Bắc không nhìn Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt mông lung như sương mù, đáy mắt là mấy tầng mờ mịt, bên trong là bão tố, là sa mạc khô cằn, không có ánh sáng, ảm đạm tối tăm.
“Chú vội sao?”
Sau thời gian im lặng rất lâu khiến cả Quý Quỳnh Vũ cũng thẫn thờ, chân ngồi chồm hỗm đã tê rần, đơn giản đứng lên.
“Làm sao thế?”
Chu Ký Bắc cụp mắt, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu thành ba đường trên mặt cậu, theo phản xạ cậu nheo mắt lại, cảm giác mặt trời thật nóng bỏng, chiếu lên người rất nóng.
“Tôi muốn ra ngoài chơi, chú mang tôi ra ngoài chơi được không?”
Chu Ký Bắc quay sang nhìn Quý Quỳnh Vũ, hắn phát hiện ra mặt cậu ngày càng gầy, sắc mặt tái nhợt, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, chống lại ánh mắt của Chu Ký Bắc, đáp ứng: “Được.”
Khóe miệng Chu Ký Bắc hơi nhếch lên, đôi mắt lại không nhúc nhích.
“Bối Bối, chúng ta đi thôi…” Quý Quỳnh Vũ sửa lại áo cho Chu Ký Bắc hắn ngẩng đầu nhìn thoáng ngẩn ngơ.
Chu Ký Bắc chọn một bộ quần áo sạch sẽ, sơ mi tay dài máu trắng, một hàng nút cài chỉnh tè, quần áo không dính một hạt bụi, ống tay áo dài được cẩn thận xoắn lên, dưới thảm là đôi chân được che lại trong tất mềm.
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ có một cảm giác không nói nên lời, trái tim đập lạ thường, trong đó là nỗi lo lắng không yên mãnh liệt, Chu Ký Bắc cười nhìn hắn, hắn lại thấy sợ hãi.
“Chúng ta đi thôi.” Chu Ký Bắc tự đẩy xe, sượt qua người Quý Quỳnh Vũ, giống như đánh thức hắn, Quý Quỳnh Vũ đột nhiên hoàn hồn, tay đặt lên xe lăn, dừng lại di chuyển của Chu Ký Bắc.
“Cậu muốn đi đâu?” Lên xe, Quý Quỳnh Vũ thắt dây an toàn, Chu Ký Bắc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bối Bối?” Quý Quỳnh Vũ giục, Chu Ký Bắc hé miệng, ánh mắt cứng ngắc như đá, không chút chuyển động.
“Tôi muốn trung tâm mua sắm.” Chu Ký Bắc giống như ly nước để nguội, chậm chạp, Quý Quỳnh Vũ thấy cảm xúc của cậu không cao, âm thanh có khí nhưng không có lực, lo lắng hỏi: “Bối Bối, cậu không thoải mái hả?”
Chu Ký Bắc cố hết sức quay đầu lại, đáy mắt còn vương chút tơ máu.
“Không có.”
Quý Quỳnh Vũ nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì không thích hợp, hắn nắm lấy tay cậu, bóp chặt trong tay một lát rồi buông ra.
“Nếu như thân thể không thoải mái, tôi…”
“Tôi không có gì không thoải mái cả.” Chu Ký Bắc cơ hồ là giận dữ rống lên, hay tay nắm thành nắm đấm, xương bả vai bởi vậy mà run rẩy điên cuồng, cậu ngủ không ngon, âm thanh hơi khàn, cổ họng khô khốc.
Quý Quỳnh Vũ sửng sốt, hiếm khi thấy Chu Ký Bắc giận dữ như thế, cậu tự biết bản thân mình không khống chế được, gương mặt thoáng vẻ hối hận, vì thế nhéo dây an toàn, gương mặt quay sang chỗ khác.
Trong xe bỗng sa vào bầu không khí xấu hổ, Quý Quỳnh Vũ xoay vô lăng, chân đạp phanh chân đạp ga, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn Chu Ký Bắc, phát hiện cậu cau chặt mày, khóe miệng trễ xuống, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng, hắn xoay tay, muốn há mồm lại không làm được.
Qua một đèn xanh, Quý Quỳnh Vũ đánh tay lái vào trung tâm mua sắm. Xe chạy xuống hầm xe, thình lình chìm vào bóng tối khiến nắm tay của cậu càng chặt, sau khi ổn định xe, Chu Ký Bắc lập tức tự cởi dây an toàn.
Quý Quỳnh Vũ đi ra sau cốp xe lấy xe lăn đặt xuống, Chu Ký Bắc chống mép cửa đứng lên, hắn vươn tay với, Chu Ký Bắc nhờ lực đi tới chỗ xe lăn.
Trong trung tâm mua sắm vào ngày chủ nhật người đông đúc, Quý Quỳnh Vũ đẩy Chu Ký Bắc đang trong cơn hoảng loạn, phần lớn những người đi qua hai người đều liếc nhìn, Quý Quỳnh Vũ nhíu mày, theo ý thức che chở bả vai cậu.
Chu Ký Bắc gầy yếu, xương bả vai mềm mại, hắn muốn bảo vệ nên không tự chủ được dùng lực.
“Bối Bối?”
Quý Quỳnh Vũ xoay người, phát hiện Chu Ký Bắc không đi phía trước, hắn kêu lên, Chu Ký Bắc vẫn không nhúc nhích, cậu dừng lại trước một tủ thủy tinh nhìn bên trong tới mức ngẩn ngơ, mắt không chớp một cái.
Quý Quỳnh Vũ chạy tới nhìn theo — bên trong tủ kính trưng rất nhiều quả cầu tuyết được thợ làm cực kỳ khéo léo tinh xảo, trong mỗi quả cầu thủy tinh đều có một người nhỏ.
Mặt Chu Ký Bắc dán thật sự rất gần, trên cửa thủy tinh chiếu ra gương mặt cậu.
Quý Quỳnh Vũ cầm tay vịn xe lăn, lén lút đẩy cậu vào trong cửa hàng.
Cánh cửa vừa mở ra, khí nóng bên trong làm Quý Quỳnh Vũ nhíu mày, người bán hàng ra tiếp đón, Quý Quỳnh Vũ nhẹ giọng để tự xem, nhân viên bán hàng tươi cười lùi lại mấy bước.
Chu Ký Bắc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, khớp xương ngón tay nắm thảm trên chân mà cộm lên.
Quý Quỳnh Vũ cúi người, hơi thở khi nói chuyện phun lên bên tai Chu Ký Bắc: “Thích không?”
Chu Ký Bắc như không nghe thấy lời nói của hắn, con ngươi bị quả cầu thủy tinh nhồi đầy, một người nhỏ bé trong quả cầu đang đuổi theo một người nhỏ bé khác, bọn họ cách nhau vài bước lại vĩnh viễn không đuổi kịp.
Đĩa quay mang bọn họ đi một vòng rồi lại một vọng, bọn họ truy đuổi không biết mệt, giống như sẽ không dừng lại.
“Cạch!” Tiếng nhạc dừng lại, bông tuyết bên trong cũng hạ thấp xuống đáy cầu thủy tinh, đột nhiên màu sắc có chút nhạt nhòa.
Chu Ký Bắc ngẩng đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, đáy mắt toát ra khát khao yên lặng, trong lòng Quý Quỳnh Vũ mềm nhũn, âm thanh cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Bối Bối thích không?”
“Có được không?” Chu Ký Bắc do dự hỏi lại, tay theo thói quen sờ sờ đầu gối, hồi hộp che lại.
“Đương nhiên.” Quý Quỳnh Vũ sờ đầu cậu, lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, lực tay cố gắng dịu dàng hết mức.
“Phiền cô, gói cái này lại giúp tôi.” Quý Quỳnh Vũ lấy ví ra móc tiền đưa cho nhân viên bán hàng, ánh măt Chu Ký Bắc vẫn luôn theo dõi Quý Quỳnh Vũ, lực tay đặt trên đầu gối giảm xuống, bỗng nhiên hơi thở không bình ổn, tổ chức ngôn ngữ mất chức năng.
“Này, Bối Bối, sinh nhật vui vẻ.” Quý Quỳnh Vũ ngồi xổm trước mặt Chu Ký Bắc, đưa hộp quà được đóng gói cẩn thận cho Chu Ký Bắc, cậu nâng đầu, trong mắt chỉ nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ.
Trong phạm vi tầm nhìn của cậu, tất cả như được phủ bụi, đều không có sinh mệnh, chỉ có người đàn ông này cho cậu thứ gọi là an tâm, là ánh sáng, tư thế ngồi thấp có mười phần thành ý, đủ để cậu ký gửi linh hồn mình.
“Cám ơn chú Quý.”Chu Ký Bắc cầm lấy, cúi đầu, vùi âm thanh mình vào l*иg ngực.
Quý Quỳnh Vũ không nhịn được lại sờ đầu cậu, sau đó mới đẩy cậu ra ngoài.
Chu Ký Bắc ôm chặt quả cầu thủy tinh trong lòng, mặc cho Quý Quỳnh Vũ đẩy cậu xuyên qua đám người, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ đều có vẻ hiền lành hẳn, tốc độ người khác xẹt qua người họ cực nhanh tạo thành một âm thanh thú vị.
Để làm dịu đi lo lắng tiềm tàng trong mình, Chu Ký Bắc duỗi ngón tay rồi cuộn lại, cuối cùng chuyển ra sau bắt lấy tay Quý Quỳnh Vũ.
“… Bối Bối?”
“Tôi sợ lạc mất, tìm không thấy chú.”
“Không đâu, tôi sẽ không để lạc mất cậu.” Quý Quỳnh Vũ trở tay ôm lấy tay của Quý Quỳnh Vũ, tay cậu mềm mại nhưng hơi lạnh, giọng điệu dịu dàng như dòng nước mùa xuân tháng ba, nhẹ nhàng kéo dài.
__________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đàn ông