Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 45

“Tôi đưa cậu về.”

Kiều Diễm Chi cầm chìa khóa hỏi Chu Ký Bắc, trong tay cậu có một điếu thuốc chưa đốt, ngồi yên chỗ cửa sổ sát đất, đùi phải gục xuống, tay phải đặt trên đùi, ngón tay cứng ngắc.

Cậu dường như không nghe thấy lời nói của Kiều Diễm Chi, ánh mắt trống rỗng, khóe mắt trong thời gian dài không chớp mà nhiễm màu đỏ rực.

“……” Chu Ký Bắc như bị điện giật, khẽ quay đầu, cổ tay bị Kiều Diễm Chi nắm lấy, anh ta cầm tay cậu đưa điếu thuốc lên miệng, cầm bật lửa trong tay, Kiều Diễm Chi mở lửa, miệng im lặng ngậm thuốc, trong tư thế này mà đốt thuốc.

Sương khói bắt đầu nhẹ nhàng bay ra, lơ lửng trong khoang mũi, tan ra trên mặt, Kiều Diễm Chi hút một hơi rồi mới đẩy cổ tay trả về.

Chu Ký Bắc nhìn anh ta, không nói gì, giơ tay hút một ngụm, ánh mắt cũng khép lại thành đường thẳng.

Không ai nói chuyện, một người nhìn một người hút thuốc, ai cũng có tâm sự của bản thân.

Chu Ký Bắc rít được vài hơi, cảm thấy không ý vị, lại nhét điếu thuốc vào miệng, lao tới mặc áo khoác, cầm gậy đứng lên, Kiều Diễm Chi luôn ở bên cạnh cậu, hai người chậm rãi ra ngoài cửa.

Quý Quỳnh Vũ ngồi trong xe gần hai giờ đồng hồ, điếu thuốc trong tay dài rồi ngắn, ngắn rồi lại dài, nhưng hắn thì vẫn chăm chú nhìn căn phòng ở trên lầu hai, trong ngọn đèn mờ nhạt, sau tấm màn lụa trắng lộ ra bóng người.

Bỗng đèn tắt, trái tim Quý Quỳnh Vũ nhảy lên, theo bản năng nắm chặt tay lái, chỉ trong chốc lát đã thấy Chu Ký Bắc và Kiều Diễm Chi đi ra.

Hắn không suy nghĩ nhiều đã đẩy cửa xuống xe, tay đập cửa xe muốn rớt ra ngoài, Chu Ký Bắc đã lên xe, Kiều Diễm Chi giúp cậu, che đỉnh đầu sợ cậu đυ.ng vào thành cửa, cửa xe đóng lại ngay nên Quý Quỳnh Vũ chỉ có thể loáng thoáng thấy nửa gương mặt của cậu.

Xe từ từ chuyển động, trong lòng Quý Quỳnh Vũ không hiểu sao lại hoảng loạn, cũng nhanh chân chạy theo.

Tấm màn màu đen kéo xuống, hai chiếc xe vẫn duy trì khoảng cách, Kiều Diễm Chi đi qua hai con đường bỗng cảm thấy không đúng.

“Kỳ Bắc, phía sau có chiếc xe đi theo chúng ta.” Chu Ký Bắc đang đóng lại tất cả suy nghĩ, miệng cậu còn ngậm thuốc, tàn thuốc đã rất dài, theo xốc nảy rất nhỏ của xe mà run rẩy.

Nghe vậy, cậu nâng mắt lên nhìn kính chiếu hậu, lười biếng nghiêng người, khoảng cách khá xa so với tầm nhìn, cậu buộc lòng phải tiến về phía trước.

“……” Đến khi phân biệt được chiếc xe kia, ánh mắt cậu tối sầm lại, tàn thuốc vì cậu nghiêng môi mà rơi xuống trên quần, lửa nhỏ làm bỏng tay, sau đó lại tắt ngúm.

“Ký Bắc…”

“Là xe của Quý Quỳnh Vũ.”

“…….!” Kiều Diễm Chi phanh xe lại, tốc độ xe tuột xuống, thân thể của Chu Ký Bắc cũng ngã về phía trước, cậu nắm chặt ghế da trầm trọng đáp.

“Đi tiếp đi!”

“Kỳ Bắc…”

“Đi đi, về hướng nhà tôi.” Âm thanh cuối của Chu Ký Bắc dần lạnh như băng, nghe cứng nhắc vô cùng, Kiều Diễm Chi hé miệng nhưng không nói gì.

Chân đạp chân ga tiếp tục di chuyển.

Chu Ký Bắc nheo mắt lại nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, khói trong xe ngày càng dày hơn, cậu buộc chặt cằm, nửa điếu thuốc bị rút ngắn lại nhanh chóng, tâm tình không rõ.

Rốt cuộc đến nhà, Chu Ký Bắc cầm gậy đi xuống, Kiều Diễm Chi muốn xuống xe nhưng bị cậu ngăn lại.

“Anh Diễm, anh về đi.” Mặt Kiều Diễm Chi không khỏi ngượng ngùng, nửa phần là lo lắng nửa phần là lo âu, trong ánh nhìn mang theo thương xót, yếu ớt hiếm có xuất hiện này khiến trái tim Chu Ký Bắc xoắn lại.

Cậu bước tới chỗ Kiều Diễm Chi, đưa tay lên rồi hạ xuống, hai người đối diện, cậu phát hiện Kiều Diễm Chi khẩn trương nắm chặt vô lăng, Chu Ký Bắc hạ mắt, đem nửa điếu thuốc còn đang cháy tới bên môi anh ta.

Mắt Kiều Diễm Chi không hề di chuyển, bụng ngón tay cậu khẽ cọ qua môi anh ta, độ ấm rất mỏng, khi rời đi không còn dư âm.

Đây là cực hạn những gì cậu có thể cho đi.

Kiều Diễm Chi biết cậu cho mình một con đường khác, anh ta có thể tự mình hiểu lấy, chỉ hơi mở miệng, ngậm chặt điếu thuốc, Chu Ký Bắc rút ngón tay về, sự thân mật và mờ ám ban nãy dường như cũng tan biến theo.

Kiều Diễm Chi xoay đầu xe, đèn sau chói mắt chiếu lên ánh nhìn của Quý Quỳnh Vũ.

Chu Ký Bắc cách kính chắn gió nhìn thẳng vào Quý Quỳnh Vũ, cậu chỉ lạnh nhạt liếc qua, sau đó chống gậy chậm rì rì trở về.

Quý Quỳnh Vũ nóng nảy, trong lòng vô cùng lo lắng, đi theo vài bước đã đổi thành chạy, đúng lúc Chu Thước đi ra mở cửa, giúp Chu Ký Bắc đi vào, giương mắt đã thấy Quý Quỳnh Vũ, lộ ra kinh ngạc và vui mừng khó tin.

“Quỳnh Vũ? Sao cậu lại ở đây? Cậu đưa Kỳ Bắc về à?”

Chu Ký Bắc nhíu mày không trả lời, Quý Quỳnh Vũ lại cực kỳ xấu hổ, hắn khẩn trương nuốt nước miếng, nói: “Không phải… Thầy Chu, xe em hết xăng rồi, em không về được…”

“…….” Chu Ký Bắc quay đầu lại nhìn Quý Quỳnh Vũ, khóe môi hơi nhếch, biểu tình vi diệu, đáy mắt đều là châm biếm.

Quý Quỳnh Vũ sau khi nói xong cũng hối hận, muốn mở miệng cứu vãn tình thế, Chu Thước đã lập tức thân thiết nói: “Vậy mau vào đi, ở nhà chúng tôi một đêm, ngày mai rồi tính.”

“A? Sợ là không tiện.” Quý Quỳnh Vũ kinh ngạc, trừng con mắt muốn rớt ra ngoài, theo bản năng nhìn về phía Chu Ký Bắc, biểu tình lo lắng bất an, rất cẩn thận.

“Đúng là không tiện.” Chu Ký Bắc sâu kính mở miệng, ánh mắt như đuôi khoan đâm vào người Quý Quỳnh Vũ, không chút dấu vết nghiền qua vết thương mới thu hồi tầm nhìn.

“…….” Quý Quỳnh Vũ nghẹn họng, sắc mặt nửa trắng nửa hồng, xấu hổ sờ soạng mũi, lắp bắp tự tìm bậc thang, Chu Thước nhíu mày hỏi.

“Sao lại không tiện? Ký Bắc, không phải con còn phòng sao?”

Chu Ký Bắc nhún vai, đáp: “Chú Quý, phòng khách ở đây giường rất nhỏ, sợ chú không quen.”

Lời nói đầy ẩn ý, ánh mắt cậu lại đầy ý cười, đuôi mắt cong lên, nhìn sơ tưởng chừng rất vô hại.

Trong lòng báo động Quý Quỳnh Vũ vang mãnh liệt, như ngửi được mùi thuốc nổ.

Đối thủ đã ra chiêu, lần này còn mang theo công kích, không nể nang mà tạc thẳng vào điểm trí mạng, ánh mắt Quý Quỳnh Vũ yên lặng thay đổi, bỗng nhiên hắn bình tĩnh hẳn, giọng điệu cũng trở nên chắc chắn.

“Không đâu, mấy năm nay tôi ngủ giường như thế thành quen rồi.”

Chu Ký Bắc cười nhạo một tiếng, tươi cười lướt qua, cậu xoay người, cây gậy bỗng trở nên nặng nề, nện vào sàn nhà như nhịp thở.

Quý Quỳnh Vũ nhẹ giọng nói thật quấy rầy, Chu Thước lôi hắn vào trong, ánh mắt hắn luôn dính trên người Chu Ký Bắc.

“Quỳnh Vũ, để tôi đi trải chăn đệm mới cho cậu, hai người nói chuyện đi.” Dứt lời Chu Thước đi vào phòng.

Quý Quỳnh Vũ gật đầu, vừa xong lập tức quẹo vào phòng Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc đang hút thuốc, cậu ngồi ở gần bàn làm việc, chân trái vô thức đong đưa, nghe được âm thanh nên quay lại, Quý Quỳnh Vũ xoay người đóng cửa lại.

Chu Ký Bắc thấy hắn cũng không ngừng việc hút thuốc lại, Quý Quỳnh Vũ đi tới trước mặt cậu, cậu hít một hơi, lại phun khói vào mặt Quý Quỳnh Vũ, khói trắng rất đặc, hương vị nồng nàn, vậy mà ngay cả chớp mắt Quý Quỳnh Vũ cũng không thèm chớp một cái.

“Xe không có xăng mà chạy được cả đoạn đường dài, xe chú sạc điện hay gì?”

“……”

Cả người Chu Ký Bắc cứng đờ, cậu bị ôm lấy, thắt lưng được một bàn tay ôm chặt, mặt Quý Quỳnh Vũ và mặt cậu dán vào nhau, khói thuốc bay vào cổ Quý Quỳnh Vũ hơi nóng, điểm lửa làm Quý Quỳnh Vũ nổi da gà.

Chu Ký Bắc không ôm lại, chỉ khẽ cười, mũi hơi mấp máy, cậu dời điếu thuốc đi, đặt ở cuối ngón tay, cách lớp quần áo vẽ đường cánh tay Quý Quỳnh Vũ.

Ánh sáng của điểm lửa run rẩy rơi xuống trên cánh tay hắn, bị nóng tự dưng buông ra.

“Quý Quỳnh Vũ, là tự chú tìm chết.”

____________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kế tiếp bọn họ…

Nấm: Tôi đã tin tác giả mấy lần rồi. Chương sau làm tôi mệt tim lắm quý dị ạ:(((