Hoàng Hậu Sát Thủ

Chương 12: kết thúc

Khi vào đến phủ Chính vương Thiên Nhạc vô tình cứu được Tuyết Nhược vị hôn thê của Triệu Ngạn(akiaki : anh chị nay ở truyện Nhược Phi). Thế nhưng do bỏng nặng lại không có dịch truyền nên Tuyết Nhược lâm vào tình trạng nguy hiểm, nàng phải túc trực bên cạnh để chăm sóc nàng ta. Vì Phủ Chính vương không còn an toàn nữa nên Triệu Ngạn bố trí cho các nàng ở tại khu biệt viện riêng của Tề khi vi phục phía ngoại thành.

Chăm sóc nàng ta, nàng đã gặp nàng ta vài lần, ấn tượng rất giống với nhân vật tiểu long nữ trong thần điêu đại hiệp của kim dung. Chỉ có thể dùng hai chữ không nhiễm bụi trần hình dung nàng ta. Dù trang phục của nàng ta không phải chất liệu thượng đẳng nhưng bạch y trên người nàng ta cùng tính cách trầm ổn khiến nàng hết sức hâm mộ vị nữ nhân này. Vì thế khi thấy khuôn mặt nàng ta bị bỏng nàng đã tiện tay phẫu thuật cho nàng ta luôn. Đương nhiên mọi dụng cụ nàng cần đều do Triệu Ngạn sai người đi làm.

- Tỉnh rồi. Ngươi bị phỏng khá nhiều, cứu ngươi ta tiện tay phẫu thuật tái tạo lại khuôn mặt cho ngươi. Tuy dung nhan sẽ khác trước nhưng đảm bảo là đẹp không thua tiểu long nữ do Lý Nhược Đồng đóng đâu. Nhưng dù thế cũng không đẹp bằng Lưu Diệc Phi, nàng có vẻ bất tắc dĩ kẽ thở dài.

Dù nàng đang giải thích với nàng ta về khuôn mặt mới nhưng nàng ta nhìn khuôn mặt mới trong gương mà không một chút biểu cảm gì, thế nhưng ánh mắt có chút bi thương. Thấy được điều đó Thiên Nhạc cố tìm một đề tài để nói :

- Yên tâm đi khuôn mặt hiện giờ của ngươi mặc áo trắng sẽ rất thoát tục thanh tao. Ta thật hâm mộ ngươi có thể mặc màu trắng, đi tới đi lui như tiên nữ hạ phàm. Số ta thực khổ không thể mặc màu trắng được. Nói đến đây thì nàng ta bật cười hỏi nàng :

- Vì sao cô nương không thể mặc màu trắng ?

- Vì ta là sát thủ mặc màu trắng giữa đêm đi ám sát ngươi ta khác nào nói cho hắn biết ta ở đây. Nàng tỏ ra bi thương, Nữ nhân khi xuyên qua đều muốn hình tượng mình nho nhã thoát tục, thế nhưng hình tượng nàng hướng đến là hình tượng ác quỷ nhuốm đầy máu tươi.

Nghe đến đây nàng ta có vẻ hiếu kì, thế rồi bọn họ cùng nhau nói từ chuyện trên trời tới dưới đất. Vì chăm sóc cho Tuyết Nhược nàng phải ở lại nơi này mấy tháng liền, Tề cũng thường đến thăm nàng nhưng nàng cũng rất nhớ hắn. Nhớ lại hôm đó

- Tình trạng nàng ta thực sự là nguy hiểm, sợ là rất khó giữ mạng. Nàng nhìn người nằm trên giường nhẹ nhàng nói.

- Ngươi…Hắn trợn mắt nghiến răng nhìn nàng oán giận. Từ khi đem nàng ta tới đây khuôn mặt thủy chung tươi cười của hắn dường như không còn dấu tích. Điều đó cho thấy hắn hẳn là rất yêu nữ nhân này nên khi nàng ta gặp chuyên mặt nạ nguy trang của hắn như vỡ nát.

- Không phải mình ta nói vậy, chẳng phải các lão thái y cùng đại phu nổi tiếng ngươi đưa dến đây đều nói thế sao. Nàng vô tội nhìn hắn, điều nàng nói là thật, thế nhưng cũng không phải không có biện pháp.

- Bất quá ta có thể cứu nàng ta nha. Nhưng ngươi phải tìm ra những thứ ta cần. Nàng lúc đầu cũng không hề có cảm tình tốt gì với tên Triệu Ngạn này thế nhưng nhìn hắn túc trực bên Tuyết Nhược thế kia. Lại không vì nàng bị bỏng hủy dung mà có chút chán ghét nàng ta khiến nàng bỗng nhiên sinh ra lòng nhiệt tâm muốn giúp bọn họ.

Quả thật đúng như nàng đoán, hắn không tiếc công sức tìm bằng được những thứ nàng yêu cầu còn thể theo bản vẽ của nàng làm riêng một bộ dụng cụ phẫu thuật cực kì sắc béng và tinh xảo.

Nàng thuận lợi cứu sống nàng ta còn tiện thể giúp nàng ta làm phuật thẩm mỹ. Vì mưu sinh nàng đã học thêm phương diện này vì hiện nay loại phẫu thuật này rất thịnh thế nhưng cũng không nghĩ lại dùng trong trường hợp này.

Khi Tuyết Nhược tỉnh Triệu Ngạn liền trốn, còn dặn nàng nếu nàng ta muốn rời xa hắn hãy an bài nàng ta một nơi thật tốt. Thế nhưng Tuyết Nhược lựa chọn trở lại bên cạnh hắn .

Quen biết Tuyết nhược khiến nàng hiểu được không ít đạo lý. Nàng ta vốn dĩ hay mặc bạch y không phải muốn tỏ ra thanh cao không nhiễm bụi trần mà đang để tang cha mẹ chết oan nơi suối vàng. Còn luôn có khí chất như thể vô thần lạnh nhạt không làm giảm vẻ kiều diễm mà càng khiến nàng như không thuộc về thế giới này là bởi nàng ta sống nhưng không chút tạp niệm ham muốn hay muốn nắm giữ bất kể là gì.

Nhưng nay chút khí chất ấy không còn nữa mà trong ánh mắt tiểu Nhược là chấp niệm về người nàng yêu, nàng ta muốn nắm giữ hạnh phúc khi ở gần hắn. Bất quá nàng cũng hiểu được vì nàng cũng vậy, chấp niệm của nàng đó chính là Tề. Thế nhưng việc nàng cứu Tuyết Nhược lại đem lại cho nàng cơ hội có được sự ủng hộ của Triệu Ngạn mặc dù hắn ta không muốn thừa nhận cho lắm nhưng hắn thực sự nợ ân tình của nàng.

Trở lại hoàng cung nàng nhận được lời cảnh cáo của Triệu Ngạn nếu nàng không học được các quy tắc trong cung hắn ta sẽ cho người thay thế ngôi vị hoàng hậu của nàng. Bất quá nàng không sợ, nàng là kẻ ham học hỏi, các quy tắc kia sẽ không làm khó nàng nha.

Hậu cung sau những tin đồn về vị vua mang lời nguyền bệnh tật thì có vẻ ảm đạm và dường như chẳng có một bóng mỹ nhân nào nữa. Sau một loạt tin đồn Tề cho giải tán hậu cung cũng không còn bá quan nào phản đối. Nàng trở lại hậu cung nhưng đang hết sức bận rộn nha :

- Hoàng hậu, người không thể đi nhanh như thế, bước chân phải nhỏ lại, chậm chậm lại. …

- Ai da, hoàng hậu à, người đừng có lắc mông như vậy, cứ đi như bình thường thôi nhưng điều chỉnh bước chân lại.

- À, xin lỗi ma ma nha, ta quen với tác phong công nghiệp nên bước nhanh quen rồi, ta sẽ chú ý.

- Hoàng hậu, người đừng có vung vẩy tay như thế khi đi.

- À thật xi lỗi, vì quen vung tay khi tập thể duc ấy mà.

- Sao mà nàng cứ xin lỗi mãi thế hả ? Tập cũng đã mấy ngày rồi, nàng thế nhưng chẳng chút tiến bộ nào cả.

Hắn vừa nói vừa ôm nàng vào lòng trong ánh mắt ánh lên chút cưng chiều, ấm áp nhu hòa. Nàng ở một bên bĩu môi cười ngọt ngào khẽ hôn lên môi hắn rồi nháy mắt đưa tìnhvới hắn. Ma ma ở một bên thấy hành động của hoàng hậu khẽ lau mồ hôi trên trán cúi xuống thỉnh an hoàng thượng thì bị hắn phất tay ý bảo lui xuống cũng biết ý lui ra mà trong bụng thầm nghĩ vị hoàng hậu này căn bản không phải không chút tiến bộ mà là không thể tiến bộ nổi.

Ánh chiều tà dần buông trong hoàng cung tại ngự hoa viên một cặp tình nhân chẳng để ý gì đến những kẻ xung quanh đang đỏ mặt lên vì xấu hổ, bọn họ còn chưa có ý định buông tha làn môi của đối phương.

HOÀN