Hoàng Hậu Sát Thủ

Chương 10: Ghen

Khi nàng đến thì hắn quả thực đang ở tẩm cung của Như phi, nàng thấy hắn bước ra cùng mỹ nhân mà hai mắt như phát hỏa. Theo như nô tài thân tín của nàng báo lại hắn bị chính vương Triệu Ngạn ép phải sủng một trong các phi tử ở hậu cung. Cũng vì chuyện này hắn và Triệu Ngạn xung đột, nhưng rồi hắn cũng thỏa hiệp.

Nàng dù biết hắn là vua một nước, không thể chỉ chuyên sủng một mình nàng, càng không thể bỏ ba ngàn giai nhân. Thế lực của hắn chưa vững cần sự ủng hộ của gia thế của các nàng, thế nhưng chỉ cần nghĩ hắn sẽ chạm qua người phụ nữ khác thì nàng hỏa bốc đầy hai mắt.

Nàng chỉ cần xác định sự thật liền quay người rời đi. Món nợ này không thể tính với hắn nhưng có thể tính với tên đầu xỏ Triệu Ngạn chết bấm kia. Nàng phóng đi thật nhanh hướng về phía Chính vương phủ mà đi. Không hề hay biết phía sau nàng Triệu Tề đang vội vã đuổi theo bỏ mặc Như Phi đứng đó cười đến hiền hòa nhìn theo hai người bọn họ.Những người đang yêu đang đấu tranh cho chính tình yêu của mình và nàng ta cũng vậy. Vẻ mặt tươi cười không chút giả tạo nào Như Phi dạo quanh vườn thượng uyển với tâm trang vui vẻ.

Còn Thiên Nhạc mang oán hận ngùn ngụt phóng mình thật nhanh tìm kẻ đầu sỏ đẩy người nàng yêu vào vòng tay kẻ khác Triệu Ngạn. Vì biết tình cảm của Triệu Tề với kẻ giả tạo kia nên nàng ít nhất phải bắt hắn hứa không ép buộc Tề của nàng làm những việc tương tự nữa.

Dù hiện giờ nàng rất xinh đẹp, nhưng nàng cũng không dám chắc mình có đủ khả năng giữ chặt trái tim của Tề. Vừa nhìn thấy Tề và Như phi nàng có thể khẳng định họ đối với nhau là không phát sinh loại quan hệ nàng lo sợ chỉ nhìn cách họ đối đãi đối phương thấy được vẻ khách sáo.

Không hiểu vì sao Như phi phối hợp cùng Tề diễn màn trẫm cùng ái khanh nhưng nàng thấy sự khách sáo, xa cách trong mắt họ. Dù vậy cũng không khiến nàng yên lòng, cảm giác ghen tị khi nàng ta được ở gần bên Tề còn nàng thì lại chạy loạn khắp nơi khiến hỏa diễm trong lòng bốc cao. Khi tới Chính vương phủ thì nàng thấy xe ngựa của Triệu Ngạn rời phủ, nàng nhanh chóng đuổi theo.

Lẳng lặng theo hắn đến một rừng đào, nàng thấy hắn bị tập kích, nàng đương nhiên không giúp, sao phải giúp kẻ chia rẽ nàng và Tề chứ.

Thế nhưng hắn vì vị nữ tử áo trắng kia mà bị thương nha, thấy thế nàng đuổi theo họ, dù nàng ghét hắn nha nhưng hắn không thể chết được. Ý thức được điều này nàng dù không tình nguyện cũng xông ra cứu người ,nàng muốn lôi kéo sự đồng ý của hắn. Dù gì thì hắn cũng là anh chồng nàng không phải sao.

Vừa định đi thì nàng bị chặn lại vì một kẻ vừa tới Hằng Phong ôm một nữ tử toát lên vẻ lo lắng. Chỉ nhìn xơ cô ta, là nữ tử hắn ta vài ngày trước theo dõi, nhưng điều khiến nàng bực tức nhất chính là cảm thấy cô gái kia rõ ràng không có một góc bằng với Ngọc Phượng. Nàng tiến đến chất vấn hắn thay Ngọc Phượng đòi lại công bằng. Nàng nở nụ cười nhạt ngữ điệu run rẩy nói trong giận dữ :

- Cô bé tên Hồng Linh đó thật có bản lĩnh khiến cho huynh trong một ngày có đến hai vẻ mặt.(xem cặp này ở truyện truy phu)

- Muội có ý gì? Hắn lạnh giọng nói, đè nén cơn tức gận xuống trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.

- Không phải sao, lúc nãy ôm nàng ta đến tìm ta, huynh có chút bối rối, giờ lại giận dữ.

Tuy nói ta hiện giờ là Thiên Nhạc nhưng cơ thể ta là Ngọc Phượng, một trong những kẻ từng rất yêu huynh. Sao có thể không hiểu huynh chứ? Hừm, nghĩ cũng thật buồn cười, nàng ta vì huynh mà tự hủy hoại linh hồn mình vì biết ngày Minh Phương chết nàng ta và bất cứ nữ nhân nào cũng dừng hòng bước vào lòng huynh. Vậy mà chỉ vài lần gặp nữ nhân kia cư nhiên khiến huynh lộ ra vẻ lúng túng của ngày Minh Phương chết.

Nàng giận dữ quát vào mặt Hằng Phong rồi xoay người bước đi. Sự giận dữ đó là cõi lòng của Ngọc Phượng, nàng ta đau lòng từ bỏ đến đánh mất linh hồn nên nàng mới có cơ hội ở trong thân thể này. Chiếm mất thân thể của Ngọc Phượng, lại hạnh phúc vì gặp được Triệu Tề khiến nàng muôn vàn áy náy. Nàng biết Hằng Phong cũng không không hạnh phúc gì, thế nhưng như không thể ngăn nổi cõi lòng, nàng vẫn là tìm người trút giận.

Đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình nàng sửng sốt, Triệu Tề!!hắn cư nhiên nghe tất cả. Vội vàng đuổi theo bóng dáng người trong lòng nàng bỏ lại Triệu Ngạn đang thọ thương cùng Hằng Phong đang bất động suy nghĩ gì đó.

- Chàng đứng lại cho ta. Nàng lớn giọng quát mà nước mắt đã rơi vì bối rối vì sợ có cả đau lòng nghĩ hắn đã hiểu lầm.

Trệu Tề đúng là đứng lại nhưng hắn không quay lại, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là lời nàng lúc nãy chất vấn Hằng Phong. Dù biết nàng là vì ấy náy,cũng chẳng có tình cảm gì khác với hắn ta nhưng hắn vẫn rất tức giận khi nữ nhân của hắn quan tâm một nam nhân khác cho dù là vì cái gì chăng nữa. Thân hình hắn tự dưng cứng đờ khi bất ngờ bị nàng ôm thật chặt từ phía sau, cứ như là sợ buông tay hắn sẽ biến mất ấy.

- Ta cũng không phải quan tâm gì huynh ấy, ta chỉ thấy ấy náy vì mình thì hạnh phúc khi, Ngọc Phượng… Nàng bối rối ngẹn ngào giải thích đôi mắt nhắm tịt lại đầu thì lắc liên tục khiến hắn đang tức giận cũng phải phì cười vì vẻ mặt của nàng như một hài tử làm sai lúc này.

- Ta biết. Quay lại ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hắn cảm thấy hạnh phúc.Thế nhưng chỉ một lát sau người trong ngực kia lại như một kẻ khác với giọng điệu đầy ghen tuông từ trong ngực truyền ra :

- Chàng đuổi theo ta làm gì, sao không ở lại đi dạo hoa viên với Như Phi… Ánh mắt nàng híp lại nhìn hắn với đầy chua chát.

Hắn cười đến ngọt ngào,nàng có thật nhiều khuôn mặt khác nhau . Lúc vừa mới gặp nàng ngay thơ, trong sáng vụng về đáng yêu. Khi biết hắn vì nàng mà đẩy bản thân vào nguy hiểm nàng như một phụ nữ chanh chua nhưng khí thế áp người. Khi thấy hắn cùng bước ra từ tẩm cung Như phi thì ánh mắt sắc lạnh như muốn gϊếŧ người. Vừ rồi thì luống cuống bối rối như hài tử làm sai chuyện. Còn hiện giờ thì ủy mị hờn dỗi như một thiếu phụ bị ủy khuất(bị thiệt thòi,bất công) hắn ôm nàng càng chặt hơn :

- Nàng ghen sao ? Hắn hưng phấn hỏi

- Thần thϊếp nào dám. Vừa nói nàng vừa đẩy hắn ra, dù nàng biết rằng cảm giác của nàng rất chính xác hắn và Như phi thật ra không có gì nhưng nàng ghen tị, ghen tị nàng ta được ở bên hắn, chỉ sợ là một ngày nào đó kịch giả thành thật. Mà dù không có Như Phi cũng còn ba ngàn phi tần sẽ có một ngày hắn sẽ chán ghét nàng. Chỉ nghĩ thế mà nước mắt cứ như hoàng hà vỡ đê nàng òa lên khóc nức nở

- Ô..ô.. thϊếp không thèm làm hoàng hậu gì đó nữa đâu, cứ về làm sát thủ thôi…ô…ô… So với đối phó ba ngàn mỹ nữ của chàng thì gϊếŧ người dễ hơn…ô…ô…ô. Nàng cứ thế rúc vào ngực nam nhân ấy mà khóc đến đôi mắt sưng húp. Còn hắn chỉ có thể ở một bên vỗ về lưng nàng với khuôn mặt cười khổ.