Hoàng Hậu Sát Thủ

Chương 4: Thích khách

Đang nhìn nàng nhu hòa ấm áp bỗng dưng ánh mắt Triệu Tề đột nhiên trở nên sắc lạnh. Hắn vươn đôi tay ôm lấy nàng thế nhưng thân thể hắn dần cứng đờ lại . Khi nàng nhìn thấy máu tươi của hắn nhiễm đỏ hoàng bào, trong mắt nàng là lửa giận lấn áp, nàng bỗng dưng điên cuồng ra sức chém gϊếŧ những kẻ tấn công bọn họ. Nàng tức giận bản thân sao không phát hiện những kẻ kia, cũng chẳng nhớ minh dùng cách nào gϊếŧ bọn chúng.

Lát sau bọn họ có thêm người hỗ trợ là một nam nhân có khuôn mặt lạnh băng có trong ký ức của Ngọc Phượng. Thân hình Thiên Nhạc có chút chấn động khi nam nhân kia đến, thế nhưng rất nhanh nàng hồi phục, chạy đến bên Triệu Tề lo lắng.

Nàng cầm máu cho hắn, dìu hắn đến chỗ an toàn, cũng may vết thương không lớn, hắn cũng có tập võ công nên thân thể cũng khá tốt vì thế không quá nguy hiểm. Hắn bắt lấy tay nàng hơi thở có chút dồn dập nhưng vẫn cố nói điều gì đó :

- Đừng… để ai biết việc nàng vừa nói với ta. Nhiệm vụ họ giao cho Ngọc Phượng là bảo vệ ta…nàng…nàng cũng không…không cần tìm cách trả thân thể lại cho nàng ta…

Hắn thật sự sợ hãi khi nàng nói sẽ trả lại thân thể cho Ngọc Phượng, nữ nhân này sẽ về một nơi không có hắn, chỉ nghĩ thôi khiến hắn đột nhiên không thở nổi. Thời gian ở cùng nàng rất ít chỉ vài ngày thế nhưng cũng khiến hắn luôn tâm niệm đến nàng. Đôi mắt trong trẻo ngây ngốc cùng hành động lóng ngóng đáng yêu kia khiến hắn chỉ có một ý niệm dù nàng là ai, đến bên hắn với mục đích gì hắn cũng không muốn nàng rời đi.

Hốc mắt Thiên Nhạc đã tràn đầy nước mắt, nhìn hắn hơi thở mỏng manh giọng nói đứt quãng, tâm nàng đau như bị ai đó xé nát,thế nhưng nàng vẫn thấy chút ngọt ngào. Dù mục đích hằn giữ nàng lại là gì thì nàng biết vị trí của nàng quan trọng hơn Ngọc Phượng trong lòng hắn.

Nàng sống 30 năm trong thế giới của mình nhưng chưa từng mê luyến bất cứ kẻ nào, không, phải nói chưa một ai khiến nàng để tâm đến thế. Là bác sĩ nàng biết hắn sẽ không chết nhưng hắn đau cả tâm can nàng cũng đau đớn. Nàng thương hại hằn sao ? Không, nàng sẽ không vì nếu thương hại kẻ khác nàng sao có thể hành y đây. Mắt thấy nhiều bệnh nhân còn đáng thương hơn hắn thậm chí còn thấy rất nhiều người chết trước mắt mình nhưng nàng nào có đau đớn như vậy. Chỉ bên hắn vài ngày khiến vị trí hắn trong lòng nàng lớn đến vậy sao ?.

Sau khi đám thích khách bị Hằng Phong giải quyết hết, hắn ánh mắt sác lạnh nhìn về phía Thiên Nhạc đang khâu vết thương cho Triệu Tề, ánh mắt không nhìn ra hắn nghĩ gì. Phi thân rời khỏi hoàng cung hắn có việc cần bàn lại với vương gia. Trong Phủ chính vương Triệu Ngạn nhàn nhã ngồi uống trà trên môi vẫn nụ cười nhè nhẹ nhưng trong ánh mắt sắc lạnh vài phần

- Ngươi nói mượn xác hoàn hồn ? Và Tề muốn giấu ta ? Có nên đổi người khác ? Hắn hỏi ý kiến Hằng Phong, tuy là chủ nhân nhưng hắn luôn lấy ý kiến từ y vì hắn biết Hằng Phong là kẻ có con mắt khách quan và luôn suy xét rất chuẩn xác. Hắn cản thấy nếu bản thân đưa ra quyết định lúc này là không sáng suốt vì hắn đang giận nghiến răng nghiến lợi, đứa em trai hắn dùng mọi tâm cơ bảo vệ nay lại muốn có bí mật với hắn.

- Thuộc hạ nghĩ không phải đổi, dù mượn xác hoàn hồn, nàng ta vãn giữ được võ công của Ngọc Phượng, lại tinh thông y thuật, vả lại hoàng thượng muốn giữ nàng lại nếu ta đổi sẽ…, chỉ là…

- Không rõ nàng ta liệu có nguyện ý bảo vệ Tề ? Hắn nói ra Nghi vấn của bọn họ, nếu giờ đổi một kẻ khác cũng không mấy khó nhưng bọn họ cần kẻ giỏi nhất ít bị nghi ngờ nhất mà Ngọc Phượng là một trong những lựa chọn hoàn hảo nhất. Và hắn cũng không muốn Tề và hắn phải tranh cãi vì một nữ tử.

- Cho người giám sát nàng ta. Đồng thời ngươi tạm thời sang đó ẩn thân 1 chuyến trước khi biết được đáp án đi. Vẫn lạnh nhạt vậy ra lệnh mà ý cười trên khuôn mặt không giảm.

- Dạ. Hằng Phong rời đi, hắn cần sắp xếp kẻ theo dõi hành động của kẻ tự xưng là Thiên Nhạc kia. Trong ánh mắt lạnh băng của hằng Phong có tia áy náy xẹt qua, nàng liệu có phải vì hắn mà rời bỏ thế gian ? Thế nhưng rất nhanh tia tình cảm ấy cũng biến mất, hắn không muốn biết, dù là đúng hắn cũng sẽ không áy náy.

Trong Long Minh Các của đông cung, Thiên Nhạc ngồi nhìn chăm chú khuôn mặt say ngủ của Triệu Tề. Nhìn hắn yên giấc nàng biết mình yêu hắn rồi, nàng liệu có thể vì hắn tranh đấu hậu cung. Có thể vì hắn trở thành sát thủ gϊếŧ trăm người, đi ngược với mục đích học y của mình không ?. Nàng sẽ, chẳng phải nàng cũng vừa mới gϊếŧ người đó sao ? Cũng không khó đối phó hậu cung vì nàng từng học qua tâm lý học, cũng coi qua rất nhiều phim đấu đá chốn cung đình. Cùng lắm thì vừa học vừa tranh đấu thôi.

Nhưng liệu nàng có thể nhìn hắn chạm qua nữ nhân khác không ? Câu trả lời hẳn là không, nhưng nếu hắn không yêu nàng thì sẽ khiến hắn yêu nàng, nếu hắn chạm qua nữ nhân khác thì gϊếŧ nàng ta. Chẳng phải nàng là sát thủ sao ?. Như gỡ bỏ nỗi lo trong lòng Thiên Nhạc Mỉm cười. Nàng phải ngay lập tức bắt tay vào cái kế hoạch của mình thôi.

Nhìn mắt lóe sáng vì ý định gì đó nàng ta vừa nghĩ ra, Hằng Phong cười khổ, có sát thủ nào mọi ý nghĩ hiện hết trên mặt thế kia chứ. Coi bộ mình đã mất một thuộc hạ hữu dụng thật rồi, nhưng có nên giúp nàng ta một tay không nhỉ ?