Công Ngọc

Chương 48

Tròng mắt Đằng Ngọc Ý khẽ động, dần cảm thấy ngực không còn tê tê nghèn nghẹn nữa, nàng miễn cưỡng vùng vẫy một hồi, chậm rãi mở mắt ra.

Khí Trí vui vẻ nói: "Đằng nương tử, tỷ đỡ hơn chút nào chưa?"

Ngón tay phải bị thương của y băng bó bằng vải dệt, có lẽ là Lận Thừa Hựu đã tìm đại phu xem qua cho y.

"Ta bị sao vậy?" Đằng Ngọc Ý chống cánh tay lên.

"Tỷ trúng yêu độc, nhưng mà đừng sợ, sư huynh đã cho tỷ dùng Thanh Tâm Hoàn rồi, đã không còn đáng ngại."

Đằng Ngọc Ý khẽ giật mình: "Thật sự trúng yêu độc?"

"Đằng nương tử quên rồi sao, trước đó khi tỷ ở lầu hai cứu đệ, yêu dị kia từng ở sau lưng thử mê hoặc tỷ, có lẽ chính lúc đó đã lây nhiễm yêu độc."

Đằng Ngọc Ý xoa xoa trán sưng to, hoảng hốt nhớ đến lang quân cài hoa hà hơi vào gáy nàng, hơi thở kia lạnh lẽo tận xương, làm toàn thân nàng rét run, lúc ấy chưa từng nghĩ nhiều, hoá ra từ lúc đó đã trúng độc.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một màn trước khi hôn mê, ngồi lên quan sát bốn phía: "Đây là đâu? Hoắc Khâu đâu?"

"Đây là gian phòng của Ngạc đại nương, Hoắc Khâu đang canh gác ở bên ngoài, vừa rồi sư huynh kiểm tra trong ngoài một lần, yêu dị đã lặn mất rồi. Quyển Nhi Lê đã dùng thanh tâm hoàn, trước mắt đã tỉnh lại rồi, sư huynh đang sai người hỏi chuyện nàng ấy."

Đằng Ngọc Ý vô thức sờ về phía đai eo, Khí Trí ho một tiếng nói: "Đằng nương tử chẳng lẽ đang tìm ám khí của tỷ? Toàn bộ đã bị sư huynh tịch thu rồi."

Đằng Ngọc Ý kinh ngạc, Tuyệt Thánh vội nói: "Đằng nương tử đừng hiểu lầm, sư huynh không phải tự mình lục soát, là để đám Ngạc đại nương lục soát. Tỷ trước khi hôn mê ghim sư huynh một trâm, y phát giác bản thân trúng độc mới sai người lục soát thân thể của tỷ."

Đằng Ngọc Ý ra vẻ kinh ngạc: "Ta, ta lại có thể làm ra chuyện này, loại yêu độc này quá ghê gớm, thế mà có thể khiến lòng người hỗn loạn, hai vị đạo trưởng đừng hiểu lầm, ta nhất định vì trúng độc quá sâu mới hồ đồ, tuyệt đối không có ý muốn hại người, đúng rồi, sư huynh các đệ hiện tại ra sao?"

"Trừ không thể nói chuyện và choáng đầu muốn ói, những cái khác cũng còn tốt."

Chỉ như vậy thôi? Đằng Ngọc Ý có chút tiếc nuối, độc dược này là nàng đòi từ Trình bá, chẳng những có thể khiến đầu lưỡi tê rần, còn có thể khiến người hôn mê ba ngày ba đêm, dùng trên người Lận Thừa Hưng, thế mà chỉ khiến y không thể nói?

Khí Trí gấp gáp nói: "Đằng nương tử, tỷ giấu thuốc giải ở đâu rồi, nhanh lấy ra cho sư huynh dùng đi."

Đằng Ngọc Ý đứng lên: "Trước tiên tìm cây trâm kia của ta về, giải dược ở bên trong."

"A? ! Sư huynh không thể soát được thuốc giải của tỷ, dứt khoác tịch thu đống vật kia của tỷ rồi."

Đằng Ngọc Ý bốc hoả trong lòng, miệng lại thở dài: "Phải làm sao mới tốt đây, thuốc giải ở ngay đầu bên kia của cây trâm."

Khí Trí nhảy dựng lên: "Đệ liền đi nói cho sư huynh."

Qua một lúc sau, Khí Trí chạy trở về, trong tay bưng một đống đồ, chính là những món đồ của Đằng Ngọc Ý.

"Đằng nương tử tỷ xem xem, đây là cây trâm đó sao?"

Đằng Ngọc Ý kiểm tra một phen, đồ vật đều ở đây, chỉ có thể nói: "Thế tử ở đâu?"

“Ở ngay phòng bên cạnh.”

"Ta đi giải độc cho thế tử ngay." Nàng khó khăn xuống giường, tập tễnh đi vài bước, bỗng nhiên che cái trán, "... Đầu ta thật choáng váng..."

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí lo lắng nói: "Có phải trong cơ thể còn có dư độc? Đằng nương tử, nếu không tỷ ở lại đây nghỉ ngơi đi, chúng ta đi giải độc cho sư huynh."

Đằng Ngọc Ý lắc đầu: "Cái này trên đầu có cơ quan chỉ có trong phủ mới có, không thể để cho người ngoài biết được bí quyết."

Tuyệt Thánh và Khí Trí chỉ đành nhẫn nại nói: "Vậy Đằng nương tử lại nghỉ thêm một chút."

Đằng Ngọc Ý nghỉ ngơi một hồi lâu, xem chừng xêm xêm rồi, liền chậm rề rà lếch ra bên ngoài nói: "Vẫn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, chẳng qua ta đã không có gì đáng ngại, giải độc cho thế tử điện hạ mới quan trọng."

Tuyệt Thánh vội vàng đuổi theo nàng, Khí Trí liên tục gật đầu: "Ta đã nói Đằng nương tử tâm địa thiện lương mà."

Hoắc Khâu một mực canh giữ ở cửa, Đằng Ngọc Ý ngẩng đầu lên nhìn, chân mày cau lại, trên mặt Hoắc Khâu bị thương, có thể khiến Hoắc Khâu thiệt thòi như vậy, thân thủ đối phương nhất định không thấp.

Hoắc Khâu: "Nương tử, người không sao chứ?"

Đằng Ngọc Ý đánh giá vết thương của y: "Ai ra tay?"

Hoắc Khâu thẹn thùng nói: "Thành vương thế tử. Lúc nương tử hôn mê, thế tử cho người lục soát cơ thể người, tiểu nhân không chịu, y và ta qua lại mấy chiêu. Chiêu thức của thế tử xảo quyệt, tiểu nhân... Tiểu nhân không cẩn thận bị thương nhẹ."

Đằng Ngọc Ý nhịn tức nói: "Tốt lắm."

Nàng đi đến phòng bên cạnh, khắp phòng đều là người.

Lận Thừa Hựu bị máu yêu bắn tung tóe cả người, có lẽ nhất thời không tìm thấy đạo bào nào sạch sẽ, giờ phút này đổi một bộ áo bào cổ tròn màu xanh sương tùng, dịch dung trên mặt cũng gỡ sạch, lộ ra tướng mạo vốn có.

Y ngồi phía sau chiếc bàn dài, có thể nhìn ra tâm trạng không hề tốt, ngày thường luôn có bộ dáng cười cợt, lúc này lại xị mặt.

Quyển Nhi Lê ngồi đối diện y, xem ra đã bị dọa sợ, dựa vào Ngạc Cơ bên cạnh, lúc trả lời run lẩy bẩy.

Ngồi bên cạnh Ngạc Cơ là vị chủ tiệm tên Hạ Minh Sinh kia, ngoài ra còn có rất nhiều nương tử xinh đẹp mỹ miều, chắc hẳn đều là những đào kép có mặt mũi ở Thải Phượng Lâu, cách ăn mặc không hề thua kém Ngạc Cơ chút nào.

Ngạc Cơ quay đầu trông thấy Đằng Ngọc Ý: "Ô, Vương công tử, ngài tỉnh rồi."

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí vượt qua đám người, hứng trí bừng bừng đi đến trước bàn: "Đạo trưởng, Đằng nương tử đến giải độc cho huynh."

Lận Thừa Hựu mặt vô cảm nhìn Đằng Ngọc Ý, nếu không phải miệng không thể nói, nhất định có một đống lời tốt đẹp đang chờ Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý lấy tay đỡ trán, làm ra vẻ đầu đau muốn nứt ra, không nhanh không chậm đi đến trước bàn, áy náy nói: "Đạo trưởng, chỉ trách yêu độc quá ngang ngược, chính tiểu nhân còn không nhớ rõ đã dùng ám khí đâm ngài, không cẩn thận hại ngài trúng độc, tiểu nhân thật sự áy náy."

Lận Thừa Hựu trào phúng mà nhìn Đằng Ngọc Ý, bỗng nhiên nhấc tay, ý tứ rất rõ ràng, nhanh chóng giải độc cho y, không cần nhiều lời.

Đằng Ngọc Ý khom khom người: "Chờ một lát, tiểu nhân giải độc cho đạo trưởng ngay."

Vừa nói chuyện vừa lấy cây trâm ra, lục lọi mở cơ quan, nhắm ngay cánh tay trái không bị thương của Lận Thừa Hựu, không chút khách khí muốn đâm xuống.

Sắc mặt Lận Thừa Hựu biến đổi, trở tay túm chặt cổ tay Đằng Ngọc Ý, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý, con ngươi đen như mực không rõ vui buồn, so với khuôn mặt vô cảm vừa rồi càng khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Đằng Ngọc Ý nhìn y nhẫn giải thích: "Bột màu trắng là độc dược, bột màu màu đỏ là giải dược, độc dược giấu ở đầu ngọn trâm, giải dược cũng giấu ở đầu ngọn trâm, ngăn cách ở giữa cách là một mảnh ngọc, móc cơ quan ra mới có thể hoán đổi. Hơn nữa giải dược này không thể uống bằng miệng, chỉ có đâm rách

da mới có thể đem dược tính đưa vào trong cơ thể."

Lận Thừa Hựu yên lặng cười một chút, tuy không thể phát ra tiếng, nhưng cũng không làm lỡ y dùng khẩu hình, y hất tay Đằng Ngọc Ý ra, lạnh lẽo phun ra một câu: "Chơi đủ chưa? Nếu muốn chơi tiếp ta cũng phải đùa với ngươi thật tốt."

Đằng Ngọc Ý thở dài: "Đạo trưởng có phải hiểu lầm rồi không? Đây là ám khí phòng thân trong phủ của tiểu nhân, vì đề phòng loại gian tà, khó tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý. Kỳ thật loại độc này cũng không hại tính mạng người, nếu đạo trưởng cứ không chịu dùng cách này giải độc, chỉ cần chờ cái ba ngày là được rồi, sau ba ngày độc tính tiêu hết, tự nhiên có thể mở miệng nói chuyện."

Đây là nói thật.

Lận Thừa Hựu nhìn Đằng Ngọc Ý không hề chớp mắt, tốt lắm, lần này uy hϊếp luôn rồi? Không phải chỉ ba ngày không thể nói chuyện thôi sao, cùng lắm không giải độc nữa.

"Ngươi đi." Hắn chỉ cửa, im ắng phun ra hai chữ.

Đằng Ngọc Ý có thể hiểu khẩu hình của Lận Thừa Hựu, bất lực nói: "Xem ra đạo trưởng không muốn giải rồi, thứ cho tiểu nhân bất lực, chỉ có thể cáo lui thôi."