Công Ngọc

Chương 34

Hai người phấn chấn tinh thần: “ Đằng nương tử nghe được cái gì rồi?”

"Trên dưới Thải Phượng Lâu đều ăn nói dè dặt, để moi tin từ bọn họ không biết ta đã tốn bao nhiêu công sức đâu."

Không đợi hai người lên tiếng, Đằng Ngọc Ý đã bổ sung: "Ngoài ra khi ở trong toà lầu ta đã gặp phải một chuyện kỳ lạ, ta có thể nói cho hai đệ biết diện mạo của người đó, nhưng hai đệ phải đồng ý với ta một yêu cầu."

Hai người phòng bị mà nhìn Đằng Ngọc Ý: “Yêu, yêu cầu gì?”

Hai đệ phải thuyết phục sư huynh của mình giải chú Sát Linh Hoàn cho ta.”

Tuyệt Thánh có vẻ như rất khó xử: "Thật không dám giấu, ngày hôm qua chúng ta trở về trong quan, sư huynh đã mắng chúng ta thậm tệ một trận, nói rằng con trùng ngứa đó không phải là thứ tốt lành gì, Đằng nương tử vô duyên vô cớ lừa lấy trùng ngứa, nhất định là không có ý tốt, nhưng sư huynh cũng đã nói, chỉ cần Đằng nương tử chịu nói ra nàng muốn làm gì với lũ trùng đó, hơn nữa chủ động trả lại trùng ngứa cho Quan, sư huynh nhất định sẽ giải chú Sát Linh Hoàn cho tỷ. "

Ánh mắt của Đằng Ngọc Ý đung đưa, yêu cầu cũng nhiều thật đấy, nàng lấy trùng ngứa không phải để đối phó với Đoàn Ninh Viễn và Đổng Nhị Nương sao, đến nay mọi chuyện còn chưa xong, làm sao có thể lộ ra trước được? Hơn nữa, nàng đã giao con trùng ngứa cho Trình Bác đi làm việc rồi, bây giờ trong tay nàng không có con trùng nào cả, vì vậy nàng lấy gì trả lại cho Lận Thừa Hựu.

Tuy nhiên, hôm nay đã ra ngoài, là đã quyết tâm giải được Sát Linh Hoàn, rắc rối phía Lận Thừa Hựu, không phải vẫn còn Tuyệt Thánh và Khí Trí sao, nếu đã là lời nguyền của Thanh Vân Quan, chắc là hai đạo sĩ nhỏ này có thể giải được nó, vì vậy nàng giả vờ thở dài phiền muộn,nói: "Thanh kiếm này đối với ta vô cùng quý giá, nếu đêm nay không giải được Sát Linh Hoàn, sợ rằng chính mình sẽ bệnh nặng một trận, hai vị tiểu đạo trưởng khoan dung nhân ái, chi bằng tối nay giúp ra giải Sát Linh Hoàn trước, ngày mai ta sẽ trả trùng ngứa về Thanh Vân Quan. "

Tuyệt Thánh và Khí Trí gãi đầu, những lời này thoạt nghe thì có vẻ ổn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nếu giải chú trước, liệu Đằng nương tử có thực sự trả lại trùng ngứa không? Huống hồ nếu không có gì cắn rứt lương tâm, sao Đằng nương tử lại từ chối nói ra mục đích mình dùng trùng ngứa.

Không phải thật sự là người xấu đấy chứ, nhưng vẻ u sầu trên khuôn mặt của Đằng nương tử không giống như giả vờ ...

Khí Trí dễ dàng mềm lòng hơn Tuyệt Thánh, sau khi giằng co hồi lâu không nhịn được hỏi: "Đằng nương tử, tỷ dùng trùng ngứa làm chuyện xấu sao?"

“Đương nhiên không phải, ta nhìn giống người xấu lắm sao.”

Khí Trí và Tuyệt Thánh liếc nhau, thở dài nói: "Bỏ đi, đệ và Tuyệt Thánh đều không biết giải Sát Linh Hoàn, nhưng có một cách có lẽ khiến sư huynh giúp tỷ giải chú, Đằng nương tử, tỷ đưa tai qua đây . "

Trí Khí nói vào tai Đằng Ngọc Ý vài câu, cuối cùng nói: "Đây là cách tốt nhất chúng ta có thể nghĩ ra rồi, nếu Đằng nương tử làm theo đó, nói không chừng sư huynh sẽ giải chú ngay tại chỗ."

Đằng Ngọc Ý tính toán trong lòng, cũng may tìm ra được thứ gì đó hữu ích, phương pháp này dễ dàng và khả thi hơn cách của nàng nghĩ, nhưng không biết liệu có thể đả động đến Lận Thừa Hựu hay không.

“Nương tử, lần này có thể đem chuyện trong lầu nói với chúng ta rồi chứ.”

Đằng Ngọc Ý móc lá bùa Đông Minh ngũ đạo tặng nàng, đem chuyện vừa nãy kể lại.

Khí Trí suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm đạo sĩ của Đông Minh Quan luôn tự nhận mình là mỹ nam tử, bùa này tên là Bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng nói trắng ra, bùa này là bùa Âm Chỉ có thể nhận ra ma quỷ. Nam tử vừa rồi tỷ gặp phải phần lớn là yêu dị, Tuyệt Thánh, nếu Đằng nương tử đã mang đào kép trong lầu ra đây, ngươi ở lại nghe những gì họ nói, ta vào trong toà lầu xem xét một chút. "

Đằng Ngọc Ý ngăn Khí Trí lại: "Này, đừng gấp, đạo trưởng ăn mặc thế này qua đó, ngoan cố xông vào nhất định sẽ bị ngăn ở ngoài, chi bằng thay y phục đi, để Hoắc Khâu phái người đưa đệ qua. Còn nữa, nếu quái vật kia không dễ đối phó, một mình đệ đi không sợ nguy hiểm sao, khi nãy hai đệ nói Lận Thừa Hựu sắp đến rồi, sao không chờ sư huynh đến rồi cùng đi? "

Khí Trí và Tuyệt Thánh nhìn Đằng Ngọc Ý đầy cảm kích, biết ngay Đằng nương tử không phải là người xấu, nhìn tỷ ấy quan tâm đến họ như thế nào kìa.

"Sư huynh nói chúng ta cũng lớn rồi, không phải lúc nào cũng để huynh ấy đưa chúng ta đi trừ tà, hơn nữa không chừng y đã đến rồi, chẳng qua là cố ý không xuất hiện mà thôi. Nếu tà vật đã lộ diện, bần đạo đi vào thăm dò một chút. ”

Tuyệt Thánh lấy ra một vật giống như mũi tên, đưa cho Khí Trí: "Nếu không ứng phó được, nhớ thả mũi tên ra kịp thời."

Khí Trí gật đầu.

Hoắc Khâu tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng đã mua xong y phục mang lại, cải trang Khí Trí thành một tiểu công tử theo cha ra ngoài chơi, rồi dẫn vào tòa nhà.

Không lâu sau, Hoắc Khâu đi ra khỏi Thải Phượng Lâu, quay lại canh gác bên ngoài xe, Đằng Ngọc Ý đang định hạ rèm xuống, bất ngờ thoáng nhìn thấy một đạo sĩ tóc bạc khuôn mặt già nua mặc y phục màu xanh trong đám người.

Người này giơ cao cờ vải màu vàng trong tay, trên cờ vải đó viết: Âm Dương biến lý, không gì không biết.

Lão đạo khoan thai đi đến cây bạch quả bên đường, lười biếng ngồi xuống, hất nhẹ chiếc quai mũ rơi trên vai, kéo dài giọng nói: "Thiện ác hoạ phúc, đều có cội nguồn, muốn hỏi tương lai, cứ lấy bạc đến. "

Người này khác với đạo sĩ vẽ bùa chay tịnh chính thống, rõ ràng là một đạo sĩ lang thang chuyên đi bói toán và đoán mệnh, Tuyệt Thánh âm thầm bĩu môi, loại người này y thấy nhiều rồi, lấy danh nghĩa đạo gia, việc làm lại lừa tiền hại người, tốt nhất là đừng để y phát hiện ra đạo sĩ đang làm điều xấu, nếu không thì- hừ hừ.

Đằng Ngọc Ý đang định thu hồi ánh mắt, nhưng lão đạo sĩ lại đột nhiên liếc về hướng xe, trong mắt dường như có ý cười, vẻ mặt rất kỳ quái.

Đằng Ngọc Ý kỳ lạ nhìn lão đạo đi một cái, hạ rèm xuống, nói với Quyển Nhi Lê và Bão Châu: "Bây giờ có thể nói rồi, trong tòa nhà rốt cuộc có thứ gì kỳ lạ?"

Quyển Nhi Lê và Bão Châu bất an nói: “Thật ra nô gia biết cũng không nhiều lắm.”

“Không sao, biết cái gì thì nói cái đó.”

Bão Châu sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nô gia nghe mấy tú bà kể, tiền thân của Thải Phượng Lâu, cũng chính là phu thê cửa tiệm tơ lụa đó, cái chết có vẻ không ổn lắm, hơn nữa từ khi họ chết nơi này cũng không được yên bình. "

Tuyệt Thánh vô cùng ngạc nhiên: “Nếu cảm thấy cái chết của vợ chồng chủ tiệm không đúng lắm, tại sao không báo quan?”

Quyển Nhi Lê đáp: "Người làm thuê trong cửa tiệm đã báo quan rồi, nhưng vào đêm chủ tiệm chết, tình cờ có một vài vị y quan đang châm cứu gần đó. Y quan đã chẩn bệnh cho chủ tiệm một vài ngày rồi, nguyên nhân cái chết không có gì khả nghi. Còn về phu nhân chủ tiệm, lại treo cổ tự tử vào ngày thứ ba sau khi chủ tiệm qua đời vì bạo bệnh, trước khi chết không chỉ để lại một bức thư mà bà còn gửi tặng những đồ trang sức có giá trị cho chùa miếu. Những chùa miếu này đều là những ngôi chùa miếu cổ nổi tiếng ở Trường An, tuyệt nhiên không thể có liên quan đến cái chết của phu nhân chủ tiệm, thế nên dù pháp tào (4) của huyện Vạn Niên có đến, nhưng cũng không có kết quả gì. "

(4) pháp tào: Quan sứ chưởng quản ti pháp

“Nếu đã như vậy, tạp sao nói cái chết của bọn họ có gì đó không ổn?”

Quyển Nhi Lê và Bão Châu khác với nữ tử có xuất thân thấp kém khác, họ buộc phải học chữ và học nghệ thuật từ khi còn nhỏ, những câu chuyện họ kể đều chọn lọc từ ngữ, giọng nói cũng rõ ràng.

Bão Châu run rẩy một lát, căng da đầu nói: "Ta nghe tú bà nói, tiệm gấm vóc trước giờ chỉ toàn nhập những lụa là đắt tiền, chỉ cần là danh kỹ ở Nam Khúc thì đa phần đều đã từng đến tiệm gấm vóc này. Tuổi của chủ tiệm khoảng bốn mươi, vóc dáng cường kiện hơn người thường, vốn nghèo khổ không nơi nương tựa, lúc khởi nghiệp toàn dựa vào của hồi môn của thê tử. Mặc dù những năm này phát đạt, vẫn không thể hết bệnh sợ vợ.