Công Ngọc

Chương 25

Tang lễ của Đằng Thiệu được tiến hành theo Huân tước nhất phẩm, không chọn thần chủ, tự mở tông miếu.

Tông miếu mới nằm ở phía nam thành, vô số quan chức và người dân đến đi điếu, lúc thái tử đến, Đằng Ngọc Ý cúi trả lễ.

Thái tử lặng lẽ đứng trước mặt nàng hồi lâu, cuối cùng tháo ngọc bội tuỳ thân của mình ra đưa cho Trình bá: "Linh hồn anh hùng khó tìm, để lại người cô đơn trơ trọi thật thương xót. Tấn Quốc Công trước kia là ân sư của ta, sau khi chết được truy phong thành thái phó, sau này nếu Đằng nương tử gặp bất kỳ chuyện nan giải nào, không cần cố kỵ, hãy cử người đến tìm ta ngay lập tức. "

Trình bá đẫm lệ đồng ý.

Sau khi chôn cất Đằng Thiệu, hộ vệ hộ tống Đằng Ngọc Ý trở về Đằng phủ.

Thánh nhân lo lắng nghịch tặc đến tìm Đằng Ngọc Ý gây rắc rối, đặc biệt cử một đội thân vệ canh gác bên ngoài Đằng phủ.

Thời tiết ngày càng lạnh, trận chiến ở Hoài Tây ngày một ác liệt, Tây Doanh cần binh gấp, sau đó không lâu, tất cả những kẻ nghịch tặc ẩn nấp trong kinh thành đều bị bắt, thánh nhân ra lệnh chém đầu.

Chư vị tướng sĩ trói trăm kẻ phản loạn đến phía nam thành, trước bài vị của Đằng Thiệu chặt đầu những kẻ đó.

Ngay sau khi phản tặc bị loại bỏ, trời đất sạch sẽ, người dân Trường An đều lộ vẻ vui mừng, những thân binh canh gác bên ngoài Đằng phủ cũng yên tâm lui binh.

Đêm hôm đó Đằng Ngọc Ý đang thu dọn di vật của phụ thân trong thư phòng, Trình bá ở bên ngoài nói: "Tĩnh Đức quận chúa phái người đưa thϊếp mời đến, mời người ngày mai đến Thành Vương phủ một chuyến."

Đằng Ngọc Ý im lặng một lúc mới nhận ra đó là A Chi, một tháng này phụ thân qua đời, lần nữa nghe thấy cái tên Tĩnh Đức quận chúa, có một loại cảm giác như đã cách mấy đời.

“ Nói thân thể ta không khỏe, từ chối giúp ta.”

Trình bá thở dài nói: "Tĩnh Đức quận chúa dường như có chuyện gấp, nói nếu như nương tử không đến, nàng sẽ đến phủ chúng ta. Nương tử, thứ cho lão nô nhiều lời, sau khi lão gia rời đi, người đóng cửa cả ngày, cơm nước cũng không dùng đàng hoàng, nếu cứ bí bách như thế mãi, cơ thể sẽ không chịu nổi, nếu Tĩnh Đức quận chúa đã mời hay nương tử cũng ra ngoài đi lại cho khuây khỏa ."

Đằng Ngọc Ý cất thư của phụ thân vào ngăn kéo: “Tuy đã được an táng, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm, hơn nữa ta đang ở trong thời gian giữ hiếu, vốn nên cự tuyệt đàn sáo vui đùa, thay ta trả lời quận chúa thời gian gần đây ta không tiện ra khỏi cửa, nếu có việc gì khẩn cấp mời nàng đến phủ chúng ta. "

Trình bá đồng ý, một lát sau quay lại: "Nội thị nói đã biết, quận chúa rất vui mừng, bởi vì nàng đã thay ca ca tìm được người đó rồi", ngày mai nàng sẽ cùng người khác đến, có một vài chuyện cần giáp mặt chứng thực với nương tử. "

Đằng Ngọc Ý nhíu mày, đây là ý gì? Một câu không đầu không đuôi.

“Quận chúa có nói người khác đó là ai không?”

“Nội thị không nói.”

Đằng Ngọc Ý nói: "Đại khái ngày mai sẽ biết, sai người chuẩn bị trước trà bánh."

Trình bá đáp vâng, lại nói: "Nương tử, lễ vật tặng cho bộ hạ cũ Tây Doanh của lão gia đã gửi đi rồi, Bạch tướng quân và những người khác vô cùng cảm kích, nói rằng đều nhờ vào nương tử chăm sóc người nhà của họ, ngày sau khải hoàn quay lại, nhất định sẽ đến nhà bái tạ. "

Đằng Ngọc Ý đặt tập sách trở lại giá sách: "Những tướng sĩ này đã ở cùng cha nhiều năm, tuổi cũng không còn trẻ nữa, tướng sĩ cấp cao cũng thôi, tướng sĩ cấp thấp lương bổng ít ỏi, khi họ xuất chinh sẽ không lo lắng cho bản thân, mà quan tâm gia quyến ở lại Trường An, tặng một vài đồ ăn quần áo mùa đông cho người nhà họ, lúc đi họ sẽ yên tâm được phần nào.

Trình bá ánh lệ lấp loáng: "Nếu lão gia biết nương tử tinh tế đại nghĩa như vậy, không biết ngài vui mừng biết bao."

Đằng Ngọc Ý quay đầu lại nhìn y: "Đêm nay những thân vệ Tây Doanh đó đã đi rồi, đám dư nghiệt cặn bã có thể nghe tin sẽ đến náo loạn. Phòng thủ trong và ngoài phủ thế nào rồi?"

Trình bá nói: "Có ba lớp trong và ngoài, tổng cộng sáu mươi người, tất cả đều là dũng sĩ, giờ tý thay ca, giờ dần lại thay ca, Đoan Phúc và lão nô sẽ ở bên ngoài nội uyển, một khắc cũng không dám buông lỏng. "

Đằng Ngọc Ý gật đầu: "Trình bá, mấy ngày nay người cũng mệt mỏi rồi, hiện tại không có chuyện gì, người về nghỉ ngơi trước đi."

"Lão nô đi lo liệu lễ vật ngày mai tặng cho các phủ, nếu có chuyện nương tử cứ gọi là lão nô."

Nói xong thay Đằng Ngọc Ý khép cửa lại, cúi đầu lui ra ngoài.

Đằng Ngọc Ý sắp xếp từng bức thư một, nhìn lại giá sách, phụ thân nàng không thích văn vở bút mực, hầu hết trên kệ đều là sách quân sự.

Nàng phân loại lại đống lộn xộn rồi đứng giữa phòng nhìn xung quanh, một phòng làm việc rộng lớn là thế, ngoài Lục Thao Tam Lược (6) chất đầy giá sách, thứ duy nhất có thể gọi là vật tiêu khiển chính là cây đàn mà năm đó a nương để lại.

(6) Lục Thao Tam Lược: Binh thư do

Khương Tử Nha và Hoàng Thạch Công soạn

Thân đàn lại được phủ bằng gấm hoa, nằm yên tĩnh trong ngăn giữa của Đa Bảo Các.

Đằng Ngọc Ý nhìn cây đàn, cuối cùng không thể kìm lại được, bước tới lấy nó xuống.

Cây đàn được sơn mài như mới, dây đàn vẫn bền dẻo như cũ, có thể thấy rằng mặc dù được cha đặt vào thư phòng, nhưng hiếm khi lấy nó xuống gảy.

Ngón tay Đằng Ngọc Ý nhẹ nhàng gảy búng, giai điệu êm dịu phát ra từ đầu ngón tay, nàng vừa nghe bản nhạc, lông mày dần cau lại, cuối cùng vẫn cảm thấy ghê tởm, đặt đàn về vị trí cũ, tay phải vô tình chạm vào một bên thân đàn, bỗng phát ra một tiếng lộp cộp khe khẽ.

Đằng Ngọc Ý sửng sốt, chẳng lẽ tấm gỗ đóng vào này không bằng phẳng? So sánh trái phải, thân đàn đúng là phải cao trái thấp, chạm vào kệ đàn, thế mà lại có cảm giác trượt nhẹ.

Nàng xoay người đặt cây đàn lên bàn, đưa tay dò tìm trên ván ngăn, quả nhiên tìm thấy một tấm gỗ có thể di động trái phải, trong nhất thời không tìm thấy cơ quan, nàng liền lấy trong ngăn kéo ra một con dao găm, nạy dọc theo khe gỗ từng chút một.

Rất nhanh nàng đã nạy ra được, bên dưới thật sự có một tầng nông hẹp nhỏ, mò vật ra hoá ra là một chồng thư.

Tim Đằng Ngọc Ý nhảy dựng, thư từ này thế mà lại bị cha giấu ở một nơi kín đáo như vậy.

Khi chuyển tới ngọn đèn, nàng mượn ánh sáng xem kỹ hơn, bức thư đã hơi ngả vàng, rõ ràng là đã có mấy năm tuổi.

Ở dòng cuối của lá thư đầu tiên, viết một dòng.

“Ô mỗ kính chào.”

Trong mắt Đằng Ngọc Ý bốc lên tia lửa, chẳng lẽ là Ô Doanh Doanh?

Nhưng mà dòng chữ này mạnh mẽ cương cứng, không giống bút tích của nữ tử, huống chi nếu là Ô Doanh Doanh, tại sao lại gọi mình là Ô mỗ?

Nàng vội vàng mở lá thư ra, trong đó viết: "Từ lúc từ biệt ở nước Nam Chiếu..."

Đêm khuya, thư phòng vô cùng yên tĩnh, nàng mới đọc được một dòng, bên ngoài đột nhiên có tiếng kêu thảm.

Lông tơ trên người Đằng Ngọc Ý dựng lên, đem bức thư đặt lại chỗ cũ, bước nhanh ra trước cửa, dựa vào cửa thấp giọng gọi: "Trình bá?"

Không ai trả lời.

Đằng Ngọc Ý kinh ngạc đến cực điểm, buộc chặt áo lông cáo quanh cổ, thận trọng mở cửa.

Đêm nay gió tuyết đều ngừng rơi, trần gian hiu quạnh lạnh lẽo, vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo tràn vào sân.

Đằng Ngọc Ý đứng trên hành lang chăm chú lắng nghe, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kiếm va chạm với mảnh áo giáp, nàng hoảng hốt, xem ra quả thật có gian tặc đột nhập, Đoan Phúc ở đâu rồi?

Nàng thấp giọng gọi: “Đoan Phúc.”

Vẫn không có ai đáp lại như cũ. Đằng Ngọc Ý có chút hoảng loạn, Đoan Phúc trước giờ chưa bao giờ cách nàng quá xa, nếu nàng ở trong thư phòng thì y nhất định ở bên ngoài sân.