Công Ngọc

Chương 22

A Chi lắc đầu nói: "Muội không tin, ca ca chưa bao giờ nói dối muội, A Ngọc, đừng dùng lời nói để dỗ dành người khác chỉ vì muốn lười biếng."

Đằng Ngọc Ý đáp: "Sao thần nữ dám lừa dối điện hạ chứ, điện hạ cứ nghĩ xem, những chú chim để tránh lạnh sớm đã bay về phương Nam, hoặc sớm xây tổ. Thế hệ này sang thế hệ khác, chúng sẽ sinh sôi nẩy nở theo cách này. Nếu chúng bị đóng băng vào mỗi mùa đông, chẳng phải các loài chim trên thế giới đã tuyệt chủng từ lâu rồi sao? "

Xương Nghi bắt đầu nghi ngờ: "Đúng vậy, A Chi, trước giờ không có ai đặc biệt dời chim vào nhà, nhưng khi mùa xuân đến, chim sẽ lại đến hót ríu ra ríu rít."

A Chi suy nghĩ một phen, bĩu môi: "Chết tiệt, tại sao lại nói dối chúng ta?"

Xương Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Kể từ khi A Đại ca ca đến Đại Lý Tự, ngày nào huynh ấy cũng trà trộn trong phố chợ, ngày đó huynh ấy rõ ràng nói say rượu muốn rời đi, nhưng lại chạy lên cây, này, muội nói xem A Đại ca ca có phải đang điều tra vụ án gì không? "

Nàng hưng phấn lên, mắt sáng như sao.

Đằng Ngọc Ý ho khan một tiếng, điều tra án đến trong nhà Đặng Phốc Xạ sao? Cách làm này thực sự quá gây chú ý. Nhưng nếu không phải vì điều tra vụ án, tại sao lại dùng lời lẽ để dẫn hai muội muội của mình đi chỗ khác.

A Chi vẫn còn tức giận: "Dù sao thì thái tử ca ca và A Đại ca ca cũng sẽ đến chùa. Đợi ca ca đến, muội nhất định phải phạt y kể thêm nhiều câu chuyện, hoặc là chơi với chúng ta cũng được."

Xương Nghi học người lớn thở dài: "Năm trước, A Đại ca ca nhập ngũ cả năm trời, trở về kể rất nhiều chuyện. Thường ngày tróc yêu trừ ma, thường kể cho chúng ta nghe những điều thú vị. Nhưng sau khi đến Đại Lý Tự, lại không chịu kể gì nữa rồi, y gần đây rất bận, chưa chắc sẽ để ý tới chúng ta. "

Bả vai A Chi rũ xuống: "A tỷ, hiện tại không thể tìm tổ chim, chúng ta chơi cái gì mới được?"

Xương Nghi kêu Đằng Ngọc Ý nảy ra ý tưởng, quay người lại liếc qua giường Hồ, ngạc nhiên hỏi: "Đó là cái gì?"

Đằng Ngọc Ý nhìn qua theo, thứ đó đang nằm yên lặng bên cạnh đống đồ, chính là búp bê vải mà a nương năm đó đã để lại cho nàng.

A Chi cũng thấy lạ, quần áo của Đằng Ngọc Ý đều đắt tiền và chỉnh tề, nhưng con búp bê lại tối tăm trắng bệch, như thể đã bị người ta nhiều lần vuốt ve và giặt giũ, sờn hết cả ra.

Hai người bước tới, con búp bê này khác với những con búp bê thường thấy trong tiệm, hoá ra là một người phụ nữ đang ôm một bé gái, hai cánh tay của hai người được khâu lại với nhau bằng một sợi chỉ, tạo thành một cử chỉ nương tựa lẫn nhau, có lẽ là một đôi mẹ con.

A Chi tò mò nói: "A Ngọc, tỷ lớn rồi mà ra ngoài có mấy ngày, tỷ còn không quên mang theo búp bê vải sao?"

Xương Nghi cẩn thận sờ sờ phần đầu của búp bê: "Con búp bê này cũ quá rồi, sao không đổi cái mới?"

Đằng Ngọc Ý im lặng dời búp bê đi, mỉm cười nói: "Từ khi còn nhỏ ta đã có nó, bầu bạn nhiều năm nên không nỡ vứt đi. Ta có một bộ tượng nhỏ bằng gỗ do một nghệ nhân ở Dương Châu làm, then chốt rất linh hoạt, có thể thay quần áo, tuy không bì được với những thứ trong cung nhưng rất vụng về dễ thương, hai vị điện hạ có muốn xem chúng không? "

Hai người nhìn nhau: "Được, tỷ lấy ra xem một chút vậy."

Đằng Ngọc Ý sắp xếp thỏa đáng cho búp bê, và đưa ra một vài tượng nhỏ để cả hai chơi.

Ba người ngồi xuống, Đằng Ngọc Ý lần lượt đặt mười mấy tượng người nhỏ xuống, cầm lấy một chiếc quạt lông, giơ cánh tay lên chỉ, giả vờ giả vịt nói : "Ta là Gia Cát, muội là Tào Tháo, sắp thuyền lên, ta đến mượn lương thực. "

Xương Nghi nắm lấy người nhỏ mặc đồ xanh: "Muội không muốn là một người đàn ông có râu oai hùng đâu, muội muốn làm đại mỹ nhân Điêu Thuyền! A Chi, muội làm Lữ Bố đi."

A Chi lắc đầu đắc ý: "Muội mới không thèm làm Lữ Bố, muội cũng không muốn là Gia Cát cùng Tào Tháo, bọn họ đều nhàm chán vô cùng, muội muốn làm Cố Khúc Châu Lang (3)."

(3) Cố Khúc Châu Lang: Châu Du truyện (周瑜傳) ở Ngô thư (吳書) trong (三國志) ghi rằng:

Du thiếu tinh ý ư âm nhạc, tuy tam tước chi hậu, kì hữu khuyết ngộ, Du tất tri chi. Tri chi tất cố. Cố thời hữu nhân dao viết:

“Khúc hữu ngộ, Châu Lang cố”

瑜少精意於音樂, 雖三爵之後, 其有闕誤, 瑜必知之. 知之必顧, 故時有人謠曰:

“曲有誤,周郎顧”

(Châu Du thiếu thời rất tinh ý về âm nhạc, tuy sau khi uống ba chén, khúc nhạc nào có chỗ sai ông đều biết. Đã biết tất xem xét lại. Cho nên người đương thời hát rằng:

“Khúc nhạc có chỗ nào sai sót, Châu lang đều nhìn lại” )

Đang chơi vui vẻ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng: "Ngươi là ai? Ngươi ở đây làm gì?"

Đó là giọng nói của một chàng trai, A Chi và Xương Nghi ngớ ra, reo lên: "A Đạt ca ca đến rồi!"

Cả hai chạy như bay ra khỏi phòng, những người hầu cũng vội vã chạy theo.

Đằng Ngọc Ý đẩy một khe cửa sổ ra, nhìn thấy trong sân có hai năm tử đang được bao quanh bởi những nội thị, người bên trái rất quen thuộc, chính là thái tử mới nhìn thấy cách đây không lâu.

Người còn lại thân hình cao gầy, bộ dáng tuấn mỹ lạ lùng, lạ là người này chỉ mặc áo bào xanh của quan viên thất phẩm, nhưng bên cạnh lại có một đám người hầu đi cùng.

A Chi và Xương Nghi chạy đến bên người đó: "Thái tử ca ca! A Đại ca ca, huynh vừa từ Đại Lý Tự đến sao."

Đằng Ngọc Ý hơi kinh ngạc, suýt chút nữa không nhận ra đó là Lận Thừa Hựu.

Lận Thừa Hựu sờ sờ đầu của A Chi và Xương Nghi, sau đó hỏi tỳ nữ trước mặt: "Ngươi bị câm à? Ngươi lén lén lút lút làm gì?"

Tỳ nữ cúi đầu nói: "Bẩm thế tử, tỳ nữ phụng mệnh nương tử nhà ta đến tìm tiểu nương tử nhà Đằng tướng quân, nghe nói Xương Nghi công chúa và Tĩnh Đức quận chúa đang ở trong phòng của Đằng nương tử, nô tỳ không dám tự ý xông vào, liền bải hoải ở đây, không cẩn thận làm phiền Thái tử và Thế tử điện hạ, chỉ mong điện hạ trừng phạt nhẹ. "

Thái tử trước giờ vẫn luôn ôn hoà trầm tĩnh: "Nương tử nhà ngươi là ai?"

"Con gái của Thử sử Tô Châu Lý Xương Mậu. Khi nương tử nhà ta còn sống ở Dương Châu, từng có quan hệ tốt với Đằng nương tử, biết được rằng Đằng nương tử đang ở viện bên cạnh, nương tử đã nhờ nô tỳ tặng một số đồ chay. "

Lời này lại không phải là giả, trong tay tỳ nữ quả thật đang cầm một chiếc khay thiếc sơn mài màu bạc.

Đằng Ngọc Ý cau mày, trước giờ chưa từng thấy người này.

Chẳng qua con gái của Lý Xương Mậu nàng có ấn tượng một chút, Lý Xương Mậu trước đó là một phó tướng dưới trướng phụ thân, khi còn ở Dương Châu, phu nhân của Lý Xương Mậu từng dẫn con gái đến phủ làm khách.

Khuê danh của Lý tiểu nương tử là Lý Hoài Cố, lấy từ câu"Hoài Dương Vĩnh Cố". Nàng có chơi với Lý Hoài Cố một hoặc hai lần, nhưng không thể nói là có quan hệ tốt.

Bên môi Lận Thừa Hựu nở một nụ cười giễu cợt: "Từ Dương Châu?"

Sắc mặt tỳ nữ mơ hồ ửng đỏ, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Nguyên quán là ở Dương Châu, nhưng nương tử chỉ sống với lão gia ở Dương Châu ba năm."

A Chi nặng nề hừ mũi một cái, Lận Thừa Hựu quay lại nhìn nàng, trêu đùa: "Muội cười cái gì vậy?"

A Chi giơ hai ngón tay lên: "Hai người rồi."

Lận Thừa Hựu lại không hỏi "Hai người" nghĩa là gì, ngược lại trêu chọc nói: "Hay là muội thay ca ca hỏi xem, biết danh của nương tử nhà cô ta là gì?"

Khi nói chuyện với A Chi, giọng nói của y nhẹ nhàng hơn, ít phần dữ dằn hơn, thêm phần ôn hòa và kiên nhẫn.

Mặt nô tỳ đó càng đỏ.

A Chi bĩu môi: "Ca ca ta đã hỏi rồi đó,ngươi cứ nói đi."

Nô tỳ đáp: "Lão gia không đặt biệt danh cho nương tử, bởi vì nương tử đứng thứ ba trong nhà, từ nhỏ đã được gọi Tam nương."

Lận Thừa Hựu hừ cười một tiếng, phớt lờ tỳ nữ: "Thái tử nãy giờ tìm các muội, ta tưởng rằng các muội đi đâu rồi, chơi đủ chưa? Đi thỉnh an thím trước đi"

Thái tử nhìn về phía Xương Nghi: "Đại ca đã áp giải A Đại đến rồi đấy, muội vẫn luôn ồn ào muốn A Đại kể chuyện cho nghe, hôm nay có thể nhờ đệ ấy kể cho muội nghe đủ."

Xương Nghi tức giận nói: "Muội còn chưa hết giận đâu, A Đại ca ca, tại sao huynh lại lừa bọn muội!"

Lận Thừa Hựu cười nói: “Oan quá, ta lừa người khác hồi nào?”

"Còn nói không có, lần trước chuyện tổ chim bị huynh lừa đến thảm."

“Tổ chim gì cơ? Chuyện khi nào thế?”

A Chi bĩu môi bất mãn: "Ca, huynh còn muốn chống chế!"

Thái tử nhìn vào trong phòng, có vẻ do dự, thế nhưng phòng của Đằng Ngọc Ý yên tĩnh như trước, không có ai lộ mặt ra, chỉ đành nói với tỳ nữ: "Không cần quỳ nữa, ngươi đứng dậy đi."

Một hàng người chuẩn bị rời đi, chân của tỳ nữ đã tê dại sau khi quỳ một hồi lâu, khi đứng dậy nghiêng người, một vật thể lạch cạch rớt khỏi eo, vật thể đó tròn xoe óng bạc, lăn thẳng đến dưới chân A Chi.

Vẻ mặt tỳ nữ hoảng hốt, vội vã muốn qua nhặt, Xương Nghi sớm ra lệnh cho người hầu nhặt lên, hóa ra đó là một túi thơm chỉ bạc.

“A Cố.” Xương Nghi nghiêng đầu nhận ra chữ trên phía đầu.