Công Ngọc

Chương 16

Tuyệt Thánh trở lại sân, khi thấy tình cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên : "Sư huynh, nếu muốn dẫn linh hồn của An Quốc công phu nhân trở về, tại sao anh lại để yêu cây ở đây?"

Lận Thừa Hựu nói: "An Quốc công phu nhân bị yêu cây hại đến hồn phách tiêu tán, người mà bây giờ bà hận nhất là ai?"

Khí Trí chớp mắt: “Yêu cây!”

Tuyệt Thánh vỗ tay nói: "Đệ hiểu rồi, dùng hơi thở của yêu cây làm mồi nhử có thể khơi dậy oán hận trong linh hồn An Quốc Công phu nhân, linh hồn có chấp niệm, càng có cơ hội tìm lại được."

"Hơn nữa, ta đã vẽ ra một cánh cổng Huyền Tẫn giả ở đây, tương đương với việc thiết đặt bia ở Thanh Vân Quan, đợi lát nữa ta sẽ phá bùa chú trừ tà bên ngoài Quan, những linh hồn lang thang khắp Trường An sẽ bị thu hút đến đây. Yêu cây này tuy rằng đã bị đánh trở lại nguyên hình nhưng tà khí vẫn còn. Để gác trong sân, cô hồn dã quỷ bình thường cũng không dám tới gần, đến lúc thật sự dẫn hồn, có thể tránh được rất nhiều phiền phức. "

Lận Thừa Hựu vừa nói vừa kiểm tra một lượt cơ quan trong trận, sau khi chuẩn bị kỹ càng, y lấy từ trong l*иg ngực ra mảnh giấy mà An Quốc Công đã vẽ vào buổi sáng.

"Nếu một lát trên “bột ngừng truy đuổi” có xuất hiện dấu chân, có nghĩa là có linh hồn đến rồi, các ngươi phải cẩn thận so sánh, chỉ cần kích thước không khớp, hãy lập tức đuổi đi, nếu chúng khớp với dấu chân trên tờ giấy, tìm cách chuyển linh hồn An Quốc Công phu nhân đến trước giếng ”.

“Vâng.”

Lận Thừa Hựu nhắc nhở bọn họ: "Cẩn thận chút, không có giả mạo cũng còn ổn, chỉ cần có kẻ giả mạo, hẳn là không phải kẻ thiện. Cơ hội rất hiếm, các ngươi phải luyện tập cho tốt."

“Sư huynh yên tâm đi.”

Đúng lúc này, trong đại điện có tiếng động dị thường, cánh cửa hai bên chái nhà mở ra, một sợi chỉ đỏ từ bên trong bay ra, bắn thẳng tới trước giếng.

Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh ngạc không ngớt, chẳng trách sư huynh lại kính trọng người đó như vậy, nội lực của người này, thậm chí không dưới sư tôn.

Sợi chỉ đỏ cực kỳ mỏng, cứ cách vài tấc lại có một chiếc chuông nhỏ treo lơ lửng, kỳ lạ là chiếc chuông bị gió đung đưa không ngừng, nhưng thậm chí không có một chút động tĩnh nào.

Lận Thừa Hựu lấy tay kéo lại, bắt chặt sợi chỉ đỏ: "Đi, buộc ở trước giếng."

Khí Trí đáp ứng, người trong chái phòng nắm chặt đầu kia của chỉ đỏ, đợi Khí Trí buộc sợi chỉ đỏ phía trên đầu giếng, đầu kia đột nhiên thu lại, sợi chỉ đỏ được kéo lại căng như dây cung.

Trong đại điện hương khói lượn lờ, mơ hồ nghe thấy có tiếng niệm chú. Chuông bên trên sợi chỉ đỏ hồng leng keng leng keng kêu lên.

Trong lòng Tuyệt Thánh và Khí Trí chấn động, Lận Thừa Hựu bay đến trên mép giếng, vung kiếm chém thẳng vào bức tường phía đông, lớn tiếng nói: "Trình Lý Thị, không muốn trở về sao?"

Vầng dương trên đỉnh đầu, trong phút chốc mây mù che khuất mặt trời, che lấp bầu trời, cả sân chìm trong bóng tối.

Tuyệt Thánh và Khí Trí như gặp kẻ thù, bay nhanh đến hiên ngồi xuống, mặt đất phủ đầy bột ngừng truy đuổi như bông nhẹ, chỉ cần vong hồn đến, nhất định sẽ hiện lên.

Lận Thừa Hựu cần kiếm đứng trên mép giếng, nín thở ngưng thần nhìn vào sân, bốn phía có thể nghe được tiếng kim rơi, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua.

Chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa sân từ từ mở ra.

Tiếp đó, kèm theo một mùi hôi tanh như ẩn như hiện, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một dấu chân vàng đỏ, dấu chân cực kỳ nhỏ, hiển nhiên không phải linh hồn của An Quốc Công phu nhân.

Tuyệt Thánh và Khí Trí da đầu tê dại, đến nhanh như vậy, thứ này hẳn là có sức mạnh khá lớn.

***

Đằng Ngọc Ý nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, thoắt chốc đã giữa trưa, Trình Bác làm theo lời nàng phân phó, đến nay vẫn chưa thấy bóng người đâu, đợi một lúc cũng không có tin tức gì, nàng dứt khoát đứng dậy đi thăm biểu tỷ, vừa hay Đỗ phu nhân sai người đi tìm Đằng Ngọc Ý, nói bữa trưa đã sắp xếp xong, kêu Đằng Ngọc Ý nhanh chóng đi ăn cơm.

Đằng Ngọc Ý đến Nghi Lan Hiên, sau khi uống thuốc xong Đỗ Đình Lan đã ngủ thϊếp đi, bữa ăn được bày ra trên chiếu ở gian ngoài, Đỗ phu nhân và Đỗ Thiệu Đường đều đang đợi nàng, Đỗ Dụ Tri chỉ xin nghỉ nửa ngày, đã quay lại Quốc Tử Giám từ sớm.

Đỗ phu nhân nói: "Lẽ ra ta phải đón gió tẩy trần cho con thật tốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, sáng ra không có thời gian chuẩn bị đàng hoàng, vội làm vài món cũng không biết có hợp khẩu vị của con không. "

Đằng Ngọc Ý hứng khởi ngồi xuống, hầu như tất cả các món ăn trên bàn đều là món nàng thích nhất, ánh mắt nàng quanh quẩn quanh bàn, hào hứng hỏi: "Đều là dì làm hết à?"

Đỗ phu nhân cười híp mắt đưa chiếc đũa vào tay Đằng Ngọc Ý : "Thử xem."

Đằng Ngọc Ý gắp một khối Ngọc Lộ Đoàn khen không ngớt lời: "Con ở Dương Châu không nhớ gì khác, chỉ nhớ đến những món ăn do dì làm. Lần này trở về Trường An xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn tưởng phải vài ngày nữa mới được nếm thử tay nghề khéo léo của dì, không ngờ sớm như vậy đã được ăn rồi, vẫn ngon như vậy. "

Đỗ phu nhân cười không khép miệng, đích thân bưng bát múc canh thịt cho Đằng Ngọc Ý: "Tối hôm qua dì bị kinh hãi, cả đêm không chợp mắt,con nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, nghe nói cũng trằn trọc không yên giấc, đợi lát nữa dùng cơm xong, hai dì cháu ta phải về phòng nghỉ ngơi cho tốt."

Đỗ Thiệu Đường ngồi xuống đối diện, tò mò nói: "Ngọc biểu tỷ, vừa rồi tỳ nữ bên người tỷ hỏi đệ bản đồ Trường An, tỷ muốn ra ngoài hả?"

Đằng Ngọc Ý đáp: "Ta đã không trở lại Trường An mấy năm rồi, lần này trở lại muốn đi dạo một vòng, sợ người đánh xe không quen đường nên muốn tìm bản đồ đến xem."

Đỗ Thiệu Đường cười nói: "Cần gì phải rắc rối như vậy, đệ đi cùng Ngọc biểu tỷ là được rồi. Đệ hiện đang theo học tại Quốc Tử Giám, thỉnh thoảng cũng đi chơi với bạn cùng lớp, đầu đường cuối hẻm Trường An đệ sớm đã quen thuộc từ lâu."

Đằng Ngọc Ý nhấp một ngụm tương mía, giả vờ thản nhiên nói: "Ta nghe người ta nói thành Trường An gần đây mở một quán rượu Ba Tư, chủ là người Ba Tư, ủ rượu rất ngon, quán rượu có tên thường gọi là Hồng Hà Lâu hay Vân Phượng Lâu gì đó. "

Đỗ Thiệu Đường suy nghĩ một hồi: "Đệ chưa bao giờ nghe nói có quán rượu Ba Tư như vậy, nhưng có một tòa Thải Phượng Lâu, gần đây nổi danh ở Trường An, bạn học của đệ đã đến đó vài lần, sau khi trở về sùng bái cực kỳ, nhưng đệ chỉ nghe họ bàn luận, chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt. "

Đằng Ngọc Ý hiếu kỳ đáp: "Tại sao sùng bái nơi đó đến vậy? Thải Phượng Lâu này có gì hơn người sao?"

Đỗ Thiệu Đường thầm liếc qua Đỗ phu nhân, che che giấu giấu: "Có lẽ là muốn nói đồ ăn rượu uống rất ngon..."

Tiếp đó đổi chủ đề nói: "Ngọc biểu tỷ, nếu tỷ muốn tìm rượu ngon, a tỷ năm trước đã ủ cho tỷ một vò rượu hoa quế, chính là chôn dưới cây hải đường ở góc sân, nói đợi tỷ đến sẽ đào nó lên cho tỷ uống. "

Đằng Cận Tư nóng lòng đặt đũa xuống, quay đầu nhìn xung quanh: "Rượu ở đâu?"

Đỗ phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, hễ nhắc đến rượu thì mặt mày hớn hở, rượu chôn dưới gốc cây, không có chân, chạy không được. Con ngồi xuống cho ta, lần này con cũng mệt rồi nên không cần nhớ nhung lo uống rượu, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi hỏi Lan Nhi cũng không muộn. "

Sau khi dùng bữa xong, Đằng Ngọc Ý đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, lấy kiếm phỉ thuý ra đứng đối diện cửa sổ mà chà lau, càng lau mày càng nhíu chặt.

Xuân Nhung và Bích La không rõ, lúc sáng nương tử nói chuyện với hai đạo sĩ nhỏ, họ ở rất xa nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ lúc đạo sĩ nhỏ rời đi, nương tử cứ luôn lấy kiếm ra để xem.

"Nhân lúc trưa không có gì làm, ngủ một giấc đi.", Xuân Nhung nói.

Đằng Ngọc Ý chậm rãi nằm xuống giường, giơ cao kiếm trước mắt xem xét kỹ càng.

"Nương tử, ngày mai người thật sự muốn đến Thải Phượng Lâu sao?"

“Để Trình Bác đi tìm xem ở Trường An có Đạo Quan nào không.” Đằng Ngọc Ý nhét kiếm vào dưới gối, “Hoặc là có đạo sĩ nào có đạo pháp cao thâm không, nếu nghe ngóng được, kêu y nhanh chóng báo lại cho ta. "

Nàng cũng không tin, Trường An rộng lớn như vậy, kỳ nhân dị sĩ hẳn có rất nhiều, chẳng lẽ Sát Linh Hoàn chỉ mình Lận Thừa Hựu mới có thể hóa giải sao?

"Nô tỳ sẽ đi truyền lời." Xuân Nhung giúp Đằng Ngọc Ý kéo chăn bông, "chẳng qua nô tỳ nghe nói Thanh Vân Quan là Đạo Quan lớn nhất, nếu muốn tìm một Đạo Quan ngang hàng với nó trong thành Trường An cũng không dễ dàng. "

Đằng Ngọc Ý thầm cảm thấy những lời này làm nàng mất hứng, hừ mũi một tiếng, có chút buồn ngủ, đột nhiên mở mắt ra, quay đầu trên gối: "Ơ, búp bê vải của ta đâu."

Khởi Vân mạng một con búp bê vải nhỏ xám xịt vào: "Buổi sáng đã được Bích La tỷ tỷ giặt, bây giờ mới khô, nương tử người ngửi thử xem, có thể ngửi thấy vẫn còn mùi của nắng trên đó."

Đằng Ngọc Ý nhận lấy búp bê vải lật người, trong miệng ậm ừ nói: "Cẩn thận một chút, nếu để mất, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các người đâu."

Xuân Nhung và Bích La không thể nhịn được phá cười, tuy tuổi nương tử còn nhỏ, nhưng từ lâu đã quen tự mình quyết định, có điều mỗi khi đi ngủ lại giống như một đứa trẻ không thể xa rời búp bê vải do phu nhân để lại.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng nói chuyện, Đằng Ngọc Ý vội vàng nói: "Trình Bác trở về rồi sao? Nhanh đi xem thử."

Bích La ra ngoài một chuyến, cầm về một tấm bản đồ: "Đại công tử sai người đưa đến đây, nương tử, ngày mai thực sự muốn đến Thải Phượng Lâu sao?"

Đằng Ngọc Ý lật người ngồi dậy, cầm lấy bản đồ nghiên cứu: "Ồ, hóa ra Thải Phượng Lâu ở phố Bình Khang sao."

Đừng nói là Kỹ quán nhé.

Lận Thừa Hựu dẫn hai tiểu sư đệ đến Kỹ quán làm gì.

Bích La và Xuân Nhung cũng chen đến bên giường: “Ấy, vậy cũng không tính là gần phố Thân Nhân, đến đi phải mất hơn một giờ, nương tử, dù người có đi hay không, chậm nhất là trưa mai phải đưa ra quyết định, nếu đi muộn hơn sẽ không thể nhanh chóng trở về Đỗ phủ trước khi trời tối. "