Trường Nhĩ Định Quang Tiên và hai tên còn lại nhìn thấy cảnh ấy mà mí mắt giật giật, thoạt nhìn rất đau đó.
"Ôi!" Đa Bảo hít sâu một hơi, hắn lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất rồi đứng thẳng, sau đó lắc lắc đầu, đau quá, đau quá.
Trong cung điện lại có một ngón tay màu tím xuất hiện mà không gây ra bất kì tiếng động nào, Đa Bảo liền đứng sững tại chỗ, ngón tay màu tím bắn xuống. Ầm! Đa Bảo tiếp tục nằm sấp trên mặt đất, trên đầu lại nổi lên một cục u thật lớn.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên và hai tên kia chỉ dám cúi đầu khom lưng mà run lẩy bẩy.
Đa Bảo vừa đứng dậy, hai ngón tay màu xanh lại hiện lên, cơ hồ đồng thời cùng búng vào đầu Đa Bảo, Đa Bảo lại ngã nhào xuống đất.
Đột nhiên, một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp bầu trời Thượng Thanh Phong: "Hôm nay ta mới ngộ được một đạo, nay truyền cho Đa Bảo, linh ngộ cho thật tốt, chưa ngộ ra đại đạo thì không được xuất quan.”
Một đạo thanh quang bay vụt ra từ trong Thượng Thanh Cung rồi tiến vào trong cung điện của Đa Bảo, luồng sáng ấy hóa thành một tờ giấy rơi xuống trước mặt Đa Bảo, trên giấy viết một chữ lớn “Đạo”, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Đa Bảo tài hoa xuất chúng cầm lấy mảnh giấy rồi đứng lên, hắn cung kính thi lễ nói: “Đa tạ công ơn ‘chỉ dạy’ của Đại sư bá và Nhị sư bá, đa tạ công ơn truyền đạo của sư phụ!”
Một lát sau Đa Bảo đứng dậy, trên đầu là bốn cục u lớn, hắn nhìn về phía Trường Nhĩ Định Quang Tiên lạnh nhạt nói: "Nhờ có chỉ bảo của sư bá và sư phụ, vi huynh vừa mới có lĩnh ngộ, hiện tại phải bế quan.”
Ba người Trường Nhĩ Định Quang Tiên liên tục đứng dậy, chắp tay thi lễ rồi vội vàng nói: "Chúc mừng Đại sư huynh, chúng ta cáo từ!" Sau đó bọn hắn vội vã chạy ra ngoài.
Sau khi ba người chạy ra ngoài, cửa cung điện cũng ‘ầm ầm’ đóng lại, Đa Bảo lập tức chuyển sang vẻ mặt đau đớn, giơ tay sờ sờ mấy cục u lớn trên đầu mình một chút, sau đó lập tức hít một ngụm khí lạnh, sư bá và sư phụ ra tay nặng thật đó! Nhưng cũng khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn, trừng phạt như thế cũng coi như chuyện này đã qua.
Đa Bảo lại nhìn chữ “Đạo” trên giấy, chỉ có mỗi một chữ này rồi bảo ta ngộ cái gì! Hơn nữa chữ này viết còn không được đẹp lắm chứ, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như lúc viết tay đang run rẩy, còn kém xa chữ mà bản thân hắn viết.
Đa Bảo nhìn một hồi rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi, hết cách rồi, đành phải bế quan thôi! Tuy rằng ta cũng không muốn nhưng sư phụ lại ép ta phải muốn.
......
Bạch Cẩm yên lặng đi khỏi cung điện, sau đó đi thẳng xuống rừng núi phía dưới.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rơi rải rác khắp Côn Luân Sơn.
Bỗng nhiên trên bãi cỏ trước Thái Thanh Cung có thêm một cái bàn, bên cạnh bàn đặt một cái giá để đồ, bên trong bày các loại nguyên liệu nấu ăn như thịt viên, nấm hương, thịt các loại tiên thú và thần thú.
Trên bàn có một nồi lẩu hai ngăn, một bên màu đỏ rực, một bên là màu trắng, bên cạnh bày ba bộ bát đũa.
Bạch Cẩm đi tới trước cửa Thái Thanh Cung, cung kính làm lễ nói: "Sư bá, mời người ra ngoài ăn cơm, hôm nay đệ tử xin mời người, kính xin sư bá thưởng thức.”
Đại môn cung điện ‘ầm’ một tiếng mở ra, Thái Thượng mặc đạo bào mới tinh đi ra từ trong đại môn, cả người vô cùng sạch sẽ, tóc được chải chuốt tỉ mỉ.
Bạch Cẩm khom lưng, đưa tay mời: "Mời sư bá ngồi.”
Thái Thượng gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, thản nhiên nói: "Ngươi tự đi đi!”
Bấy giờ Bạch Cẩm mới đạp lên mây bay về phía Ngọc Thanh Phong, hắn dừng chân trước Ngọc Thanh Cung, tiếp tục cung kính thi lễ: "Sư bá, hôm nay đệ tử mời người ăn cơm, kính mời sư bá đên thưởng thức.”
Cửa cung điện mở ra vang lên tiếng ‘ầm ầm’, một giọng nói vọng ra từ bên trong: "Tiến vào đi, hôm nay sư bá phải giảng đạo cho ngươi.”
Bạch Cẩm vội vàng thưa: "Đa tạ ý tốt của sư bá, chuyện giảng đạo có thể đợi đến ngày mai, kính mời sư bá ra ngoài dùng cơm.”
“Hừ, không phải tiểu tử nhà ngươi đến chê cười sư bá đấy chứ!"
Bạch Cẩm chân thành nói: "Đệ tử không dám! Chỉ là nghe nói sư bá không vui khiến tâm trạng đệ tử cũng vô cùng hoảng loạn, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị một bữa cơm tối để chiêu đãi sư bá, hy vọng có thể giúp sư bá tiêu trừ phiền muộn.”
Nguyên Thủy mặc đạo bào màu tím từ đi ra trong cung điện, nhìn Bạch Cẩm rồi hài lòng gật gật đầu, coi như ngươi còn có hiếu, hắn đạp chân lên tường vân bay đến Thái Thanh Phong.
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy nhìn về phía Thượng Thanh Phong, hiện tại đến phiên người khó làm nhất, với cái tính khó chiều của sư phụ thì chắc chắn không dễ dàng mời được người tới.
Một đám mây dần hình thành dưới chân Bạch Cẩm, hắn cưỡi mây bay tới trước Thượng Thanh Cung rồi dừng lại, Bạch Cẩm nhanh chóng tiến lên gõ cửa cung điện, sau đó thi lễ nói: "Sư phụ, đệ tử mời người đi ăn cơm.”
“Không đi!”
"Sư phụ, đây là tấm lòng của đệ tử mà."
"Không đói! Không muốn ăn!”
"Sư phụ, Đại sư bá và Nhị sư bá đều tới rồi, dù gì người cũng phải nể mặt hai vị sư bá đúng không?" Bạch Cẩm tận tình khuyên nhủ.
"Ha ha! Bạch Cẩm ngươi giỏi lắm rồi nhỉ! Lại dám lấy hai vị đại huynh ra để đe dọa ta?” Từ trong cung điện lại truyền ra một giọng nói giận dỗi.
Bạch Cẩm chỉ cảm thấy như trong l*иg ngực như có một tảng đá đè nặng, sư phụ của ta khó dỗ ghê.