Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 42. Nữ Oa thành Thánh

Nữ Oa nương nương chậm rãi buông hồ lô đằng trong tay xuống, nhìn lên bầu trời nói: “Nữ Oa ta hiểu rõ Tạo Hoá chi đạo, tạo ra một chủng tộc, chính là Nhân tộc.”

Tử vân ngập tràn cả bầu trời hồng hoang, năm đạo hào quang từ bốn phía nổi lên, một đoá Công Đức Vân Khánh vờn quanh Bất Chu Sơn. Thánh Nhân uy nghiêm lớn mạnh bao trùm toàn bộ hồng hoang, vô số tiểu yêu quái đều sợ hãi quỳ xuống.

Công Đức Khánh Vân sà xuống, tám tầng thành rơi thẳng vào cơ thể Nữ Oa. Nửa thành rơi vào dây leo, dây leo biến thành một cây roi. Nữa thành rơi vào vũng bùn trên mặt đất, vũng bùn sáng lên huyền hoàng quang mang. Tầng còn lại rơi vào có thể Bạch Cẩm.

Công Đức nhập thể, trong phút chốc Bạch Cẩm lâm vào hoảng hốt, các loại đại đạo khi xưa không cách nào lý giải trong phút chốc dâng lên trong lòng. Hắn ngồi khoanh chân lại, bắt đầu tiến vào ngộ đạo.

Tại Côn Luân Sơn, Thái Thượng, Nguyên Thuỷ và Thông Thiên, tất cả đều hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”

Tây Phương, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”

Yêu Đình, Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn và ngàn vạn Yêu tộc bái lạy: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”

Hai mươi Tổ Vu và hàng vạn hàng nghìn Vu tộc cũng khom lưng cúi đầu: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”

Giờ phút này, toàn bộ người phàm ở hồng hoang đều khai thông linh trí, bất luận thiện ác hay chủng tộc, tất cả đều hướng về phía Bất Chu Sơn bái lạy, lên tiếng tán dương: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”

Từ trong sơn cốc, Nữ Oa dần dần hiện lên, thanh âm to lớn truyền khắp hồng hoang: “Ta sẽ mở đạo tràng trong hỗn độn để diễn giải về Thánh Nhân đại đạo, người có duyên có thể đến nghe.”

Tất cả chúng sinh đều vô cùng cảm kích: “Đa tạ Nữ Oa Thánh Nhân!”

Trong lòng những người thực lực không đủ đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Còn kẻ thực lực cao cường thì trong lòng lại mừng như điên. Thánh Nhân đại đạo! Đó đều là tạo hoá.

Nữ oa nương nương cúi đầu nhìn hàng vạn người đang quỳ trong sơn cốc, nói: “Tạm thời phiền huynh và Bạch Cẩm chiếu cố bọn họ một chút.”

Phục Hy hành lễ, cung kính đáp: “Vâng!”

Hiện tại Nữ Oa đã là thân phận Thánh Nhân, người thay trời hành đạo. Cho dù Phục Hy có là huynh trưởng thì cũng không dám bất kính.

Trong ánh sáng chói loá, Nữ Oa phiêu nhiên bay lên đi về phía xa xăm.

Nhân tộc quỳ trong sơn cốc đều luyến tiếc kêu lên: “Cung tiễn thánh mẫu!”. Thanh âm chấn động trời đất.

Khi Nữ Oa bay lên giữa không trung cũng là khi một tiếng chim hót trong trẻo vang lên. Một con Thanh Loan và Thải Phượng kéo chiếc loan giá hoa lệ từ phía Tây đến, cánh chim vẫy vẫy, vừa hoa lệ vừa dị thường.

Nữ Oa nương nương nhìn các nàng, mỉm cười nói: “Ta và các ngươi có duyên sư đồ! Vậy hãy làm thị nữ của ta!”

Thanh Loan và Thải Phượng kích động gật đầu.

Nữ Oa nhẹ nhàng trên loan giá, sau đó Thanh loan và Thải Phượng kéo loan giá lên đi về phía hỗn độn.

Trong sơn cốc, tất cả mọi người đều trông chờ nhìn vào Phục Hy đang ngồi xếp bằng trên gấm trắng giữa sườn núi ngộ đạo.

Phục Hy vung tay lên, trong nháy mắt hắn và Bạch Cẩm đều biến mất, có vẻ đã rời đi.

Toàn bộ Nhân tộc xôn xao, Thánh Mẫu nương nương rời đi, bây giờ bọn hắn cũng rời đi, đám nhân tộc vừa sinh nên làm thế nào đây?

Nữ Linh phi thân bay lên, nghiêm túc quát: "Yên lặng! ”

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều yên tĩnh, bọn hắn ngẩng đầu nhìn Nữ Linh.

Nữ Linh ngạo nghễ nói: “Thánh Mẫu nương nương rời đi, sau này ta chính là tộc trưởng của các ngươi.”

Một nam tử quát lớn: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào ta chính là người đầu tiên Thánh Mẫu nương nương tạo ra, còn bởi vì Nữ Oa nương nương là một nữ nhi, Nhân tộc chúng ta nên lấy nữ tử vi tôn.”

Mặt trời mọc rồi lặn, thời gian vẫn cứ trôi, nửa tháng sau, trong cơ thể Bạch Cẩm bỗng tuôn ra một luồng khí thế cuồn cuộn khuấy động muôn cõi đất trời, Phục Hy phất tay che giấu luồng khí tức này.

Đột nhiên Bạch Cẩm mở mắt ra, trong đôi mắt hắn chứa đựng tinh quang lóng lánh như sao trời, một lát sau khí tức cuồn cuộn vừa phóng ra bên ngoài kia mới nhạt dần.

Đột nhiên có một giọng nói cất lên bên cạnh: “Thái Ất Kim Tiên cảm giác như thế nào?”

Theo bản năng, Bạch Cẩm trả lời một câu: “Cảm giác rất tốt!”

Sau khi đáp xong hắn mới cảm thấy không đúng, có người ngoài ở đây ư? Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi cách đó không xa có một đình đài hoa lệ, Phục Hy đang ngồi trong đình ấy uống trà.

Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, cúi lạy một cái từ xa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm tạ sư thúc đã hộ pháp cho ta.”

Phục Hy cười ha ha: “Câu cảm ơn này phải để ta nói mới đúng, nếu không nhờ ngươi thì ngày thành đạo của muội muội ta còn không biết phải chờ đến khi nào nữa.” Hắn vẫy vẫy tay: “Bạch Cẩm, lại đây uống trà.”

“Vâng!” Bạch Cẩm đáp lời, hắn bay đến ngôi đình rồi ngồi xuống đối diện Phục Hy.

Phục Hy rót một chén trà đặt ở trước mặt Bạch Cẩm, hắn bưng tách trà của mình lên nói: “Sư điệt, mời!”

Bạch Cẩm cũng dùng hai tay bưng trà lên đáp: “Xin mời sư thúc!”

Hai người nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cùng đặt chén trà xuống. Phục Hy chỉ một ngón tay xuống dưới núi: “Ngươi xem!”

Bạch Cẩm cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới đó có vô số những căn nhà gỗ được xây vòng quanh sơn cốc và các sơn động tạo thành một vùng đất trù phú.