Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 39. Nữ Oa ngộ đạo

Hiện tại Nữ Oa nương nương đã khiến sinh mệnh diễn hóa đến cực hạn, nàng chỉ cần giác ngộ được "từ tử hóa sinh" thì hẳn là có thể thành Thánh, dường như đây là một cơ hội tốt để ôm đùi nha!

Bạch Cẩm ở bên cạnh chắp tay thi lễ, nói: "Sư thúc, khi ta đến đây đã gặp được một loài động vật kỳ lạ, không nhìn ra được là loại động vật gì. Không biết sư thúc có thể giải thích nghi hoặc giúp ta được không?"

Nữ Oa thở dài một hơi, tạm thời buông xuống chấp niệm trong lòng, nội tâm hiện lên một tia tiếc nuối, xem ra thời cơ vẫn chưa đến rồi!

Sau đó nàng nhìn về phía Bạch Cẩm cười khẽ nói: "Hồng hoang có vô số chủng tộc, ngươi không nhận ra cũng là bình thường, đưa ra cho ta xem một chút."

"Đa tạ sư thúc." Bạch Cẩm đưa tay chộp một cái, lấy ra một nắm bùn đất bên trong bồn hoa, rơi vào trong tay Bạch Cẩm.

Con mắt của Nữ Oa nương nương lộ ra vẻ nghi hoặc, trực tiếp dùng pháp lực mô phỏng ra là được, hắn muốn làm cái gì đây?

Bạch Cẩm xoa nắn bùn đất trong tay, một lát sau, một con hung thú có hình thù kỳ lạ xuất hiện trong tay hắn, đầu sói dữ tợn mọc bốn cái sừng, trên thân có bộ lông dày, răng nanh nhô ra bên ngoài.

Bạch Cẩm cầm lấy hung thú bùn nặn cung kính nói: "Kính mong sư thúc chỉ giáo."

Nữ Oa vừa cười vừa nói: "Giác Lang là một loại hung thú tốt cho huyết thực, sống theo bầy đàn, có thú vui săn gϊếŧ các tinh linh trong núi."

Bạch Cẩm giật mình: "Hóa ra là Giác Lang!" Hắn vừa cười vừa nói: "Bộ dạng thu nhỏ này của nó nhìn rất đáng yêu, nếu như sống thì tốt rồi nhưng đáng tiếc chỉ là bùn nặn."

Ầm, lời nói của Bạch Cẩm giống như một tia lôi đình thiên âm vang lên trong đầu Nữ Oa, nàng nhất thời ngây người tại chỗ, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến một câu, nếu như sống thì tốt, nếu như sống tốt, nếu như sống thì tốt...

Phục Hi nhận ra được Nữ Oa có chút không thích hợp, vội vàng hỏi: "Tiểu muội, ngươi làm sao vậy?"

Nữ Oa lấy lại tinh thần, mừng rỡ kêu lên: "Ta đã thành đạo." Rồi nháy mắt bay ra phía ngoài.

Bạch Cẩm mờ mịt nói: "Nương nương làm sao vậy?"

Phục Hi cũng cười mừng như điên, tiểu muội sắp thành Thánh Đạo, nhìn tượng bùn trong tay Bạch Cẩm, cảm kích nói ra: "Đa tạ ơn chỉ điểm của sư điệt, Thánh Đạo của sư muội ta đã thành."

Bạch Cẩm vội vàng xua tay, nói: "Sư thúc nói quá lời, ta không hề làm gì cả!"

Phục Hi ha ha nói: "Sư điệt, cho dù ngươi vô tình hay cố ý, chúng ta đều đã nhận ân tình của ngươi, sau này nhất định sẽ báo đáp."

Thân ảnh hắn lóe lên xuất hiện ở bên người Bạch Cẩm, bắt lấy cánh tay của Bạch Cẩm nói: "Chúng ta đi!"

Trong chốc lát lưu quang cực nhanh, trong nháy mắt liền đã hạ xuống Bất Chu Sơn, đi vào phía dưới một ngọn núi thấp, ở trong sơn cốc bên dưới, Nữ Oa đang ngồi xếp bằng trong hư không, trước mặt có một tôn đại đỉnh, bên trong đại đỉnh có một nắm bùn đất đang xoay tròn.

Phục Hi giới thiệu nói: "Đây là Càn Khôn Đỉnh và tức nhưỡng."

Bạch Cẩm gật gật đầu.

Phục Hi ngồi xếp bằng ở đỉnh núi nói: "Sư điệt, ngồi chờ xem! Ngộ đạo không phải chuyện nhất thời."

Bạch Cẩm cũng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hai người đều yên lặng nhìn Nữ Oa nương nương bất động trong sơn cốc.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời lặn mặt trời mọc, trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.

Nữ Oa nương nương vẫn không hề có động tĩnh gì lại đột nhiên đưa tay vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, nắm lấy một nắm bùn đất từ bên trong Càn Khôn Đỉnh ra, nhào mặn bùn đất trong tay, sau một lát một tiểu quái vật vặn vẹo hiển hiện trong tay nàng, hai cái chân một thô một mảnh, hai cái cánh tay một dài một ngắn, tạm thời coi như một con khỉ đi!

Nữ Oa tiện tay ném một cái, con khỉ bay ra từ bùn, rơi vào mặt đất bên cạnh, nháy mắt biến lớn, thân thể bùn chất biến thành huyết nhục, nó vui mừng sờ vào thân thể mình, quỳ trên mặt đất dập đầu bái lạy, sau đó nhảy nhót mừng rỡ rời đi, vừa chạy hai bước, bộp một tiếng ngã xuống đất, trực tiếp vỡ nát.

Sắc mặt Nữ Oa không giận không vui, tiếp tục đưa tay bắt lấy một lão hổ quái dị bên trong Càn Khôn Đỉnh ném ra, lão hổ rơi trên mặt đất, hưng phấn gầm rú một cái, nhảy nhót rời đi, lần này chạy xa hơn nhưng cuối cùng vẫn biến thành tượng bùn một lần nữa.

Trên đỉnh núi, Bạch Cẩm nghi hoặc nói : "Sư thúc, ta có một vấn đề muốn hỏi."

"Có phải ngươi muốn hỏi vì sao chúng nó lại biến thành tượng bùn lần nữa đúng không? Tuy hiện tại muội của ta đã hiểu rõ con đường tạo hóa phía trước nhưng còn chưa hoàn toàn thông suốt, cần thời gian lĩnh ngộ."

"Đây không phải điều mà ta muốn hỏi."

Phục Hi nghi hoặc nói: "Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?"

Bạch Cẩm nhìn động vật kỳ quái được hình thành trong tay Nữ Oa một lần nữa, uyển chuyển nói: "Vì sao đồ vật mà Nữ Oa nương nương nặn đều... ừm... kì lạ như vậy?"

Hiện tại, Bạch Cẩm vô cùng lo lắng thay cho Nhân tộc, thẩm mỹ của vị Nữ Oa nương nương này không có vấn đề gì chứ?

Phục Hi trầm ngâm một chút, ngại ngùng nói: "Đúng là năng lực động thủ của muội ấy hơi có vấn đề, từ cái đình kia ngươi có thể nhìn ra được."

Sắc mặt Bạch Cẩm đen lại, đây mà là hơi có vấn đề á? Đây là vấn đề rất lớn đó! Hắn yên lặng mặc niệm cho đời nhân tổ thứ nhất trong lòng.

Năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời, Nữ Oa nương nương chơi bùn càng ngày càng thuần thục, nguyên một đám động vật bùn đất rơi trên mặt đất lập tức biến thành vật sống, thời gian tồn tại cũng ngày càng dài, từng đám động vật chạy ra ngoài từ trong sơn cốc.