Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 33. Đông Hoàng Thái Nhất thua cược

“Grao…” Đột nhiên đầu hổ đen nhánh đánh về phía Thạch Cơ.

Ong! Tám điểm trên Bát Quái đại trận tỏa ra quang mang, bên trong mỗi một quang mang có một thần tướng uy nghiêm đi ra. Mỗi một thần tướng đều mặc khôi giáp khắc chữ lần lượt là Càn, Khôn, Chấn, Cấn, Ly, Khảm, Đoái và Tốn.

Tám vị thần tướng hét lớn một tiếng rồi cùng đánh tới đầu hổ.

Thần tướng vừa tới gần đầu hổ thì “ầm” một tiếng, đầu hổ nổ tung, từng đạo hồng trảo lướt qua. Bịch! Tám vị thần tướng bị hất bay ra ngoài.

Khải Hổ đứng tại chỗ, trên hai tay đeo thiết trảo đen nhánh, từng đạo huyết sắc kinh lạc lưu chuyển bên trên.

Trên sườn đồi, Vô Đương thánh mẫu tiếc nuối nói: “Thạch Cơ bại rồi! Pháp bảo tương khắc, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, Thạch Cơ không phải đối thủ của hắn.”

Hai thân ảnh giao thoa chém gϊếŧ lẫn nhau trên không trung. Rất nhanh sau đó, Thạch Cơ rơi vào thế hạ phong, ánh mắt Bạch Cẩm dần trở nên ngưng trọng.

Phốc! Một cánh tay trắng nõn đứt gãy bay ra, Thạch Cơ hét thảm một tiếng lảo đảo lui về sau tránh né.

Bạch Cẩm vô thức tiến lên một bước, đồng tử trong mắt co rụt. Thạch Cơ là sư muội duy nhất nguyện ý đi theo hắn, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Đột nhiên Bạch Cẩm bước ra một bước, lớn tiếng nói: “Chúng ta nhận thua!”

Đông Hoàng Thái Nhất khẽ cười nói: “Khải Hổ dừng tay đi!”

Phốc! Một cái móng vuốt đâm vào bụng dưới Thạch Cơ rồi đột nhiên rút ra, Thạch Cơ bất lực ngã xuống mặt đất.

Bạch Cẩm vội vàng bay lên tiếp lấy Thạch Cơ giữa không trung rồi quay đầu phẫn nộ nhìn Khải Hổ.

Trong mắt Khải Hổ lóe lên sự khát máu, nhếch miệng cười nói: “Ta không nghe thấy.”

“Được! Ngươi được lắm.” Bạch Cẩm ôm Thạch Cơ xoay người bay xuống mặt đất, có hai nữ đệ tử vội vàng tiến lên tiếp lấy Thạch Cơ.

Nụ cười trên mặt Đông Hoàng Thái Nhất cũng biến mất, lạnh giọng quát: “Khải Hổ, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?”

Khải Hổ rùng mình một cái rồi vội vàng bay tới quỳ xuống trước loan giá, cuống quýt giải thích: “Bệ Hạ! Ta… ta hơi hưng phấn quá mức.”

Đông Hoàng Thái Nhất vung tay lên. Phốc! Một cánh tay bay ra, Khải Hổ đau đớn kêu lên, sắc mặt trắng bệch.

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn Thông Thiên, áy náy nói: “Sư huynh, thuộc hạ không nghe lời để ngài chê cười rồi. Vì để ngăn ngừa loại chuyện này xảy ra lần nữa, vẫn là mời sư huynh cho ta mượn Cửu Long Trầm Hương Liễn dùng một chút.”

Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, mặt không biểu tình nói: “Bạch Cẩm, Cửu Long Trầm Hương Liễn là được đoạt về, ngươi nói xem?”

Bạch Cẩm xoay người nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, sắc mặt nghiêm nghị, đạo bào tung bay, hắn lớn tiếng nói: “Bạch Cẩm ta chỉ một kiếm là có thể dời núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, sắc thần, trích tinh, đoạn sông, tồi thành, khai thiên! Ai đến chỉ giáo.”

Trên Thượng Thanh Phong, ánh mắt Thông Thiên sáng lên. A! Hắn đã hiểu ra đạo của bản thân, muốn theo Kiếm đạo? Tiểu tử này được đấy.

Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất cũng trở nên nghiêm túc, thông qua câu nói này phảng phất như hắn thấy được một thanh kiếm khổng lồ. Kiếm khách thành tại kiếm, chỉ có luyện tới cực hạn mới có thể làm được tốt nhất, người như thế này ắt vô cùng đáng sợ.

Đông Hoàng Thái Nhất trầm tư một lát rồi nói: “Anh Liêm, ngươi lên đi! Cẩn thận kiếm của hắn.”

Một thiếu niên cung kính đáp: “Vâng!” Hắn bay lên trời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm đạp từng bước lên mây, hai người đối diện mà chiến. Trong thiên địa tràn ngập sát khí, đệ tử ở dưới Thượng Thanh Phong vô thức nín thở im lặng.

Bạch Cẩm ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, đạo bào tung bay, ung dung nói: “Ta có một kiếm, cũng chỉ đánh một kiếm, ngươi chuẩn bị kỹ chưa?”

Ánh mắt Anh Liêm ngưng trọng, đây là một đối thủ cực vu kiếm, nhất kiếm phá vạn pháp, rất khó đối phó nhưng hắn cũng không sợ, ngạo nghễ mở miệng: “Xin chỉ giáo.”

Trong tay Bạch Cẩm hiện ra một thanh trường kiếm, hắn ôm kiếm chắp tay thi lễ nói: “Bạch Cẩm, tu vi Kim Tiên.” Hắn chậm rãi đứng lên nhìn Anh Liêm.

Anh Liêm không nghi ngờ gì, trong tay hiện ra một thanh đoản đao, chắp tay thi lễ nói: “Anh Liêm, tu vi Kim Tiên, xin chỉ giáo.”

Ánh mắt Bạch Cẩm sáng lên, đây là cơ hội tốt. Đột nhiên trường kiếm vυ't qua, một kích khai thiên, một đạo kiếm quang sáng chói đảo qua.

Anh Liêm đang cúi đầu chợt hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đạo kiếm quang đã đến gần hai mắt, hắn vô thức nhấc đao lên trước mặt đỡ lấy.

Kiếm quang khẽ quét qua phát ra tiếng ‘keng’ chói tai. Trong lúc nhất thời Anh Liêm cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, trong mắt còn mang theo vẻ kinh hãi, phẫn nộ nói: “Ngươi… chơi… ta. Đây là kiếm đạo của ngươi?”

Bạch Cẩm vác trường kiếm sau lưng, một cơn gió thổi tới, tóc dài phấp phới, tiêu sái xuất trần, hắn mỉm cười nói: “Đây chính là kiếm đạo của ta.”

Anh Liên bi phẫn nhìn Bạch Cẩm, trước ngực vào sau lưng vỡ ra một đạo kiếm ngân, toàn thân hắn run rẩy. Máu tươi tuôn xối xả từ trước ngực và sau lưng nhuộm đỏ toàn thân hắn.

Phía dưới Thượng Thanh Phong, sắc mặt Thông Thiên đen thui, quả nhiên vẫn vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi thực sự thông hiểu kiếm đạo, hóa ra là chơi khăm người khác.

Đa Bảo đạo nhân ngồi dưới bĩu môi kinh thường. Đồ nịnh nọt, vô sỉ, mất mặt nhưng trong lòng hắn lại thấy rất sảng khoái!

Thái Thượng cười ha hả nói: “Tùy tâm sở dục, vạn sự không vướng bận, rất tốt! Thái Nhất trở về đi!”

Đông Hoàng Thái Nhất đứng lên từ loan giá, đi xuống nói: “Nếu đã bại trận thì ta cũng không thể nói gì hơn, nhân quả đã hết, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”