Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 24. Môn quy ngoại môn

Trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy từ từ mở mắt ra, thì thầm đọc: "Hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà." Hắn nghiêng đầu nhìn Tam Bảo Ngọc Như Ý bên cạnh, đây là hoa hồng.

Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng nhìn thiên đảm treo bên cạnh, ánh mắt ngậm ý cười: "Hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà. Tên tiểu tử này còn muốn có thêm hai vị sư phụ nữa phải không?"

Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên cầm Thanh Bình Kiếm, tay sờ vỏ kiếm, trong mắt đong đầy ý cười. Hắn nghiêng đầu về phía Thái Thanh Phong và Ngọc Thanh Phong, thầm nghĩ hai vị đại huynh à, đệ tử này của ta thế nào?

Vậy là trong lúc nói chuyện phiếm, Bạch Cẩm lại lấy được hảo cảm của Tam Thanh, hơn nữa hắn làm rất tự nhiên, không để lộ dấu vết.

Bạch Cẩm bay đến Thượng Thanh Phong, đáp xuống con đường đá trên núi rồi đi lên trên.

Dọc đường hắn gặp vài đệ tử của Thượng Thanh Phong, ai nấy đều cười ha hả, thân thiết chào hỏi: "Bái kiến sư huynh!"

"Bái kiến sư huynh!"

...

Bạch Cẩm đáp lễ từng người. Trên đường đi hắn cũng quan sát tỉ mỉ, đệ tử trên núi kẻ thì cười đùa, người thì thi đấu, đứa thì nướng thịt. Thượng Thanh Phong vắng lặng thuở trước đã trở nên náo nhiệt ồn ào.

Bạch Cẩm đi thẳng về cung điện của mình rồi không ra ngoài nữa. Không lâu sau, thiên địa chìm vào bóng tối, ban đêm ở hồng hoang dài dằng dặc, ước chừng hai nghìn một trăm chín mươi canh giờ.

Rạng sáng hôm sau, cửa đại môn kẽo kẹt mở ra, Bạch Cẩm bước ra khỏi cung điện. Bên ngoài vẫn mờ tối, sao trời điểm xuyết.

"Sư huynh..." Một giọng nói trong trẻo cất lên.

Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn thì thấy một nữ tử mặc hắc tiên phục đang đứng dưới gốc cây bên cạnh, cười ha ha nhìn mình.

Hắn mỉm cười chào hỏi: "Thạch Cơ sư muội, chào buổi sáng!"

Thạch Cơ cũng chào đáp lại ngay lập tức: "Muội cũng chúc sư huynh buổi sáng tốt lành!"

Bạch Cẩm nói: "Phiền sư muội triệu tập tất cả các đệ tử ngoại môn tới bên dưới Minh Kính Hồ."

Thạch Cơ sửng sốt, lòng thầm kính nể. Sư huynh muốn lập uy sao? Nàng cuống quít trả lời: "Vâng ạ!"

Bạch Cẩm bay xuống chân núi.

Nếu sư phụ không loại bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ của mình thì hắn đành phải tự lên kế hoạch. Cây to đón gió không phải là nói chơi, đợi sau này vạn tiên triều bái thì chắc chắn mình đã bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, rất dễ bị cường giả các nơi tính kế, không chừng chưa đến Phong Thần Chiến thì quả hồng mềm là mình đây đã bị mưa dập gió dìu rồi. Không được! Tuyệt đối không được! Thật sự là quá nguy hiểm!

Ở giữa sườn núi Thượng Thanh Phong có một hồ nước, hoa sen trong đó nở quanh năm không tàn. Thông Thiên đặt tên cho nó là Minh Kính Hồ, cũng là hồ nước nơi Bạch Cẩm rơi vào sau khi bị Thông Thiên vung tay đánh bay.

Bạch Cẩm đứng ở ven hồ, sương mù mờ mịt trong hồ bốc lên, toát ra vẻ thanh u lạ thường.

Một lát sau, từng thân ảnh bay từ trên ngọn núi mù sương xuống rồi đứng ở ven hồ, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính chào: "Bái kiến sư huynh!"

Bạch Cẩm xoay người nhìn bọn hắn, mỉm cười đáp: "Chư vị sư đệ sư muội, chào buổi sáng!"

Các đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong sửng sốt, vội vàng học theo: "Sư huynh, chào buổi sáng!"

Bạch Cẩm nghiêm nghị cất lời: "Sư phụ lệnh cho ta làm đệ tử ngoại môn thủ đồ, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của thủ đồ, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ."

Mọi người cùng nhìn Bạch Cẩm, tự hỏi sư huynh muốn làm gì thế nhỉ? Lập uy sao?

Bạch Cẩm nói tiếp: "Hôm nay ta sẽ ra quy định điều thứ nhất trong môn quy ngoại môn."

Mọi người thầm sợ hãi. Môn quy ngoại môn, xem ra Bạch Cẩm sư huynh không dễ chung sống, khá là bá đạo. Cũng phải thôi, nếu không bá đạo thì hắn nào dám ngang nhiên vả mặt đệ tử phương Tây trước mặt chư vị sư bá, sư thúc?

Tất cả đều cung kính đáp: "Xin nghe theo sự chỉ dạy của sư huynh."

"Tục ngữ nói một năm mở đầu bằng mùa xuân, một ngày mở đầu bằng buổi sớm, mặt trời ban mai mới mọc tính từ lúc mây tía đến từ phía đông, đó là thời cơ tu hành tốt nhất. Vì vậy bần đạo định ra môn quy: bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ đệ tử đang bế quan ra, đệ tử ngoại môn nào cũng phải đến đây tụng kinh khóa sáng."

Chỉ tụng kinh thôi hả? Tạm được, tạm được! Các đệ tử thả lỏng, cung kính đáp lời: "Vâng!"

Bạch Cẩm xoay người, ngồi xếp bằng quay mặt về phía hồ.

Các đệ tử ngoại môn khác cũng ngồi xếp bằng phía sau hắn.

"Nơi gặp gỡ không phải tiên thì là đạo, tĩnh tọa giảng hoàng đình. Khóa sáng hôm nay là Hoàng Đình Kinh."

"Trên có Hoàng Đình, dưới có Quan Nguyên, trước có U Khuyết, sau có Mệnh Môn, hô hấp trong ngoài, xuất nhập đan điền. Vận khí theo có thể trường tồn… Hoàng Đình trung nhân y chu y, Quan Môn tráng dược cái lưỡng phi, U Khuyết hiệp chi cao ngụy ngụy, đan điền chi trung tinh khí vi..." Tiếng tụng kinh lanh lảnh vang lên, văng vẳng khắp dãy Thượng Thanh Sơn, mơ hồ như tiên.

Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên mỉm cười gật đầu.

Trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy mở mắt ra, hừ mũi nói: "Thế này mới giống dáng vẻ tu đạo."

Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng cười gật đầu thốt ra một chữ: "Thiện..."

...

Ba thân ảnh xuất hiện ở sườn núi nhìn bóng dáng đám người ngồi xếp bằng bên hồ nước.

Kim Linh thánh mẫu cười tủm tỉm: "Sư huynh tập trung bọn hắn lại cùng tụng kinh à... Trông có vẻ náo nhiệt đấy, hay là chúng ta cũng đi?"