Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 13. Bạch Cẩm trở về

Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều lộ ra nụ cười, thần sắc buông lỏng tiếp tục xem mấy vị sư huynh đệ phía Tây.

Kim Linh thánh mẫu nhỏ giọng nghi hoặc: “Sư tỷ, phía Tây nghèo như vậy sao? Một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cũng không có?”

Vô Đương thánh mẫu bình thản đáp: “Bọn hắn cố ý.”

Kim Linh thánh mẫu kinh ngạc nói: “Cố ý? Vì sao chứ?”

Vô Đương thánh mẫu lắc đầu nói: “Không biết! Nhưng chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.”

“Ta đi thăm dò bọn hắn một chút.” Kim Linh thánh mẫu đứng lên nhìn Đại Thế Chí: “Sư huynh, mời!”

Đại Thế Chí đứng lên, ôn hòa cười nói: “Phía Tây chúng ta khó khăn khiến sư muội chê cười rồi.”

Kim Linh thánh mẫu híp mắt nói: “Khó khăn hay không thì ta không biết, ta chưa từng đi qua nhưng tâm tư của các sư huynh lại rất phồn hoa, nghĩ nhiều quá cũng không có lợi cho tu hành đâu.”

Đại Thế Chí gật đầu nói: “Sư muội nói đúng!”

Hắn cười nói: “Con người vẫn nên đơn thuần một chút thì tốt hơn, đơn thuần mới có thể bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể đạt tới cực lạc.”

Trong tay Kim Linh thánh mẫu xuất hiện một thanh phù trần, nàng nói: “Chuôi này là Thanh Tâm Phù Trần, ta luyện chế nó từ mười một sợi Thanh Phong. Một sợi Thanh Phong có thể quét hết bụi bặm trên thế gian, miễn cưỡng coi như Hậu Thiên Linh Bảo.”

Đại Thế Chí lấy ra một cây mộc trượng cười nói: “Chỉ là một cây mộc trượng bình thường, không có công dụng đặc biệt gì, vẫn là sư muội thắng rồi.”

“Vậy thế này thì sao?” Kim Linh thánh mẫu trong tay Phù Trần bộp một phát vỡ nát, hóa thành bột mịn bay trong gió.

Đại Thế Chí sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ thì ta nhỉnh hơn một chút.”

Kim Linh thánh mẫu cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi cũng phá hủy mộc trượng.”

Đại Thế Chí yêu quý sờ mộc trượng, nói: “Cây mộc trượng này là ân sư đích thân chiết từ cây bồ đề đưa cho ta làm vật hỏi thăm, không thể khiến nó bị hư tổn gì.”

Đa Bảo đạo nhân liếc nhìn đám người Địa Tạng, trong đầu dâng lên một ý niệm, muốn phản kích lại.

Vô Đương thánh mẫu cũng khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn.

Địa Tạng cầm minh châu đứng lên, cười hỏi: “Thạch Kỷ sư muội, xin hỏi Bát Quái Vân Quang Mạt của sư muội từ đâu mà có?”

Thạch Kỷ đứng lên nói: “Tất nhiên là sư phụ ban cho ta.”

Địa Tạng tiếp tục cười hỏi: “Sư bá lại lấy nó từ đâu?”

“Đoạt ở Phân Bảo Nhai.”

Địa Tạng giơ viên minh châu trong tay lên nói: “Phía Tây của ta khó khăn nên không có Tiên Thiên Linh Bảo. Viên minh châu này là sư phụ tìm thấy ở sâu trong Tây Hải rồi tự tay luyện chế ra. Tuy chất liệu phổ thông không trân quý như Tiên Linh Bảo nhưng đối với bần đạo mà nói, vạn kiện Tiên Thiên Linh Bảo cũng khó mà so sánh với tình nghĩa ân sư.”

Dược Sư chậm rãi đứng dậy, nâng dược cổ trong tay cười nói: “Sư phụ vì luyện chế dược cổ này mà đã hao phí vô số tâm huyết, dùng ba mươi ba ngày lấy bản nguyên tịnh thủy từ sâu trong U Thâm Hải Nhãn, cuối cùng dùng ba mươi ba năm mới luyện chế thành công. Tuy không vào được Tiên Thiên nhưng lại có tình cảm sâu nặng của sư phụ, đệ tử không dám cô phụ.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngồi xếp bằng trên mặt đất trầm mặc không nói, đột nhiên Phân Quang Định Ảnh Kiếm không được yêu thích nữa.

Nhật Quang ôm lấy một cái bình bát, nghiêm mặt nói: “Bình bát này có một cái tên rất một mạc là Kim Bát, sự phụ tự mình luyện chế ra, tự tay khắc xuống đại đạo kinh văn bên trong Kim Bát.”

Nhật Quang đứng dậy, cầm lấy chuỗi tràng hạt trong tay nói: “Mỗi một hạt trên chuỗi tràng hạt này đều do chính tay sư phụ tạo nên, mỗi một hạt đều được sư phụ hao tâm tổn trí khắc lên một môn thần công để ta hộ thân.”

Đại Thế Chí nhìn đông đảo đệ tử của Thượng Thanh Phong nói: “Tuy bảo vật của chúng ta không trân quý như của sư đệ sư muội nhưng tất cả đều được sư phụ chúng ta đích thân chế tác ra. Bên trong ẩn chứa tình cảm sâu nặng không thể nào cân nhắc được giá trị.”

Đám người Địa Tạng nhìn xung quanh, tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều mang vẻ mặt ngưng trọng, Tiên Thiên Linh Bảo ắt trân quý nhưng nhìn về mặt tình nghĩa thì lại kém xa.

Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều vô thức nhìn về phía Đa Bảo đạo nhân. Nếu như nói xem ai có khả năng được sư phụ đích thân chế tác bảo vật thì đó nhất định là Đại sư huynh.

Thần sắc Đa Bảo tự nhiên, nói: “Một cái là bảo vật trân quý, một cái là tình nghĩa sâu nặng. Quả thực khó mà cân nhắc, vậy thì cho qua đi!”

Đại Thế Chí xoay người thi lễ, cười nói: “Sư huynh nói rất đúng.”

Đột nhiên Kim Linh thánh mẫu ngồi xuống, tức giận nói thầm: “Đám đệ tử phía Tây thật đáng ghét!”

Những đệ tử còn lại của Thượng Thanh Phong đều mang vẻ mặt khó coi. Mặc dù xem như là đánh ngang tay nhưng tất cả mọi người đều biết bản thân vẫn bị vượt mặt. Đầu tiên là luận đạo, sau đó đến luận bảo, tất cả đều bị ngoại nhân đến từ phía Tây trấn áp. Trong lòng rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Phong đều đè nén một cỗ lửa giận.

Dưới đại thụ um tùm, Thông Thiên cười lạnh nói: "Hai vị đệ tử được sư đệ dạy thật sự là có tài ăn nói!"

Sắc mặt Chuẩn Đề đỏ lên, vừa cười vừa nói: "Sư huynh quá khen, bọn hắn còn nhỏ, trong lời nói chỗ đắc tội, ba vị sư huynh hãy thông cảm nhiều hơn."

Nguyên Thủy cũng híp mắt, lên tiếng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nhỏ? Ta thấy lá gan rất lớn mà!"

Thái Thượng ung dung mở miệng: "Thôi được rồi, chuyện giữa tiểu bối thì để chính bọn hắn tự xử lý, chúng ta chiến đấu và quan sát là được rồi."

Đột nhiên Thông Thiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

A, hắn đã trở về.