Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 6. Tây Phương đến thăm Côn Luân Sơn

Ngao Quảng từ bên cạnh bay tới, vô cùng u oán mà nhìn Bạch Cẩm, giống như oán phu vừa bị cướp mất tiểu tức phụ.

Bạch Cẩm đưa tay vỗ bả vai Ngao Quảng rồi trấn an: "Có đôi khi trong số mệnh mà có thì ắt phải có, trong số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, cái gì nên là của ngươi thì ngươi sẽ không chạy thoát được, không nên là của ngươi thì ngươi cầu cũng vô dụng."

Ngao Quảng lẩm bẩm nói: "Ta cảm thấy cái Tiên Thiên Linh Bảo này nên là của ta."

Bạch Cẩm liếc hắn một cái rồi ha ha cười nói: "Cha mẹ ngươi có biết rằng ngươi không biết xấu hổ như vậy không?"

Ngao Quảng bật thốt lên theo bản năng: "Lão gia hỏa kia còn không biết xấu hổ hơn ta."

Bạch Cẩm không nói nên lời, hay thật đấy, đây đâu phải là rồng? Rõ ràng là một ổ rắn vô lại.

Bạch Cẩm tức giận nói: "Ngươi còn muốn đi ra ngoài không?"

Ngao Quảng gật đầu liên tục, vội vã nói: "Muốn! Muốn! Bây giờ chúng ta lập tức đi ra ngoài."

Bạch Cẩm vung tay lên, Đại Hồng Bào mẫu thụ ở xa xa biến mất trong nháy mắt, trên đất có thêm một cái hố lớn, một gợn sóng quét qua không gian, hai người lập tức biến mất trong không gian Tiên Thiên bất diệt.

Dưới Vũ Di Sơn hiện lên hai bóng người.

Ngao Quảng đưa tay hướng về phía bầu trời, hưng phấn hét lớn: "Ôi! Bầu trời! Ôi! Biển khơi! Ngao Quảng ta lại về rồi đây..."

Bộp! Bạch Cẩm đưa tay gõ lên đầu Ngao Quảng một cái rồi nói: "Nhỏ tiếng một chút cho ta."

Ngao Quảng kêu lên một tiếng "ôi chao", sau đó đưa tay ôm lấy đầu, trừng mắt nhìn Bạch Cẩm nói: "Thật to gan! Ngươi dám đánh ta? Ta chính là Thái tử của Long tộc!"

Bạch Cẩm "hừ" một tiếng, nâng nắm đấm trong tay lên, xấu xa nhìn hắn.

Ngao Quảng nuốt một ngụm nước miếng, giả vờ cứng rắn nói: "Đông Hải của ta giàu có, thống lĩnh muôn vàn Thủy tộc."

"Ha ha..." Bốn thanh Tiên Kiếm trong ống tay áo của Bạch Cẩm lóe lên hàn quang.

Ngao Quảng lập tức cúi người gật đầu, nịnh hót lấy lòng nói: "Đại lão, ngài có gì phân phó?"

"Ngươi là Thái tử của Long tộc, ta cũng không dám phân phó ngươi."

"Thái tử Long tộc? Làm gì có Thái tử Long tộc nào? Ở đâu vậy?" Ngao Quảng quay đầu nhìn chung quanh.

Bạch Cẩm lập tức bị hắn chọc cười, hóa ra Đông hải Long Vương tương lai lại là một con hàng không biết xấu hổ như vậy, Bạch Cẩm lập tức nghiêm mặt hỏi: "Ngươi có biết Đông Hải có một ngọn núi tên là Lưu Ba Sơn, trên núi có một con thú, dáng như trâu, thân thể xanh biếc mà không có sừng, nó có một chân, khi ra vào nước thì chắc chắn sẽ khiến nổi lên mưa gió, ánh sáng của nó tựa như nhật nguyệt, âm thanh lại giống như lôi, nó tên là Quỳ."

Ngao Quảng bật thốt lên: "Quỳ Ngưu!"

Bạch Cẩm vội vàng mừng rỡ hỏi: "Ngươi biết nó?"

Ngao Quảng gật đầu nói: "Biết chứ! Quỳ Ngưu cũng là một trong những bá chủ của Đông Hải, thực lực vô cùng cường đại, ngay cả Phụ hoàng ta cũng không thể tùy tiện trêu chọc."

Chính là nó, tọa kỵ thiên mệnh của sư phụ, mấy loài Bạch Hạc, Khổng Tước, làm gì có loài nào cưỡi thoải mái như Quỳ Ngưu, vừa ngang ngược lại trầm ổn.

Bạch Cẩm lập tức nói: "Ta đưa ngươi đi Đông Hải, ngươi dẫn ta đi tìm Quỳ Ngưu."

Ngao Quảng lặng lẽ liếc Bạch Cẩm sau đó nhỏ giọng nói: "Mang ngài đi tìm Quỳ Ngưu, nếu như các ngươi đánh nhau thì há chẳng phải sẽ khiến Quỳ Ngưu ghi hận ta? Ta sẽ không làm loại chuyện tốn sức mà không thu được gì này, trừ phi ngài cho ta chút lợi ích."

Bạch Cẩm hỏi: "Ngươi muốn lợi ích gì?"

Ánh mắt Ngao Quảng lập tức sáng lên, hắn xoa xoa hai tay nói: "Nếu như ngài có thể đưa Tiên Thiên Linh Bảo mà ngài vừa mới lấy được cho ta..."

Một thanh Tiên Kiếm lập lòe hàn quang bay ra một nửa từ trong ống tay áo của Bạch Cẩm, sau đó trôi lơ lửng trước mặt Ngao Quảng.

Ngao Quảng lập tức gập người, đưa tay chỉ về phía đông, lớn tiếng nịnh hót kêu lên: "Đại gia, mời ngài đi trước!"

Bạch Cẩm bay thẳng về phía đông, Ngao Quảng đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vội vàng đuổi theo.

...

Đại môn của một tòa cung điện nằm ở Thượng Thanh Phong của Côn Luân Sơn ầm một tiếng mở ra, một đạo nhân ảnh từ bên trong đi ra, khí độ ung dung, không giận mà uy, đây chính là Thông Thiên thủ đồ Đa Bảo đạo nhân.

Đa Bảo đạo nhân khẽ động thần niệm, hắn lập tức nhận ra được trên núi có thêm một vài khí tức xa lạ.

Hai nữ tử nhã nhặn mà hoa lệ từ bên cạnh đi tới.

Vô Đương thánh mẫu chắp tay thi lễ cười nói: "Chúc mừng Đại sư huynh xuất quan."

Đa Bảo đạo nhân lại thi lễ nói: "Cũng không hẳn là bế quan thì sao nói là xuất quan được? Tại sao đột nhiên trên núi lại xuất hiện một vài khí tức xa lạ? Vẫn mong sư muội có thể giải thích nghi hoặc."

Vô Đương thánh mẫu khẽ cười nói: "Các nàng đều là đệ tử mà sư phụ mới thu nhận."

Sau đó nàng nhìn về phía nữ tử bên cạnh nói: "Vị này là đệ tử thân truyền mà sư phụ mới thu, Kim Linh sư muội."

Kim Linh thánh mẫu chắp tay thi lễ, âm thanh giòn giã vang lên: "Bái kiến Đại sư huynh!"

Đa Bảo đạo nhân mỉm cười đáp lễ: "Bái kiến sư muội."

Vô Đương thánh mẫu nói: "Những người khác đều là đệ tử ngoại môn mà sư phụ thu, đợi lát nữa ta sẽ bảo bọn hắn tới bái kiến ngươi."

Đa Bảo đạo nhân nhàn nhạt nói: "Nếu chỉ là một vài đệ tử ngoại môn thì cũng không cần gặp."

Vô Đương thánh mẫu khuyên nhủ: "Dù sao cũng là đồng môn..."

Đa Bảo đạo nhân lắc đầu: "Sư muội, nếu sư phụ đã xác định bọn hắn là đệ tử ngoại môn thì chính là nói bọn hắn còn thiếu sót và không có cách nào bước lên đại đạo chi đồ, bọn hắn và chúng ta đã được định trước là sẽ không thể sóng vai tiến về phía trước, sư muội vẫn nên bớt tiếp xúc cho thỏa đáng, tránh ngày sau sẽ bị ảnh hưởng."

"Keng keng keng..." Ba tiếng chuông vang vọng khắp vùng trời ở dãy Côn Luân Sơn.

Đa Bảo đạo nhân nghi ngờ nói: "Tại sao lại vang lên ba tiếng chuông? Hai vị sư muội, chúng ta hãy cùng đến chủ phong."

Vô Đương thánh mẫu và Kim Linh thánh mẫu gật đầu.

Ba người đạp tường vân rồi bay về phía Thái Thanh Phong.

Chỉ chốc lát sau, trước Thái Thanh Điện đã có hơn mười người tụ tập, bọn hắn không ngừng nhỏ giọng nghị luận, ba người Đa Bảo đang đứng ở phía trước bọn hắn.

Đại môn của Thái Thanh Điện vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi được mở ra, tiếng nghị luận cũng lập tức biến mất.

Ba người Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên từ trong đại điện đi ra.

Hơn mười vị đệ tử đồng loạt chắp tay bái lạy rồi lớn tiếng nói: "Bái kiến sư phụ, bái kiến hai vị sư bá."

Trong mắt Nguyên Thủy thoáng qua vẻ không vui.

Thông Thiên cười một tiếng sau đó chìa tay ra: "Miễn lễ!"

"Tạ sư phụ!" Mười mấy người cùng kêu lên.

Trên mặt Thái Thượng không vui cũng không giận, chậm rãi mở miệng nói: "Đa Bảo!"

Đa Bảo đạo nhân tiến lên một bước, cung kính nói: "Có đệ tử!"

Thái Thượng nói: "Tây Phương sắp tiếp đón đạo hữu, Chuẩn Đề đạo hữu sẽ mang theo đệ tử đến thăm, ta giao cho các ngươi chiêu đãi đệ tử của bọn hắn."

Đa Bảo đạo nhân cung kính trả lời: "Vâng!"

Nguyên Thủy Thiên Tôn quét mắt nhìn phía dưới một lượt rồi nghiêm túc nói: "Đừng để mất lễ nghĩa."

Rất nhiều đệ tử đồng thanh đáp: "Vâng!"

Thông Thiên liếc nhìn Nguyên Thủy nói: "Cũng không được làm mất nhuệ ý."

Nguyên Thủy cau mày: "Sư đệ, ngươi tới là khách, sao có thể đối chọi gay gắt mà làm mất đi khí độ như vậy?"

Thông Thiên mỉm cười: "Sư huynh, nếu như khách muốn áp chủ thì dĩ nhiên phải đánh lại."

Thái Thượng nói: "Tới rồi!"

Nguyên Thủy và Thông Thiên lập tức dừng cãi vã, trong nhà đấu thế nào cũng được nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn phải bày ra vẻ hòa thuận.

Một đóa tường vân kim quang bay tới từ phía Tây, có mấy đạo thân ảnh đang đứng trên tường vân, dẫn đầu chính là Tiếp Dẫn với vẻ mặt đau khổ và Chuẩn Đề với nụ cười trên mặt, đứng phía sau là mấy vị đệ tử của bọn hắn.

Tường vân rơi xuống đỉnh núi của Côn Luân Sơn rồi tiêu tán.

Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đều ra nghênh đón, đám đệ tử Đa Bảo và Vô Đương đi theo sau.