Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)
Từ trước đến nay, mỗi khi xuất hiện trước các phi tần, Vân Tú luôn là bông hoa kiều diễm đè bẹp hết những ngọn cỏ bên đường đó.
Nàng luôn mặc trang phục tươi sáng, trang điểm tinh xảo, cho dù phẩm vị không phải cao nhất, nhưng so với hoàng quý phi cùng các quý phi còn lại, thì nàng lúc nào cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Không chỉ Khang Hi, mà Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu cũng thích Nghi phi rực rỡ như vậy, mỗi lần gặp là khen chỉ cần nhìn nàng đều thấy hợp mắt, tinh thần sung sướиɠ, người khác chỉ có thể đố kỵ cùng hâm mộ nàng.
Nhưng hôm nay, nàng chỉ chải kiểu tóc vấn hai bên vô cùng đơn giản, đeo trâm bạc cùng vòng phỉ thuý trang nhã, kèm theo một thân áo trắng lẫn chút hoa văn, so với trước kia cứ như hai người khác biệt.
Đổng ma ma nhìn mà biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, nương nương hôm qua chắc chắn là mơ thấy ác mộng nên bị doạ, tới trưng diện cũng không màng. Đợi trở về Dực Khôn Cung, phải nói phòng bếp làm món ngon bồi bổ cho nương nương mới được.
......
Mùa đông rét đậm đã qua thay vào đó là mùa xuân đến, thế nhưng dù đã tháng ba rồi, vậy mà thời tiết vẫn lạnh lẽo như cũ.
Vì Vân Tú mang thai, nên cung nữ các nàng không dám tuỳ tiện, từ trong tủ lấy ra một cái áo choàng dày vừa phải, cũng là màu trắng ngà ấm áp.
Thụy Châu từ phòng bếp nhỏ mang tới một chén cháo hầm, ăn lót dạ cho xong bụng, tính toán cũng đã hơn nửa cái canh giờ. Vân Tú nhìn nhìn sắc trời, khẽ nhếch cằm: "Đi thôi."
"Vâng."
Lặc quý nhân đang đứng trước cửa điện chuẩn bị rời đi, vừa thấy Vân Tú liền bước tới nghênh đón, đoan đoan chính chính mà hành lễ, "Gặp qua Nghi phi nương nương."
Thấy Vân Tú mặt không trang điểm, một thân áo trắng thanh thoát, bọng mắt hơi có chút thâm đen, nàng ngừng lại một chút, thốt lên đầy lo lắng không có chút giả bộ nào: "Đêm qua tỷ tỷ ngủ không ngon sao? Có cần mời thái y đến xem không? Chỗ của muội vẫn còn thừa trầm hương đó......"
Âm thanh của Lặc quý nhân vang vọng trong chính điện, dù không đứng gần nhưng nàng vẫn nghe rõ mồn một.
Đáy lòng Vân Tú tràn đầy ấm áp, nắm lấy tay nàng, "Không sao, do tỷ gặp ác mộng thôi."
Lặc quý nhân Quách Lạc La thị là muội muội ruột của Vân Tú, tên gọi Vân Thư, hai người đã thân thiết từ nhỏ.
Vân Tú vừa vào cung, liền từ Nghi quý nhân thăng lên Nghi tần, được Khang Hi cực kỷ sủng ái, thế nhưng suốt hai năm lại không hoài thai, không biết bị người ta nói ra nói vào biết bao nhiêu bận.
Lúc đó Nghi tần một cây cột chẳng thể chống vững được nhà, A Mã* của nàng mới quyết tâm, muốn từ trong gia tộc chọn ra một cô nương tiến cung giúp đỡ. Ai ngờ đâu Vân Thư lại vì tỷ tỷ mà tự nguyện vào cung, nói rằng nếu nàng sinh được hoàng thử sẽ đưa tỷ tỷ nuôi nấng, vậy sẽ giải quyết được tình cảnh lửa sém lông mày trước mắt.
*A Mã: phụ thân
Vân Tú cản không được, chỉ có thể cầu Khang Hi, xin cho Vân Tú ở tại Dực Khôn Cung, để hai chị em có thể chiếu cố tốt lẫn nhau.
Có lẽ muội muội thật sự mang theo phúc vận, Vân Thư bất quá mới chỉ nhận thánh sủng một lần liền có mang, sau đó Vân Tú cũng nối gót có tin vui.
Vân Thư sinh Tứ cách cách* Y Nhĩ Cáp, mấy tháng sau, Vân Tú liền sinh Ngũ a ca Dận Kỳ, để cho hoàng thái hậu nuôi nấng.
*Cách cách: con gái của hoàng đế.
Vân Tú biết, Vân Thư là toàn tâm toàn ý vì nàng*, không hề đề tâm đến cái gì phi cái gì vị.
*nàng ở đây chỉ Vân Tú.
Muội muội này của nàng đúng là cứ bình thản chịu thua thiệt a!
Nhớ lại Lặc quý nhân trong mộng bị chính nàng liên lụy, tiểu cách cách phải một mình gả đến Mông Cổ, nhiều năm sau lại bị người tính kế hãm hại, nổi tiếng hậu thế với cái tên " Cách cách dâʍ ɭσạи " Y Nhĩ Cáp, Vân Tú nhắm mắt kìm nén sự chua xót, ôn nhu hỏi:
"Y Nhĩ Cáp ngủ có ngon không?"
Đêm qua không biết nha đầu đó có bị nàng làm cho kinh sợ không nữa?
Lặc quý nhân cười nói: "Tỷ tỷ đừng lo, nha đầu kìa vẫn ngủ ngon lành, nào có khó ngủ như tỷ chứ......"
Các phi tần phẩm vị thấp sẽ không có tư cách nuôi con, nên năm đó Y Nhĩ Cáp vừa được sinh ra liền giao cho Nghi tần Vân Tú nuôi nấng, Y Nhĩ Cáp còn được xưng là cách cách của Dực Khôn Cung.
Lặc quý nhân cũng ở Dực Khôn Cung, cho nên hai mẹ con ngày ngày đều gặp mặt, tình cảm vô cùng thâm hậu, không khác gì mẹ con trong những gia đình bình thường.
Đâu như Duyên Hi Cung, Lương quý nhân mà muốn gặp Bát a ca, phải được Huệ phi cho phép. 5 ngày có thể gặp được một lần thì chính là Huệ phi nhân từ độ lượng rồi.
"Vậy là tốt rồi." Vân Tú cười cong cong mặt mày.
Ập vào trước mặt là nhan sắc phơi phới sắc xuân, khiến Lặc quý nhân chấn động, trong lòng than thở một phen, đem nghi hoặc trong đầu vừa nãy vứt lên chín tầng mây.
Nàng chính là cảm thấy hôm nay tỷ tỷ có điểm không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì, chắc do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
——
Dực Khôn Cung trừ Nghi phi cùng lặc quý nhân ra, cũng không còn chủ nhân nào ở.
Mỗi khi chỉ có hai người, Vân Thư gọi Vân Tú là tỷ tỷ, đến khi có mặt người ngoài, nàng liền quy quy củ củ gọi nương nương.
Nhiệt độ của ba tháng đầu năm quả nhiên vẫn còn mang theo dư âm lạnh lẽo, Vân Tú được Đổng ma ma đỡ tay, vững bước đi lên phía trước. Đi đến tiền viện, Lặc quý nhân kinh ngạc chớp mắt, "Nương nương không ngồi kiệu sao?"
Lúc đi ra ngoài, những phi tần từ tần vị trở lên có thể ngồi kiệu, quý nhân thì không có tư cách này, chỉ có thể đi bộ đến nơi thỉnh an.
Vân Tú sờ sờ bụng nhỏ, mắt nhìn tường hồng ngói xanh xung quanh, "Hôm qua không ngủ được, nay tỷ đi bộ cho thanh tỉnh chút."
Lặc quý nhân xoa xoa tay, lo lắng mím môi, cũng không hỏi thêm nhiều.
......
Phía Tây của Dực Khôn Cung là Khôn Ninh Cung, Thừa Càn Cung thì ở phía đối diện, nơi đó là chỗ ở của hoàng quý phi Đồng Giai thị, cũng là cung điện riêng của Đồng Giai thị.
Sau khi Hiếu Chiêu hoàng hậu qua đời, Đồng Giai thị khi ấy là Từ quý phi đứng ra quản lý hậu cung, sau đó thăng lên làm hoàng quý phi, đúng là tiền đồ vô lượng.
Chỉ tiếc từ khi vào cung tới nay, nàng vẫn không có con, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không đơm hoa kết trái.
Tự nhận bản thân mình không có số làm mẫu thân, hoàng quý phi liền nhận nuôi Tứ a ca Dận Chân của Nhã quý nhân, cẩn thận nuôi nấng, cứ như nhi tử ruột thịt của càng, tới mức Khang Hi cũng khen ngợi nàng tình mẹ bao la.
Ai ngờ đâu lúc Tứ a ca năm tuổi, hoàng quý phi lại mang thai!
Đến bây giờ, nàng đã mang thai được sáu tháng, chỉ chờ dưa chín cuống rụng liền đón tin vui.
Không chỉ có hậu cung chấn động, trên triều cũng nhấc lên một trận sấm chớp gió giông.
Đồng Giai thị là họ nhà mẹ của Hoàng Thượng, hoàng quý phi là cháu gái thân nhất của Hiếu Khang Chương hoàng hậu, bên cạnh đó còn là biểu muội của Hoàng Thượng...... Cái thai này nếu là a ca, thì hậu cung này chắc chắn sẽ có thay đổi!
Với thế lực sau lưng hùng hậu như vậy, đúng là một chín một mười với thái tử Dận Nhưng.
Hoàng quý phi mừng rỡ như điên, coi hài tử trong bụng như trân bảo, thậm chí chia luôn một nửa quyền chưởng quản hậu cung cho Nữu Cỗ Lộc quý phi, việc này được Thái Hoàng Thái Hậu tấm tắc khen ngợi.
Thời gian đó, hoàng quý phi như con dê béo trong mắt các phi tần, che chắn cho Vân Tú có thể thanh thản dưỡng thai, tránh đi rất nhiều sự đố kỵ cùng âm mưu xảo trá.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, sóng yên biển lặng nhưng đầy rẫy sóng ngầm, chính là dấu hiệu mưa giông sắp đến.
Vân Tú có thể vững vàng ngồi trên vị trí này và áp đảo nhất trong bốn phi, trừ việc được Khang Hi sủng ái ra, thì còn có thủ đoạn và có tầm nhìn.
Sau sự việc hoàng quý phi mang thai, Vân Tú sợ làn sóng ngầm lan đến gần Dực Khôn Cung, lan đến gần Dận Kỳ, liền ru rú trong điện, không như ngày thường phách lối mà thu liễm rất nhiều; Trong lòng còn cân nhắc, nếu Đồng Giai thị sinh hoàng tử, đoạt đi sự chú ý của Hoàng Thượng, thì nàng nên nên đối phó như thế nào.
Phải biết rằng, đợi hoàng quý phi sinh xong, thì những mũi nhọn lại chĩa về Vân Tú!
Nhưng hiện tại ——
Vân Tú một chút cũng không thèm quan tâm.
Ở trong mơ, nàng thấy rõ ràng nhất chính là tương lai của nàng cùng mấy cái hài tử, còn vận mệnh của người khác cũng chỉ là sơ lược mà thôi.
Nàng chỉ biết hài tử sau này của hoàng quý phi chính là công chúa, còn tiểu công chúa khi nào chết non, hoàng quý phi khi nào chết bệnh, nàng đều không quá rõ ràng.
Vân Tú cũng không có ham muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nàng cứ suy nghĩ vẩn vơ, Hiếu Ý hoàng hậu Đồng Giai thị còn có thể chôn trong mộ của hoàng thất, còn nàng nhiều nhất chỉ có thể chôn trong mộ của phi tần thôi.
...... Đúng là cũng hâm mộ thật.
Bất quá, nàng và Hiếu Ý hoàng hậu cuối cùng cũng thịt xương tan rã, cát bụi lại về với cát bụi, chôn ở đâu cũng có khác biệt gì đâu?
Nhớ tới đoạn thời gian trong mơ đó mình luôn lo lắng cẩn thận, nàng chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Vân Tú không suy nghĩ nữa, đôi mắt hiện lên chút ý cười, đỡ eo, thong thả ung dung tiến vào Thừa Càn Cung.
Nàng cùng Lặc quý nhân tới hơi muộn chút. Trong chính điện, hoàng quý phi đã ngồi yên vị trên ghế cao, chỉ có ghế quý phi còn trống, ba phi còn lại cũng đã tới đủ.
Vân Tú liếc mắt nhìn một vòng, trang phục của các nương nương đều mỗi người mỗi vẻ.
Nhìn một dãy ngồi đông đảo có An tần, Đoan tần, Hi tần, Kính tần, còn có Lãnh tần, tiếp đến là Hách Xá Lí trắc phi, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc trắc phi, ai cũng trang điểm đến đậm đà hương sắc, nhìn lại chính mình, lại thấy hơi đơn điệu.
Hoàng quý phi mặc một bộ sườn xám to rộng sặc sỡ, trên tóc đeo trâm phượng vỗ cánh như sắp bay, ung dung tú lệ, trên mặt nhàn nhạt tươi cười.
Cẩn thận chút là có thể phát hiện, thân hình nàng có chút mập mạp, khí sắc cũng không thể so được với trước đây, chắc đã dùng một lớp son phấn mỏng che lấp.
Hai tay của nàng vẫn luôn đặt ở trên bụng nhỏ, bày ra bộ dáng bảo vệ con, một giây cũng không rời.
Lúc Vân Tú tiến lên hành lễ, trong chính điện bỗng nhiên an tĩnh.
Hoàng quý phi ngẩn ra, khóe miệng cười đạm mạc, sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, nhỏ nhẹ nói: "Miễn lễ, mau ngồi đi."
Huệ phi mặc mộ bộ váy xanh, diện mạo chỉ được xem là thanh tú, nhìn thấy Vân Tú, ánh mắt chợt loé lên tia kinh ngạc, sau đó thân thiết mà cười, kêu một tiếng Nghi phi muội muội.
Vân Tú cùng tam phi chào hỏi, xong liền ngồi vào chỗ còn trống dưới Huệ phi, trên Đức phi.
Vinh phi và Huệ phi đều 28 tuổi, cùng là độ tuổi đó, nhưng Huệ phi lại đẹp hơn rất nhiều, còn Vinh phi lại như lão thái bà, nhìn vô cùng mỏi mệt —— thời trẻ sinh đến bốn người con, nhưng chỉ có Tam a ca cùng Nhị cách cách sống sót, chuyện đó là một đả kích với nàng ấy, mấy năm gần đây, nàng ấy cũng không được thánh sủng, đành chỉ biết đặt hết sự quan tâm cho hài tử.
Vinh phi nhìn một thân quần áo trắng thuần của Vân Tú, biểu tình kỳ dị, lộ ra tươi cười hiếm thấy, nghiêng đầu nhìn Đức phi nói: "Đúng là trùng hợp, Đức phi muội muội cùng Nghi phi muội muội lại tâm linh tương thông, cả hai cùng mặc màu trắng, tới hoa văn cũng giống như đúc."
Bối phận trong cung không tính theo tuổi, mà tính theo phẩm vị. Bốn phi theo trình tự được phong thì Nghi phi được phong đầu tiên, còn Vinh phi là sau chót, vốn dĩ Vinh phi phải gọi Nghi phi và Đức phi là tỷ tỷ, nhưng nàng ấy trước giờ đều gọi muội muội.
Cái Vân Tú để ý chính là sủng ái, nên cũng không thèm so đo chuyện đó với Vinh phi, còn Đức phi xuất thân kém cỏi, luôn không có tự tin trong bối phận xưng hô, Vinh phi gọi nàng ta là muội muội, nàng ta cũng chưa từng cự lại bao giờ.
Nghe Vinh phi nói, Đức phi đang tươi cười liền cứng đờ.
Hậu cung ai cũng biết, Đức phi thích thanh nhã trầm trầm, Nghi phi thích hoa mỹ sặc sỡ, vậy mà hôm nay hai người này lại mặc giống màu nhau.
Hôm nay Đức phi cũng một thân trắng thuần, trên miệng đầy ý cười ôn hòa, nhưng bởi vì trước đó cách cách nàng vừa sinh chết yểu, chưa được bao lâu lại tiếp tục mang thai lần hai, điều đó khiến cho dung mạo của nàng cũng không còn thanh lệ như trước.
Đức phi trét một lớp phấn dày cộm, so với Nghi phi mặt mộc kế bên......
Vẫn là Nghi phi nhìn thuận mắt hơn!
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, có gì đó rất lạ.
Mọi người đều biết Nghi phi lớn lên xinh đẹp, nhưng lại chưa thấy nàng ăn mặc trang nhã bao giờ, lại còn không tô son trát phấn, nhìn đúng là có một loại đẹp đẽ khác.
Sự sắc xảo mỹ lệ cùng đoan trang tĩnh lặng đan chéo vào nhau, nhưng vì buồn ngủ cả người nàng toả ra đầy mùi lười biếng, nhưng cũng làm người xem cảm thấy ngây người.
Rõ ràng đã mang thai năm tháng, nhưng nàng không bị nổi đốm, cũng không béo phì......
Tuy dưới mắt có chút đen, nhìn có chút tiều tụy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn dung mạo.
Lúc này, nhóm phi tần lại bất chấp mà ghen ghét.
Nhìn đám người lia mắt qua lại như con thoi nhìn Vân Tú cùng Đức phi, hoàng quý phi lấy tay che miệng, Huệ phi xém chút cười ra tiếng.
Nghi phi là cố ý hả?
......
Hỡi ơi, Vân Tú không có cố ý nha.
Do khủng hoảng từ cơn ác mộng nên nàng việc gì cũng chỉ muốn qua loa cho xong, không muốn cùng chúng phi trăm hoa đua sắc, cũng chỉ tiện tay bóc đại bộ xiêm y này, ai mà ngờ lại đυ.ng hàng với Đức phi đâu?
Không đợi Vân Tú mở lời, Đức phi đã dịu dàng cười cười, lịch sự ôn tồn nói: "Cái gì mà tâm linh tương thông chứ? Nghe nói Nghi phi tỷ tỷ tối hôm qua bị bóng đè, nên có lẽ không có tâm trạng trưng diện. Không bằng mời các đại sư tiến cung cầu phúc, như vậy mới có thể ngủ yên......"
Chuyện đêm qua Dực Khôn Cung nửa đêm đốt đèn, tin tức truyền rất nhanh khiến các phi tần ai ai cũng biết. Mà biết thì biết, cũng không ai quan tâm làm gì, phi tần mang thai thể trạng vốn yếu, nửa đêm bừng tỉnh thì có gì hiếm lạ đâu.
Vậy mà Đức phi lại đem việc này nói ra bên ngoài, còn nói muốn thỉnh đại sư cầu phúc.
Cầu phúc gì hả? Nàng ta là đang ám chỉ Nghi phi bị ma quỷ ám nên bị bóng đè, chứ làm gì muốn mời người đến trừ tà.
Nhưng nàng ta trưng ra tư thái suy nghĩ lo lắng vì Nghi phi, quan tâm khắp mọi phương diện, nhìn không thấy một tí ti sai lầm nào.
Đức phi vừa mở miệng, hoàng quý phi đang tính nói gì đó liền im lặng.
Đồng Giai thị khẽ nâng tay, đang muốn chuyển đề tài thì Vân Tú nhướng mày, nhìn thẳng sang Đức phi, lộ ra một nụ cười lạnh:
"Không chịu được bổn cung hơn ngươi thì cứ nói thẳng. Bày đặt lấy cớ nói cầu phúc làm gì? Vờ vịt mãi không thấy mệt sao!"
——————
Đôi lời:
1. Quá buồn cười với team phi tần ngồi dưới =))), rõ ràng là ghét nữ chính mà cứ thấy khờ khạo đáng yêu thế nào ý.
2. Đoạn cuối nữ chính xé rách mặt với Đức phi luôn =)), làm mình cứ tưởng chị sẽ giữ kẽ nề nếp không đó mọi người, ai mà dè, mà cũng đúng, giờ chị hết cần cái danh sủng phi nữa rồi, có gì cứ bung ra hết thôi =)). Đúng là sảng văn, thật đã quá aaa.