Lệ Diên nhíu mi, vừa định hỏi lại, đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng hét: “Ngươi nói ai là yêu nữ? Đám người Bắc Vực các ngươi sao lại bỉ ổi như thế, như mấy mụ ba hoa, nói bậy sau lưng người khác.”
Lệ Diên quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu sư đệ, lúc này khuôn mặt cậu đỏ bừng, duỗi tay chỉ về phía một đệ tử Bắc Vực: “Lời vừa rồi do ngươi nói đúng không, ngươi đi ra cho ta, hai ta một đấu một!”
Vừa thấy người Nam Cảnh khiêu chiến người Bắc Vực, tất cả mọi người ghé mắt nhìn qua.
Lệ Diên ngây ngốc, nàng còn chưa la lối khóc lóc lăn lộn chuốc thù hận mà, sao tiểu sư đệ lại kéo trước rồi?
“Sư đệ, sao vậy?”
Tiểu sư đệ siết chặt tay: “Sư tỷ, bọn họ mắng tỷ là yêu nữ bỏ đá xuống giếng, còn nói tỷ không bằng một sợi tóc của Cốc Phi Tuyết.”
Lệ Diên: “…”
Một đệ tử Bắc Vực ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra: “Là ta nói thì thế nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Lúc Ninh Trục bị thương nàng ta đã bỏ đá xuống giếng, bội ước từ hôn, là nàng ta khinh người trước, sao ta không được nói?”
“Không được nói là không được nói!”
Tiểu sư đệ tức giận dậm chân: “Ta muốn thay sư tỷ của ta dạy dỗ ngươi, là nam nhân ra đây đấu một một!”
“Tới thì tới!”
Lệ Diên cản cậu không được, trơ mắt nhìn tiểu sư đệ và đối phương quần nhau. Chỉ là tuy cậu có khí thế, nhưng học nghệ không tinh, mới mấy chiêu đã bị đối phương đá cho mấy đá, thấy đối phương sắp đá vào ngực hắn, Lệ Diên quýnh lên, vội rút roi xương rắn ra quất.
“Bộp” một tiếng, roi dài cắt qua không khí, vung một vệt bóng dài, nhưng chỉ vung được một nửa, đã bị người khác bắt lấy.
Mọi người nâng mắt thì thấy, là Ninh Trục!
Quần chúng hưng phấn đỏ bừng hai mắt, hô hấp kích động cả người run rẩy, xoa tay hầm hè nhìn hai vị giằng co.
Vừa rồi thấy hai người vẫn làm mặt lạnh như không quen biết, khiến bọn họ ruột gan cồn cào, sốt ruột đã lâu, cứ đoán xem khi nào hai họ người đối mặt với nhau, không ngờ nhanh như vậy đã thấy rồi.
Lệ Diên nâng mắt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên hai người nhìn gần như vậy.
Lúc này Lệ Diên có thể nhìn rõ mặt hắn, hắn trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét góc cạnh hơn, mắt mày thêm thâm trầm hướng nội, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ở Ninh gia vào ba năm trước.
Sống lưng thẳng tắp, tay nắm roi dài của nàng lại vững như bàn thạch.
Ba năm trước, hắn bị nàng quất một roi máu tươi đầm đìa, hiện giờ có thể dễ dàng chặn lại chiêu thức của nàng.
Ninh Trục đã trưởng thành, trưởng thành đến độ cao mà nàng không thể nào với tới.
Hai người đối diện, ánh mắt chạm nhau một chút liền dời đi.
Hắn nói: “Động Thanh Bình không phải lôi đài, vi phạm luật sẽ dựa theo quy định mà xử trí.”
Nàng tức giận nói: “Ninh Trục, buông tay cho ta.”
Hắn nói: “Ngươi đồng ý ta không động võ, ta sẽ buông tay.”
Lệ Diên cũng kéo không ra, bực bội đến mức đỏ bừng khuôn mặt: “Sao ta phải đồng ý với ngươi, hắn đáng bị đánh!”
Phùng Tử Kiệt cuống quít chạy lại đây: “Sư muội, sao lại thế này?”
Không cần người khác trả lời, người này tự động chĩa mũi giáo vào Ninh Trục: “Ninh Trục, có phải ngươi liên hợp với người Bắc Vực khinh bạc sư muội ta không?”
Cốc Phi Tuyết cũng lo lắng sốt ruột đi tới: “Ninh Trục ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ninh Trục buông roi của Lệ Diên ra: “Nơi này là thao trường Thí Luyện, nếu có bất mãn thì tự từ bỏ tư cách, đi ra ngoài đánh.”
Tiểu sư đệ không phục: “Là đám người Bắc Vực các ngươi mắng chửi người ta trước.”
Ninh Trục nói: “Ta nói rồi, có bất mãn thì ra bên ngoài đánh.”
Tiểu sư đệ siết chặt tay: “Hắn mắng sư tỷ của ta là yêu nữ!”
“Ra ngoài đánh.”
Tiểu sư đệ tức giận, sắc mặt đỏ lên: “Ninh Trục! Ngươi giả vờ mình là chính nhân quân tử cái gì, ngươi chỉ là tiểu nhân chỉ biết bênh người nhà mình! Nghe người khác chửi bới vị hôn thê tiền nhiệm của ngươi, mà ngươi vẫn thờ ơ, từ nay về sau ngươi không còn là tỷ phu lợi hại nhất trong lòng ta nữa!”
Ninh Trục: “?”
Lệ Diên: “…”
Tỷ phu cái rắm!
Nàng đánh đầu tiểu sư đệ. Đi lên trước, bày ra dáng vẻ kinh sợ, chua xót, không cam lòng cần có khi đối diện với Ninh Trục, sau đó cắn răng nói: “Ninh Trục, ta muốn đánh ai thì đánh, muốn đánh lúc nào thì đánh! Ngươi quản ta được chắc!”
Lời này vừa nói ra, Ninh Trục liền nhíu mày.