Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 29: Tỷ Thí 2

Một hệ thống chữa bệnh vốn dĩ rất trâu bò, lúc này lại giống như theo một đứa nhỏ học tập, thật đúng là… Khiến Lâm Uyển càng cảm nhận được sự thần kỳ của khoa học kỹ thuật.

“Ký chủ… Tiểu Cửu càng ngày càng thích cô rồi, cô phải cố gắng học tập thật giỏi y thuật đấy nhé… Hệ thống chữa bệnh toàn năng vô cùng cường đại.”

Lâm Uyển hiếu kỳ: “Cường đại đến mức nào?”

999: “Giống như một bệnh viện đa khoa vậy!”

Nghĩ đến bệnh viện đa khoa tiên tiến, lại nhìn hệ thống chỉ cấp cho cô một bản sổ tay chữa bệnh nhỏ đến đáng thương, hệ thống đây là vẽ bánh nướng trên trời cho cô.

Lâm Uyển mất mát đến mức muốn tìm người ức hϊếp, đáng tiếc mấy ngày nay, bà Lục rất yên tĩnh, ngoại trừ lúc nào cũng dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, cũng không dám chống đối chính diện.

Ngày hôm đó, buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, người trong nhà nghỉ trưa.

Lâm Uyển ngồi dưới chòi hóng mát ngoài sân loay hoay thảo dược, cô học cách phối dược, để dùng hết được các loại thảo dược trong tay.

Đột nhiên Tiểu Cửu đáng thương kích động xông ra làm Lâm Uyển giật mình.

“Mi ăn trúng nấm độc à?”

999: “…” Chị gái nhỏ độc miệng, thật đúng là có tính công kích.

Nó hấp thu nhiều dược tính như thế, cuối cùng cũng có khởi sắc, cơ số quá lớn, chút thành tích này gần như có thể so với một gáo nước trong Thái Bình Dương.

Thật sự là… Không có gì đáng để kiêu ngạo.

Thế nhưng đối với tiểu Cửu mà nói, nó có thể giúp đỡ được Lâm Uyển nhiều hơn.

Nó ưỡn ngực nhỏ kiêu ngạo: “Ký chủ, cho tôi ngửi viên hoàng cầm kia.”

Lâm Uyển: “Đừng làm loạn, những thứ này dùng để phối dược, mi không thiếu một chút này, đừng ăn nữa.”

“Cô cho tôi ngửi đi.” Nó lại bắt đầu cùng Lâm Uyển làm nũng.

Lâm Uyển: “…” Ai mà chịu nổi cho được, cô cầm lên ngửi, 999 lập tức nói: “Dược liệu tên hoàng cầm, là loại cây thân thảo sống lâu năm, có thể dùng để thanh nhiệt táo thấp, tả hòa giải độc, an thai. Gốc thảo dược này sinh trưởng đã được ba năm, phẩm chất hoàn hảo, dược tính trung đẳng, có thể làm thuốc..”

Nó bi bô một hồi, Lâm Uyển ghi nhớ rõ kiến thức.

Lâm Uyển: “Tiểu Cửu, mi đây là… Cắn thuốc tiến bộ?”

“Tiểu Cửu cũng muốn cùng ký chủ nỗ lực, tuyệt đối không lười biếng, chỉ cần kiến thức mà ký chủ đã học qua, Tiểu Cửu đều có thể giúp một tay ghi nhớ không quên.”

Mặc dù cô học rất nghiêm túc, mấy thảo dược có tính phổ biến, cô đều có thể học thuộc lòng công dụng, nhưng trí nhớ của con người là hữu hạn, chung quy lại vẫn sẽ có lúc quên.

Hiện tại có Tiểu Cửu giúp đỡ, thứ này cũng tương đương với cô có thêm một bàn tay vàng là siêu cấp trí nhớ. Cái này không khác gì hệ thống trực tiếp bỏ tri thức vào trong đầu cô, còn không tạo thành não bộ quá tải.

Quá tuyệt vời, như thế cho dù nhìn qua thứ gì cũng đều nhớ được.

Cô nhanh chóng lôi sổ ghi chép của bác sĩ Kim ra đọc qua một lần, trước hết để hệ thống ghi nhớ ký, bác sĩ Kim ghi chép đều là liên quan đến tình hình khám bệnh của một số xã viên trong đại đội Ngũ Liễu, là kết quả khám lâm sàng.

Lâm Uyển thử đọc qua, hệ thống có thể giúp cô phân biệt tất cả các thảo dược, điểm tốt nhất là giúp cô ước định được giá trị sử dụng của thảo dược.

Một gốc thảo dược nhìn bên ngoài thì thấy hoàn hảo, nhưng có rất nhiều thứ bởi vì nguyên tố khách quan mà dược tính của nó là không xác định.

Khí hậu, côn trùng cắn, đều sẽ ảnh hưởng đến dược tính của nó.

Không có máy móc và kinh nghiệm bào chế dược liệu phong phú, đơn thuần chỉ dùng mắt thường thì không cách nào phân biệt được dược tính của thảo dược trên tay như thế nào, nếu như dược tính quá thấp, bệnh nhân uống vào sẽ thấy hiệu quả rất chậm, bây giờ Lâm Uyển nhiều hơn bản lĩnh nhận ra thảo dược, phối đơn thuốc sẽ hiệu quả hơn.

“Tiểu Cửu, mi tuyệt quá!” Lâm Uyển vui vẻ khen nó, một bên nhanh chóng đem đống lớn thảo dược đã dùng trực tiếp cho gia súc ăn.

“Mặc dù Tiểu Cửu rất ngốc, nhưng Tiểu Cửu rất muốn giúp ký chủ biến thành siêu cấp Dược Thần… Sớm một chút chữa khỏi bệnh cho Tiểu Đình Đình.”

Lâm Uyển: “…”

Tiểu Đình Đình là cái quái gì, ai có thể liên hệ một Lục Chính Đình bình tĩnh lạnh lùng với Tiểu Đình Đình với nhau.

Hệ thống ở đó ríu rít, chọc cho Lâm Uyển hé miệng cười.

Vừa hay Lục Chính Đình từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, nhưng khóe miệng lại vô cùng ngọt ngào.

Anh không khỏi thất thần ngồi đó.