Gió Đông Vạn Dặm

Chương 78

9 giờ tối, Tiểu Hoa đưa Tịnh Thiếu Hy về phòng nghỉ ngơi. Sau bữa cơm, Tịnh Thiếu Hy đã ngồi trò chuyện với Tịnh Khôn suốt mấy tiếng đồng hồ. Pha xong một ly sữa đem đến đặt xuống bàn, Tiểu Hoa nhỏ giọng.

“Chị uống đi rồi ngủ, sáng mai có lẽ ông Phó sẽ đến đón rất sớm.”

Nhắc đến Phó Thẩm Tây, nhắc đến việc quay lại Phó gia, trong lòng Tịnh Thiếu Hy không hề thoải mái một chút nào. Tuy tâm trạng không tốt, nhưng suy cho cùng cô vẫn phải vì đứa trẻ trong bụng, ăn uống tẩm bổ cho đầy đủ.

Tịnh Thiếu Hy cầm ly sữa lên, vừa uống được một ngụm thì di động trên đầu tủ chợt reo. Không cần nói thì cô cũng biết người gọi là Phó Thẩm Tây. Điện thoại là do anh mua, ngoài anh ra thì còn ai biết được số để liên lạc kia chứ.

Phía Phó Thẩm Tây, anh cũng vừa về đến phòng. Quần áo còn chưa kịp thay ra, chỉ mới tháo bỏ cà vạt đã ngồi xuống ghế, lấy di động gọi cho Tịnh Thiếu Hy. Sau một hồi đổ chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Phó Thẩm Tây là người chủ động lên tiếng trước: “Thấy em lâu quá mới trả lời điện thoại, còn tưởng là em đã ngủ rồi.”

“Vẫn chưa…”

Giọng Tịnh Thiếu Hy khá thấp, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Tiểu Hoa vừa mới pha sữa, uống xong tôi sẽ ngủ.”

Phó Thẩm Tây đột nhiên không biết nói gì, nhất thời “ừm” một tiếng thật ngắn qua điện thoại. Bản thân Tịnh Thiếu Hy cũng cảm thấy cả hai không có gì để nói thêm, liền lên tiếng.

“Không còn gì nữa, vậy tôi ngắt máy đây…”

“Đợi đã.”

Phó Thẩm Tây hình như khá khẩn trương, anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại trở thành thế này nữa. Đã lâu lắm rồi anh không có biểu hiện lúng túng hay ngập ngừng như vậy. Phía bên kia, là giọng Tịnh Thiếu Hy nhàn nhạt truyền đến.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi…”

Giọng điệu Phó Thẩm Tây khá lạ, khiến Tịnh Thiếu Hy vô thức trầm ngâm. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, anh cũng không thốt ra được lời mình muốn nói, cảm tưởng đang có một khối đặc quánh chặn ngang cổ họng vậy. Sau cùng đành tiếc nuối thở dài một hơi.

“Không có gì, nghỉ sớm đi. Ngủ ngon, sáng mai tôi đến đón em.”

Thông qua ngữ khí đó của anh, Tịnh Thiếu Hy đoán chắc vừa rồi anh có điều muốn nói nhưng nhất thời lại khó diễn đạt thành lời. Cô không muốn có quá nhiều mối bận lòng về anh, cho nên không nói thêm câu nào, lạnh lùng ngắt máy.

Bên tai chỉ còn lại những âm thanh máy móc lặp đi lặp lại đến phát chán. Phó Thẩm Tây buông điện thoại xuống, bất lực ngã lưng ra sau, ôm mặt thở ra một hơi đầy mệt mỏi. Thật ra điều mà anh muốn nói với Tịnh Thiếu Hy rất đơn giản, đó là anh rất nhớ cô…

Nhưng đến sau cùng, vẫn là không nói ra được.

“Chết tiệt!”

Phó Thẩm Tây tự trách, khẽ mắng một câu. Nhìn qua khoảng giường lớn trống trãi, ánh mắt anh mơ hồ tối sầm. Nửa năm bên cạnh Tịnh Thiếu Hy, hình như lại càng khiến anh phụ thuộc vào hình ảnh của cô mất rồi. Không có cô, dù chỉ là vài tiếng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh cảm thấy thế giới xung quanh mình rất cô độc, rất lạnh lẽo.

Nếu như ngày quay về Bắc Kinh, anh đủ tỉnh táo để suy xét thêm vài chuyện ẩn khuất phía sau, thì ngày hôm nay đã không gây ra những việc tồi tệ như vậy đối với Tịnh Thiếu Hy. Nếu như sau buổi lễ cưỡi hôm ấy, anh đối xử với cô tốt một chút, ân cần một chút, có lẽ đã không gieo vào lòng cô những tổn thương quá lớn, đến mức khi anh muốn được chữa lành nó cho cô dường như đã sắp không còn kịp nữa.

Trái tim Tịnh Thiếu Hy đã sớm hình thành một rào cản, tận lực ngăn cách khỏi thế giới tăm tối của anh rồi. Giờ đây anh muốn đưa tay ra để với lấy cô, xem ra cũng là một việc nằm ngoài tầm kiểm soát.

Ngắt máy đã hơn mười phút, nhưng Tịnh Thiếu Hy vẫn còn giữ di động trên tay. Ánh mắt cô vô hồn nhìn xa xăm, cảnh quang bên ngoài khung cửa sổ thật quá ảm đạm. Thực ra… mười phút trôi qua ấy, cô vẫn chưa loại bỏ được sự ngập ngừng khó hiểu vừa rồi của Phó Thẩm Tây ra khỏi suy nghĩ của mình.

Nói là không muốn bận tâm, nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng một lần vứt bỏ được. Phó Thẩm Tây đối với cô, từ lâu đã trở thành một loại cố chấp bất di bất dịch. Là cố chấp đến mức… đôi lúc khiến trái tim cô đau đến vụn vỡ.

Vốn dĩ cô rất muốn quên Phó Thẩm Tây, rất muốn quên rằng mình đã từng rất yêu anh, nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ này lại lần nữa nhắc cho cô nhớ lại tất cả. Tịnh Thiếu Hy không ít lần tự hỏi, sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, sinh đứa con này ra cho Phó Thẩm Tây… liệu cô còn có cơ hội nào để quên mất anh hay không?

Sờ tay lên bụng, Tịnh Thiếu Hy vô thức mỉm cười. Tính ra đứa trẻ này vẫn có phúc hơn mẹ của nó rất nhiều, ít ra… nó vẫn nhận được sự yêu thương thực sự từ Phó Thẩm Tây.

Tiểu Hoa lúc này vừa từ bếp trở về, trên tay cầm một chậu nước ấm có ngâm thảo dược. Thấy bóng dáng Tịnh Thiếu Hy ngồi thẫn thờ, cô mới đến gần rồi lên tiếng.

“Chị Thiếu Hy, chị không sao chứ?”

Sự xuất hiện của Tiểu Hoa làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Tịnh Thiếu Hy. Cô thu lại vẻ mặt trầm tư của mình, cười đáp.

“Không có gì.”

Ngồi xuống trước mặt Tịnh Thiếu Hy, Tiểu Hoa cẩn thận vén cao hai ống quần của Tịnh Thiếu Hy lên làm cô hơi khó hiểu.

“Em tính làm gì?”

“Đừng lo, chỉ là ngâm chân thảo dược một chút trước khi ngủ thôi.”

Vừa nói, Tiểu Hoa vừa đưa chân Tịnh Thiếu Hy vào chậu nước ấm đã được đặt sẵn bên dưới.

“Cái này là ông Phó đặc biệt căn dặn em không được quên, phòng cho sau này khi thai lớn, chị sẽ thường xuyên bị chuột rút.”

Nói đến đây, Tiểu Hoa đi ra phía sau, lúc quay lại thì trên tay có cầm hai túi chườm ấm cùng một lọ thảo dược nhỏ. Ngồi xuống bên cạnh Tịnh Thiếu Hy, cô nói.

“Chị có thể vén áo lên một chút không?”

Mặc dù Tịnh Thiếu Hy vẫn chưa rõ Tiểu Hoa sắp làm gì, nhưng vẫn làm theo. Vén áo lên xong, Tiểu Hoa đem hai túi chườm ấm đặt đều lên bụng cô, sau đó cho dầu thảo dược ra hai lòng bàn tay, chà xát tạo độ nóng rồi lần lượt xoa bóp lên tay cô.

“Cái này cũng là do Phó Thẩm Tây dặn em phải làm sao?”

“Vâng.”

Tiểu Hoa gật đầu, động tác vẫn rất tỉ mỉ mát xa dọc lên hai cánh tay của Tịnh Thiếu Hy: “Vì ngài ấy không ở bên cạnh, nên dặn em rất nhiều thứ. Em không dám quên đâu, nếu em không chăm sóc chị tốt, ngài ấy sẽ mắng em té tát mất!”

“Quan trọng gì chứ!”

Tịnh Thiếu Hy khẽ cười một cách bất mãn, Tiểu Hoa liền nói: “Không có đâu, chị và đứa bé này, cả hai đều rất quan trọng với ngài ấy!”

Câu nói của Tiểu Hoa thoáng làm nét mặt Tịnh Thiếu Hy cứng đờ. Mất vài giây mới chớp chớp mắt, quay sang chỗ khác, không muốn nghĩ nữa. Cô phải ghi nhớ thật kỹ, rằng tất cả những thứ này, chỉ là vì đứa trẻ trong bụng cô mà thôi.

Phó Thẩm Tây không hề yêu cô… đó mới là sự thật.

Tịnh Thiếu Hy, cô phải thật tỉnh táo để không nhầm lẫn thêm một lần nào nữa.



Mới hơn 6 giờ sáng, thím Chu đã thấy Phó Thẩm Tây đang cùng Lạc Tầm đi xuống. Cảm thấy hướng đi của anh đang muốn đi thẳng ra cửa, bà mới vội hỏi.

“Ông Phó, ngài không dùng bữa sáng sao?”

“Tôi không ăn.”

Phó Thẩm Tây ngắn gọn đáp, sau đó đã đi ra ngoài, ngồi luôn vào xe. Lúc này, Lạc Tầm ở bên trong đại sảnh mới quay qua nói với thím Chu.

“Hôm nay ngài ấy phải đi đón phu nhân, cho nên từ sớm đã rất nôn nóng rồi.”

Nghe Lạc Tầm nói xong, thím Chu bật cười: “Chắc là nhớ vợ lắm nên mới vậy! Thôi không nói với cậu nữa, tôi đi dặn nhà bếp làm mấy món phu nhân thích.”

Lúc này, Tịnh Thiếu Hy cũng vừa mới ngủ dậy. Tối qua nhờ Tiểu Hoa ngâm chân, mát xa nên hình như ngủ rất ngon, sáng nay thức giấc cũng không thấy trong người có chút uể oải nào. Tiểu Hoa giúp cô chọn trang phục, chải tóc rồi mới xuống nhà dưới. Lúc này, chị Trần đang dọn bữa sáng lên bàn ở phòng ăn, thấy cô mới dừng lại nói.

“Tiểu thư dậy rồi, mau đến dùng bữa sáng với lão gia đi ạ.”

Tịnh Thiếu Hy cười, gật đầu một cái. Nhưng bước chân còn chưa kịp qua khỏi nấc thang cuối cùng, bên ngoài đã truyền vào giọng nói hơi ngang ngược.

“Không cần đâu.”

Khi ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, đã thấy Phó Thẩm Tây đi đến cửa. Dừng lại trước mặt Tịnh Thiếu Hy, anh nói.

“Hôm nay tôi đưa em ra ngoài ăn sáng.”

Biết là Phó Thẩm Tây sẽ đến sớm, nhưng Tịnh Thiếu Hy không nghĩ lại sớm đến mức này. Nhìn lên đồng hồ còn chưa được 7 giờ, cô thừa hiểu, là anh không muốn cô ở lại đây thêm bất kỳ một giây nào nữa. Sự ích kỷ này của anh… thực sự làm cô thấy ấm ức.

Vốn muốn dùng một bữa sáng với Tịnh Khôn, cuối cùng vẫn không được.

Phó Thẩm Tây bỏ qua nét mặt của Tịnh Thiếu Hy, quay sang nói với Tiểu Hoa: “Mau lên thu dọn đi.”

“Dạ.”

Tiểu Hoa không dám chậm trễ, quay đầu chạy ù lên phòng. Nói là thu dọn, thực ra cũng chỉ có vài món đồ cá nhân mà thôi, chưa đầy mười phút đã xong cả rồi. Lúc Tiểu Hoa quay trở lại, Phó Thẩm Tây đã đưa Tịnh Thiếu Hy ra cửa.

Nhìn Tịnh Khôn, Tịnh Thiếu Hy cố giấu nước mắt, gượng cười nói: “Bố nhớ giữ sức khỏe, con đi đây.”

Tịnh Khôn nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, nụ cười cũng ngập tràn chua xót: “Con cũng vậy đấy!”

Sau câu nói ấy, Tịnh Thiếu Hy nhanh chóng quay mặt đi, ánh mắt luyến tiếc không dám nhìn lại phía sau. Vì cô sợ, sợ nhìn thêm một lần thì sẽ càng không muốn rời xa. Cho nên đến khi cảnh vật thân quen càng lúc càng xa, cô mới quay lại, khóe mắt rưng rưng như sắp khóc.

Thấy cô như vậy, Phó Thẩm Tây mới lên tiếng: “Đừng lo, sau này cuối tuần tôi sẽ đưa em về thăm ông ấy.”

Vừa nghe đến đây, Tịnh Thiếu Hy đã dời ánh mắt sang phía Phó Thẩm Tây, vui đến mức trên môi vô thức lộ ra nụ cười.

“Anh nói thật?”

Câu hỏi này, Phó Thẩm Tây không trả lời, chỉ thấp giọng nói: “Nhưng sẽ không được ngủ lại nữa.”

Tịnh Thiếu Hy không nghĩ nhiều, nhanh chóng gật đầu: “Được… không ngủ lại cũng không sao. Chỉ cần anh cho tôi về thăm ông ấy là đủ lắm rồi!”

Nhìn vào đôi mắt đó của cô, Phó Thẩm Tây thừa hiểu người duy nhất bây giờ mang đến niềm vui cho cô, chỉ có mỗi Tịnh Khôn mà thôi. So với ánh mắt áp lực và lạnh nhạt khi nhìn anh, thì ánh mắt này của cô đẹp hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là… nó không phải dành cho anh.

Không đúng!

Trước đây, ánh mắt mà Tịnh Thiếu Hy dành cho anh còn đẹp hơn như vậy gấp nhiều lần. Nhưng đã sớm bị hủy hoại trong tay anh mất rồi. Câu nói vừa rồi vốn dĩ còn một vế nằm ở phía sau, nhưng anh căn bản không thể thốt ra được.

Không phải không nói, mà là không đủ dũng khí để nói…

Làm sao anh có thể đối mặt với ánh mắt bị chất đầy những tổn thương do chính mình gây ra, nói với cô rằng: Bởi vì không có cô bên cạnh, anh thực sự cảm thấy rất cô đơn và lạc lõng. Anh cần cô, thực sự rất cần cô!

Nếu anh có thể dễ dàng nói với cô mấy lời này, có lẽ sẽ khiến nội tâm anh đỡ nặng trĩu như thế này. Tịnh Thiếu Hy hiện giờ đang ngồi ở ngay bên cạnh, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim kỳ thực lại quá xa. Xa đến mức, anh không tài nào chạm tới được.